Tống Cảnh Nghi đen mặt còn Tiêu Dạ Nguyệt bên cạnh lại vẻ mặt đầy tò mò, chân bước lên muốn chạy vào xem Cảnh Tuyên và thư ký Hạ đang làm gì, hình như hai người họ đánh nhau.
Tống Cảnh Nghi vội giữ tay bé con nhà hắn lại, hít thở một hơi dài rồi thở ra như để lấy lại bình tĩnh. Hai cái tên đáng chết, dám ở nhà của hắn tò te tí te, đáng hận. Còn cái tên thư ký chết bằm kia nữa, kêu to như vậy là muốn cho cả khu nghe thấy sao.
"Dạ Dạ, em ở đây thôi, anh vào xem họ làm gì."
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu không chịu. Cậu muốn vào đó xem, thư ký Hạ kêu to như vậy, chắc chắn là bị Tuyên ca đánh bị thương rồi.
Tống Cảnh Nghi nhất định không cho cậu theo vào.
"Em ở đây, anh vào đó trước. Sau đó đi ra báo cho em, có được không?"
Tiêu Dạ Nguyệt đảo mắt một vòng, gật đầu đồng ý.
Cậu sẽ lén đi theo sau tiên sinh.
Nhà phụ cửa chính không nối liền với phòng khách ngay, mà đi vào bên trái là quầy bar và phòng bếp, bên phải là một cánh cửa đi ra ngoài hành lang cạnh vườn hoa. Đi vào thêm chục bước chân nữa mới vào đến phòng khách sau hành lang kia.
Tống Cảnh Nghi hùng hổ bước chân đi đến. chuẩn bị hét to lên một câu: "Hai người đang làm cái gì ở nhà tôi vậy?"
Tống Cảnh Nghi:......
Nhưng thật ra mới hét được một nửa đã thấy rõ khung cảnh trong phòng khách rồi. Ghế sô pha được đẩy gọi về một bên để lấy chỗ trống. Mà chỗ trống kia, Hạ Thanh Dương mặc bộ quần áo thể thao nằm úp ra đấy với cái chân đang xoạc, còn Cảnh Tuyên ngồi bên cạnh đang cố ấn hai cái chân xoạc của Hạ Thanh Dương xuống cho thẳng.
Hạ Thanh Dương nước mắt nước mũi nhìn thấy Tống Cảnh Nghi đi đến, ánh mắt như nhìn thấy vị cứu tinh, chúa cứu thế. Nhăn mặt thu cái chân sau về muốn bò đến chỗ Tống Cảnh Nghi khóc kể khổ.
Cảnh Tuyên hạ mắt túm cái áo của Hạ Thanh Dương kéo lại. Hạ Thanh Dương chỉ có thể ngồi im ở kia kêu khổ.
"Ông chủ, cứu với. Tôi không muốn tập võ nữa đâu."
Cảnh Tuyên lạnh lùng cau mày, "Không phải anh cố chấp muốn theo tôi học sao. Muốn đá chân cao thì phải biết xoạc chân trước."
Hạ Thanh Dương vừa khóc vừa kêu lại, "Tôi mới không biết là nó phải xoạc như vậy, chân tôi muốn gãy luôn rồi. Cậu mau nhìn xem, có phải gãy rồi không, tôi không còn cảm nhận được cảm giác gì nữa."
"Đây là điều bình thường. Lúc tôi tập còn khổ hơn anh, trước hết phải vác theo một bao cát đi đường núi luyện tập trước. Tôi đã cho anh nhảy bước rồi."
Giọng Hạ Thanh Dương run rẩy, "Còn...còn phải vác bao cát đi đường núi sao?"
Cảnh Tuyên: "Ừ."
Hạ Thanh Dương lại gào khóc.
Tống Cảnh Nghi:......
Tống Cảnh Nghi đưa tay lên vuốt mặt, lời muốn nói ra lại nghẹn lại cả một bụng. Vừa muốn quay ra kéo Tiêu Dạ Nguyệt về thì đã thấy cậu đang nấp sau bờ tường ngó đầu vào rồi.
"Không phải nói em đợi ở ngoài rồi sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt đưa ipad đã gõ sẵn chữ lên trước mặt Tống Cảnh Nghi.
["Hai người họ không đáng nhau đó chứ? Tuyên ca rất giỏi võ, thư ký Hạ hẳn sẽ bị thương."]
Tống Cảnh Nghi thở dài trong bất lực, "Họ không đánh nhau, chỉ là đang luyện tập cùng nhau thôi."
Tiêu Dạ Nguyệt cầm ipad đi đến trước mặt Cảnh Tuyên.
["Tuyên ca, anh nhẹ tay một chút. Thư ký Hạ hình như rất đau."]
Cảnh Tuyên gật đầu, đối diện với Tiêu Dạ Nguyệt thì vẻ mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng. Chỉ là anh ấy chưa quen nên sẽ hơi đau một chút. Quen rồi sẽ thấy rất dễ và không đau nữa. Cậu chủ đừng lo lắng."
Tiêu Dạ Nguyệt tiếp tục chọt ipad.
["Nếu Tuyên ca đang bận vậy ngày mai em sẽ quay lại."]
Tống Cảnh Nghi quay đầu nhìn hai người kia, nhìn thế nào cũng thấy cái tổ hợp này không thể làm nên trò trống gì nên thả bước chân rời đi cùng Tiêu Dạ Nguyệt.
Cảnh Tuyên sau khi không nói chuyện với Tiêu Dạ Nguyệt thì vẻ mặt lại quay về như cũ. Ánh mắt nhìn đến Hạ Thanh Dương đang nằm úp sấp gào khóc khiến quần đùi thể thao bó hơn và lộ ra hai cánh mông to tròn.
Tay đưa lên sau đó hạ xuống "bốp" một tiếng giòn tan. Ừ, cảm xúc rất tốt, rất đàn hồi.
Hạ Thanh Dương giật nảy mình quay đầu lại, "Cậu sao lại đánh tôi?"
Cảnh Tuyên không đáp lại mà cầm chai nước bên cạnh lên đi vào phòng bếp bắt đầu lấy nguyên liệu ra nấu cơm tối. Bây giờ cũng muộn rồi, anh định nấu đơn giản hai phần ăn. Không quay đầu lại mà nói với người đang ôm mông lẽo đẽo ở đằng sau.
"Tôi nấu ăn trước. Hôm nay tập đến đây thôi, anh nên tắm trước đi."
Hạ Thanh Dương bặm môi ấm ức ôm mông, hai chân run rẩy đi lên phòng.
.......
Buổi tối Lâm Nghị rất nhanh đã gửi lịch học đến mail của Tống Cảnh Nghi. Vì suy nghĩ đến việc Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn đang học những môn văn hóa nên lịch học trong tuần cũng chỉ có hai ngày thứ tư và sáu. Nhưng hai ngày thứ bảy và chủ nhật vốn được nghỉ của Tiêu Dạ Nguyệt bây giờ cũng học kín.
Tiêu Dạ Nguyệt không thấy vấn đề gì, những môn văn hóa cậu đã học xong hết rồi, chủ yếu là vẫn làm đề luyện tập, học đàn nhiều hơn một buổi cũng không sao.
Trước lúc đi ngủ Tiêu Dạ Nguyệt cứ cầm ipad chọt chọt cái gì đó, sau đó ánh mắt trùng xuống lại đặt ipad sang một bên. Tống Cảnh Nghi sắp xếp lịch học và hẹn gặp chuyên gia điều trị tâm lý xong từ thư phòng trở về thấy cảnh này.
Hắn tiến lại giường ngồi xuống bên cạnh cậu cầm ipad lên nhìn qua. Giao diện ipad đang là màn hình số liên lạc với cha cậu, đặt tên là papa đại nhân.
"Em muốn gọi cho cha em sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu, cầm ipad gõ chữ.
["Muốn gọi kể cho cha nghe em sắp đến lớp học đàn. Nhưng em sợ cha còn bận công việc, sẽ làm phiền cha."
Tống Cảnh Nghi bật cười ôm cậu ngồi vào lòng, tay luôn qua eo cậu đặt lên ipad, giúp cậu gọi video call với cha mình.
"Đối với cha em, em là quan trọng nhất. Ông ấy dù bận nhiều công việc cũng nhất định sẽ nghe, hơn nữa sẽ không cảm thấy em làm phiền ông ấy. Ngược lại ông ấy sẽ rất vui."
Tiếng chuông vang lên một hồi thì kết nối thành công, Tiêu Dạ Nguyệt còn chưa kịp vui mừng thì gương mặt bên kia hiện lên, lại không phải cha cậu.
"Cậu chủ nhỏ." Người bên kia có gương mặt gầy và mái tóc hai màu trắng đen vuốt ngược ra sau, đeo cặp kính có gọng vàng, tương cười lên tiếng chào cậu.
Tống Cảnh Nghi chào lại một tiếng, "Lão Vương. Chú Tiêu vẫn đang bận sao?"
"Đúng vậy. Tiêu gia đang có một cuộc họp."
Tống Cảnh Nghi nhìn thấy ánh mắt trùng xuống buồn bã của bé con.
"Dạ Dạ muốn nói chuyện với chú Tiêu. Lão có thể nói với chú Tiêu một tiếng không?"
Lão Vương mỉm cười tiêu chuẩn gật đầu, "Nếu là cậu chủ nhỏ muốn nói chuyện với Tiêu gia, Tiêu gia sẽ rất vui. Cậu giữ máy một chút."
Tiêu Dạ Nguyệt khoanh chân ngồi trong lòng Tống Cảnh Nghi, hai tay cầm ipad, ánh mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chỉ tầm hơn một phút sau màn hình bên kia lại sáng lên, gương mặt lần này không còn là gương mặt với đầy nếp nhăn của lão Vương nữa, là một gương mặt trung niên vô cùng đẹp.
Tiêu Dạ Nguyệt cười rực rỡ lắc lắc ipad như một đứa trẻ được cho món đồ chơi mà nó thích.
"Bánh bao." Giọng nói của Tiêu Bằng bên kia nghe có phần mệt mỏi nhưng cũng không giấu được niềm vui. Một người được gọi là cáo già trên thương trường như ông lúc này đây lại nở nụ cười dịu dàng nhất đối đáp với người trân quý nhất.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn gọi ông, nhưng cậu không nói được, vì vậy đưa tay lên vẫy vẫy.
"Bánh bao, con chưa ngủ sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, quay đầu lại nhìn Tống Cảnh Nghi muốn nhờ hắn cầm ipad giúp cậu, như vậy cậu mới dùng thủ ngữ nói chuyện với cha được.
Tống Cảnh Nghi nhận lấy ipad và cầm ngang ra để màn hình có thể rộng hơn.