Mưa lớn giăng đầy trời, con thuyền mạo hiểm băng qua làn mưa, khó khăn lắm mới trở về được nơi dừng chân, Đại Hãn của nước Kim A Bố Trát nổi giận đùng đùng mà trở lại trong trướng, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng bực mình.
Không phải đối phương không biết bọn họ sẽ tiến đánh bằng đường thủy sao? Tại sao lại có một nhánh quân chờ sẵn ở đó cơ chứ? Nếu không nhờ thế gió ảnh hưởng tầm mắt đã giúp gã thì không phải hôm nay cái đầu gã cũng bay luôn sao?
A Bố Trát càng nghĩ lại càng thấy không đúng, có khi nào là tên Triệu Như Hải kia có ý bẫy gã, có ý dẫn những tên này sang cho gã, còn bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng? Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu không có gã hỗ trợ thì trận này Triệu Như Hải cũng chẳng có mấy phần thắng, gã mang theo nghi vấn, đi viết một phong thư cho Triệu Như Hải, thử xem thái độ của hắn.
Mấy ngày sau Triệu Như Hải nhận được thư, trong lòng cũng khiếp sợ không thua gì A Bố Trát, theo tin tức nghe được không phải là Tiêu Quân Mặc dẫn theo hai mươi vạn đại quân, toàn bộ hướng đến bên gã sao? Vì sao bên tuyến đường thủy lại có người đón đánh?
Triệu Như Hải đột nhiên nhớ ra, hình như không thấy Tô Lan Thanh bên cạnh Tiêu Quân Mặc, nếu là đi đánh giặc tại sao lại không mang người này theo? Nghĩ đến đây thì mọi chuyện đã có đáp án thuyết phục, rất có thể Tô Lan Thanh đã bị Tiêu Quân Mặc phát đi chặn đánh tuyến đường thủy, được lắm Tiêu Quân Mặc, vậy mà lại đoán ra được gã sẽ tấn công theo hai đường, nhất định không để cho hắn ta thực hiện được!
Triệu Như Hải ngồi trên ghế, viết thư trả lời cho Đại Hãn nước Kim, cũng đồng thời tự mình cân nhắc kế sách tiếp theo, gã vốn muốn đánh Tiêu Quân Mặc nhưng hiện giờ có lẽ không được rồi, nếu hắn có thể đoán được có người tấn công theo tuyến đường thủy thì cũng sẽ đoán được mình sẽ nhân lúc đêm tối mà đánh lén, đã chuẩn bị từ sớm để chờ mình đến, vậy bọn gã không phải là chui đầu vào lưới sao?
Gã trầm ngâm, quyết định tạm hoãn kế hoạch đánh lén lại, tùy thời hành động. Triệu Như Hải nắm chặt tay, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, sách lược đã định đều phải hủy bỏ, gã nhíu mày, xem ra gã đã đánh giá thấp Tiêu Quân Mặc rồi, kẻ này không thể khinh thường.
Tiêu Quân Mặc ở trong trướng, trăng ngày rằm tròn trịa treo cao, ánh nến cháy lập lòe, hắn đoán Triệu Như Hải sẽ không đánh lén nữa, đời trước sau trận giao chiến lần đầu Triệu Như Hải lập tức phái người đánh lén bọn họ vào ban đêm, đó cũng là kế hoạch tác chiến đầu tiên của gã, nhưng đời này lần đầu giao chiến thất bại thảm hại, lại thêm hiện tại chắc chắn gã đã biết tình huống trên tuyến đường thủy, suy đi tính lại, tất nhiên không dám tùy tiện ra tay.
Tiêu Quân Mặc suy nghĩ, lại viết cho Tô Lan Thanh một bức thư, sau đó lập tức sai binh sĩ cưỡi ngựa thần tốc đưa đến tay y. Hiện tại hai người bọn hắn ở hai hướng chiến tuyến đều có giành được thắng lợi, tiếp sau đó Triệu Như Hải nhất định sẽ đề phòng, tốt nhất là hiện tại để Tô Lan Thanh có ý tỏ ra vụng về.
Cái gọi làm ra vẻ vụng về chính là làm bộ như không thực sự muốn đánh giặc, cứ bám lấy người Kim, người Kim nhìn thấy trận đánh đầu sẽ nghĩ bọn họ vô cùng lợi hại lập tức sẽ nảy sinh cảnh giác, nhưng chỉ cần Tô Lan Thanh có ý tỏ ra lóng ngóng tay chân, chúng sẽ nghĩ rằng thủy quân Bắc Địch của hắn thực ra chỉ là một đám hữu dũng vô mưu, lập tức sẽ giảm bớt phòng bị, sẽ càng có lợi cho chiến sự về sau.
Nếu không, lỡ như người Kim rút quân, Triệu Như Hải chắc chắn cũng lui theo, bọn họ sẽ không thể diệt cỏ tận gốc, khó khăn lắm mới có thể đánh cho chúng một trận, sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng như vậy?
Nét bút cuối cùng dùng lại trên bức thư, nước mực từ từ thẩm thấu, nét chữ cứng cáp, Tiêu Quân Mặc đưa thư cho một binh sĩ, nhìn theo bóng kỵ mã của hắn rời đi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười như có như không.
Sau đó hai ngày thì Tô Lan Thanh nhận được thư, y mở ra cẩn thận đọc từng chữ một, Tiêu Quân Mặc cùng y không bàn mà tự hiểu được ý nhau, hai người kết hợp ăn ý với nhau từ lâu, không cần đoán nhiều cũng tự hiểu cặn kẽ ý tưởng của đối phương.
Nhưng khi y đọc hết cả bức thư rồi cũng không có bất cứ câu nào nhắc đến y, không khỏi có chút mất mát, chẳng lẽ Tiêu Quân Mặc không nhớ y sao? Khó lắm mới viết được một bức thư nhưng đến một câu quan tâm cũng không có! Y vỗ thật mạnh bức thư lên mặt bàn, lúc này mới nhìn thấy được một hàng chữ nhỏ ở mặt sau bức thư.
Tô Lan Thanh vui mừng cầm bức thư lên, nhìn chằm chằm mặt sau của bức thư, cần thận nhìn một lượt, Tiêu Quân Mặc nói những lời âu yếm như đang đứng ở trước mặt y, ở cuối hắn còn viết vài lời như đang tỏ ra tâm tình, từng lời như xuyên thẳng vào trái tim, hai bên tai Tô Lan Thanh đỏ lên, dần dần lan cả hai bên má, mặt y đã đỏ au lên rồi, tâm tình buồn bực cũng bốc hơi sạch.
Mấy ngày sau, Tô Lan Thanh dẫn thủy quân từ bến cảng Ký Châu, xâm nhập vào hải vực, con thuyền chậm rãi đi chuyển trong đêm khuya, Tô Lan Thanh không ngủ được, đi vào boong thuyền, gió biển lạnh lẽo, y giữ chặt xiêm y, tựa vào mạn thuyền.
Biển rộng vào đêm lại càng trở lên thâm trầm, mênh mông vô định, bóng đêm vô tận như hòa vào cùng với mặt biển, Tô Lan Thanh nhìn xuyên qua làn gió biển giống như lại thấy được khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tiêu Quân Mặc.
Tính ra hai người chia ly cũng đã gần một tháng, một tháng nói nhanh thì cũng nhanh, nhưng nói chậm cũng vô cùng chậm, nhớ thương như quỷ ám, nói một ngày dài như một năm cũng chưa đủ, nhìn cái gì cũng như thấy được Tiêu Quân Mặc.
Tô Lan Thanh lần mò trong ngực mình lấy ra miếng ngọc bội, ở trong bóng đêm chăm chú nhìn, cũng may có ngọc bội làm bạn, cũng bớt đi phần nào cô đơn. Ngay lúc này, có tướng sĩ chạy ra từ trong thuyền, gấp gáp bẩm báo: “Tướng quân, phía trước có một con thuyền không xác định đang tiếp cận theo hướng chúng ta, tốc độ rất nhanh.”
Ánh mắt Tô Lan Thanh biến đổi, cất miếng ngọc lại trong áo, đây chắc là người Kim muốn thừa dịp đêm tối đánh lén bọn họ, y trầm ngâm, để các tướng sĩ lập tức đi chuẩn bị, sau đó đi nói lại với Tiền Lương cùng những người khác, trận chiến này chúng ta phải tỏ ra kinh sợ một chút, để cho những tên thô kệch của nước Kim kia vui vẻ một lần.
Tiếng pháo nổ ầm ầm vang lên giữa đêm tối yên tĩnh, trên mặt biển nổ tung văng lên những bọt nước lớn, Tô Lan Thanh trấn định chỉ huy, ánh lửa bốc lên khiến mặt biển vốn thâm trầm trở lên sáng rực như ban ngày.
Khi hai quân tiếp xúc nhau, binh sĩ nước Kim nhảy lên thuyền bọn họ, Tô Lan Thanh chuyên tâm đánh địch, trước đó y đã căn dặn các tướng sĩ không cần quá hung hãn, tốt nhất là diễn sao cho như thể bị nước Kim bức bách phải rút lui, tỏ vẻ sắp đánh không nổi nữa rồi là tốt nhất.
Mưa tên phóng ra, Tô Lan Thanh rút kiếm ra chặn, lắc người tránh né, trong lúc đó có quân địch muốn đánh lén y, ánh mắt y liếc một cái, kéo một người trong đó đến chắn trước mặt để ngăn mưa tên, sau đó ném kẻ kia ra, quay người chém ngã những kẻ đang vây lại đây. Phía sau ánh lửa, có một mũi tên từ cung nỗ bay tới phía y, Tô Lan Thanh vội tránh, chống lưng lên mạn thuyền, nhưng không ngờ lại có mũi tên bắn tới, y muốn tránh nhưng không kịp nữa rồi.
Một tiếng “phập” vang lên, Tô Lan Thanh lùi lại mấy bước, ngực đau nhói, cố gắng nuốt một ngụm máu xuống, y xoa ngực nhưng lại không thấy máu, y không dám tin mà cúi đầu nhìn xuống, sửng sốt.
Nơi lẽ ra bị thương hiện tại lại chẳng chảy chút máu nào, Tô Lan Thanh khó hiểu, bản thân không tránh được mũi tên nhưng sao lại không bị thương, hay đó chỉ là tiễn giả, không khiến cho người ta bị thương? Nhưng những mũi tên cuồn cuộn bắn tới không ngừng đã đánh bay suy nghĩ này của y, càng nghĩ càng khó hiểu.
Tô Lan Thanh tránh vào chỗ tối, không biết trời bắt đầu mưa từ khi nào, nhân lúc này y ra lệnh cho các tướng sĩ làm bộ như không đánh lại mà rút lui, mưa càng lúc càng lớn, y sai người mang vài khẩu đại bác qua, làm bộ như muốn cắt đuôi chúng, lập tức tăng tốc rời đi. Trời mưa chưa có dấu hiệu ngừng, làn mưa dày đặc ảnh hưởng rất lớn đến việc tác chiến nên người Kim cũng không tiếp tục đuổi theo, hò reo tung trời mà rời đi.
Tô Lan Thanh biết mưu kế đã thành công rồi, sai Tiền Lương đi kiểm kê số lượng vũ khí, tập trung tướng sĩ lên các con thuyền chưa bị hư hại, bỏ lại người Kim mà thong thả đi về phía trước. Giờ có lẽ người Kim sẽ cho là chúng không thể bị đánh bại, họ sẽ tiếp tục tỏ ra vụng về để chúng vui thêm một lát, sau đó sẽ giết cho chúng không còn manh giáp!
Con thuyền di chuyển chầm chậm trên biển, Tô Lan Thanh ngồi trên ghế nằm, cởi quần áo của mình ra, trên ngực có một vết máu bầm, có lẽ là dư chấn của mũi tên kia để lại, nhưng lại không hề đổ máu, y cầm ngọc bội lên nhìn thì lập tức hiểu ra.
Dưới ánh nến sáng rực, ở chính giữa ngọc bội có một vết nứt rất rõ, ngày thường Tô Lan Thanh chưa từng để va chạm để tạo thành vết nứt như vậy, nói vậy thì hẳn là vừa rồi miếng ngọc bội này trong ngực y ở ngay vị trí mà mũi tên bắn tới nên nói tạo thành vết nứt như vậy, cũng chính vì thế nên y mới không bị thương, vớt được một mạng.
Tô Lan Thanh đau lòng nắm chặt nó trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những mảnh vụn ngọc rơi ra từ vết nứt. Nhưng nếu không có miếng ngọc này trong tay thì có lẽ y sẽ không bình yên vô sự mà ngồi ở chỗ này. Liệu y có thể cho rằng đây là Tiêu Quân Mặc đang âm thầm bảo vệ y hay không?
Chỉ tiếc là miếng ngọc này… Tô Lan Thanh thở dài, mặc quần áo lại.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc dẫn đại quân Bắc Địch nhổ trại di chuyển đến Ninh Ấp rồi ha trại tại đó, hắn nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng tràn ngập thổn thức.
Kiếp trước khi hắn cùng Tô Lan Thanh mang binh đến đây, lại vì Triệu Như Hải giở trò mà Tô Lan Thanh vô tình bị bắt, vì thế mà bọn hắn cùng với binh lính của Triệu Như Hải mở ra thế trận giằng co trên bình nguyên Ninh Ấp, cho đến khi… Tô Lan Thanh tử vong mới kết thúc thế giằng co này.
Hắn nhớ rõ trước khi Tô Lan Thanh bị bắt giữ, khi đó hắn còn chưa phát hiện ra tâm ý của bản thân, Tô Lan Thanh cũng không nói ra, hai người ngồi cạnh nhau bên đống lửa, nói về những dự định sau khi chiến sự thắng lợi.
Khi đó Tiêu Quân Mặc có rất nhiều dự định, nhiều đến mức chính hắn cũng không nhớ được khi đó đã nói những gì, chỉ nhớ rõ ràng Tô Lan Thanh đột nhiên hỏi hắn một câu: sau này ngươi sẽ thành thân sao?
Khi đó hắn cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu, bỏi vậy cũng không hề để ý một tia ưu sầu thoáng qua trên mặt Tô Lan Thanh, hắn chỉ cho rằng y đang lo lắng cho chiến sự, giờ nghĩ lại rõ ràng lúc đó Tô Lan Thanh đang khó chịu trong lòng.
Tiêu Quân Mặc ngồi xuống bên đống lửa, đối diện không bóng người nhưng dường như hắn có thể xuyên qua ánh lửa nhìn thấy được Tô Lan Thanh đang ngồi đối diện hắn, cùng hắn trò chuyện. Mỗi giây mỗi phút sau khi trọng sinh, Tiêu Quân Mặc đều cảm thấy bản thân may mắn đến nhường nào, may mắn ông trời rủ lòng thương cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, cho hắn cơ hội lần nữa có được Lan Thanh.
Mà hiện tại, hắn đến chiến trường Ninh Ấp lần nữa, tất cả những gì diễn ra ở kiếp trước lại tái diễn trong đầu hắn, cảnh Tô Lan Thanh bị cột trên giá gỗ, cả người toàn máu, bị Triệu Như Hải đánh đập, khi nghe những lời lạnh lẽo châm chọc của hắn thì kinh ngạc khiếp sợ, bộ dáng khổ sở không cam lòng của y lúc sắp chết trong lòng hắn, mỗi cảnh tượng đều như đang hiện ra trước mắt hắn, Tiêu Quân Mặc biết những chuyện này đều đã qua, kiếp này hắn sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa, hắn muốn băm Triệu Như Hải thành trăm vạn mảnh, trả đủ những gì mà người hắn yêu phải chịu ở kiếp trước cho gã!
Tiêu Quân Mặc đứng dậy, đi đến doanh vũ khí cùng Phó Thuần đang chờ đi kiểm kê số lượng vũ khí, những chiếc nỏ đen nhánh cùng đại pháo ẩn trong bóng đêm, đang chờ để được bắn ra. Sương mù trên bình nguyên Ninh Ấp đang lan rộng, phía trước mông lung mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ được gì, thời tiết như vậy rất thuận tiện cho bọn họ tác chiến.
Trong đêm đen đặc, Tiêu Quân Mặc nắm chặt hai tay, cuối cùng cũng có thể báo thù cho Tô Lan Thanh, hắn thực sự không thể chờ thêm nữa!