Tống Cảnh Nghi vội nói: "Lâm lão sư! Lâm lão sư, tôi có thể vào ngồi cùng với Dạ Dạ một buổi hôm nay được không? Dạ Dạ đã rất lâu không đến trường, tôi có chút không yên tâm."
Lâm Nghị suy nghĩ một chút, nghĩ đến đây là học trò mà mình thu nhận, còn có chút thích, liền gật đầu.
Tống Cảnh Nghi hào hứng dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi vào dưới con mắt trợn tròn của rất nhiều người.
Phải biết rằng Lâm lão sư vô cùng nghiêm khắc, vậy mà....
Lâm Nghị bước lên bục đứng cạnh cây đàn, ánh mắt quét qua từng người bên dưới.
"Tôi xin làm phiền lớp một chỗ ngồi cho học trò của tôi, không biết ý các bạn thế nào?"
Các bạn đưa mắt nhìn nhau, tuy là kinh ngạc nhưng dù sao cũng là những người yêu thích nghệ thuật, cùng chung sở thích với nhau, họ đều vui vẻ gật đầu đồng ý. Phòng học lớn như vậy, có bốn mươi học viên, mỗi học viên có một cây đàn dương cầm tủ riêng, ngồi cách nhau những khoảng cách quy định mà phòng học vẫn vô cùng thoáng và rộng.
Chỉ là ngạc nhiên ở đây là, thầy Lâm là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, về đây dạy học nhưng cũng chỉ dạy ở năm ba, luyện tập và chỉ lỗi sai cho học viên chứ không có ý truyền đạt kinh nghiệm cũng như chỉ chuyên sâu. Vì vậy rất nhiều người muốn đến bái sư, nhưng thầy đều không chấp nhận. Hôm nay lại giới thiệu học trò của thầy đến mọi người, cũng không biết tài năng như thế nào mà có thể khiến thầy nhận trò.
Lâm Nghị ra hiệu cho Tiêu Dạ Nguyệt ngồi vào cây đàn dương cầm cánh ở góc phòng học.
"Học trò của tôi sẽ học khác với các bạn. Chúng ta đã cùng ngồi chung một lớp, học hỏi nhau là chuyện rất bình thường, nhưng...." Nói đến đây đôi mắt nghiêm nghị của Lâm Nghị liếc nhìn tất cả các học viên, "Nhưng nghiêm cấm sao chép. Tuy ngồi chung một lớp học nhưng các bạn phải luôn nhớ kỹ, mỗi người sẽ có cách cảm nhận và thể hiện riêng, làm việc của mình và mặc kệ tiếng nhạc của những người xung quanh, đừng cố học cách thể hiện của người khác, đừng có trộm cắp công sức của người khác. Đây là lần thứ hai tôi nhắc lại vấn đề này với các bạn."
Đây cũng có thể nói là một lời cảnh cáo của Lâm Nghị. Ông biết rằng việc mình nhận học trò là làm phật ý rất nhiều người, những người không thể thành công làm học trò của ông sẽ có người ganh ghét với Tiêu Dạ Nguyệt.
Chơi dương cầm, nói dễ hiểu là nhận học trò, nhưng thực ra cũng chỉ là tìm một người để bàn thân truyền thừa lại những điều mình biết, những kinh nghiệm mình có cho họ. Nếu họ tài năng, họ sẽ nố tiếp mình phát triền nền âm nhạc nước nhà, thậm chí họ có thể giỏi hơn rất nhiều, còn nếu như không có tài thì coi như bỏ mất một cơ hội truyền thừa tinh hoa.
Ông nghĩ, ông đã tìm được người có thể thay mình làm vẻ vang nước nhà rồi. Cậu ấy có đôi mắt to tròn sinh động, lúc đàn tạo cho người nghe cảm giác cuốn theo giai điệu và bất giác muốn đi theo phím đàn của cậu ấy mà rất khó ai làm được. Trong đôi mắt sinh động ấy, có sự vui tươi của tuổi trẻ, nhưng cũng có nét trầm tư đặc biệt của những người sắp đi xa, sự mâu thuẫn ấy khiến cậu ấy dễ dàng cảm nhận được vui, buồn, hạnh phúc, đau khổ, mất mát, tiếc nuối mà hòa vào giai điệu của bài hát, bản nhạc.
Ông có thể chắc chắn, sau này Tiêu Dạ Nguyệt sẽ không chỉ sáng giống như ông của hiện tại.
Buổi học hôm nay nhanh chóng bắt đầu.
Lâm Nghị phát cho mỗi người một bản nhạc giống nhau để cùng hòa tấu, riêng Tiêu Dạ Nguyệt là một bản nhạc khác.
Ông sẽ cho mọi người một giờ để luyện bản nhạc sau đó sẽ kiểm tra bằng cách để mọi người hòa tấu. Ông sẽ nghe ra là ai đàn sai nốt và chỉnh sửa.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn qua bản nhạc một lần sau đó bắt đầu đàn.
Đây là một bản nhạc buồn, có âm điệu sâu lắng và các nốt nhạc thấp nhiều hơn cao. Có một số nốt thấp đến mức nhẹ nhàng nhấn một phím gần như không nghe ra được âm thanh, nhưng vẫn có tiếng đàn vọng lại tạo nên cho người nghe cảm giác buồn thê lương đầy nuối tiếc.
Tống Cảnh Nghi rất nghiêm túc im lặng ngồi bên cạnh Tiêu Dạ Nguyệt nghe cậu đàn, hắn còn suýt bật khóc, thậm chí trong đôi mắt màu lam bắt đầu xuất hiện tia máu. Cảm thấy quá mất mặt vì vậy chỉ có thể cố thoát ra khỏi tiếng nhạc của cậu đã bắt tai vào tiếng nhạc xung quanh.
Nhưng hắn phát hiện ra tiếng nhạc xung quanh thật khó nghe, giống như bà hàng cá đang cãi nhau với bà hàng thịt, sau đó thêm bà hành rau, rồi chuẩn bị lao vào đấm nhau trước mặt hắn vậy.
Còn không bằng quay về nghe bản nhạc buồn lê thê của bé con nhà hắn.
Sau đó hắn tình cờ phát hiện có bạn học ngồi trước Tiêu Dạ Nguyệt đang khóc. Hắn ngồi đằng sau nên chỉ biết đó là một cô gái có mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ uốn xoăn như sóng biển, bả vai run lên từng đợt, vì không có khăn giấy ở đây nên chỉ có thể lấy bàn tay lau nước mắt, nghe kĩ sẽ thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Làm sao vậy? Khóc như vậy chẳng lẽ mới thất tình sao? A, hắn thất tình hắn không khóc, hắn tự ăn luôn một viên kẹo đồng.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Lâm Nghị bước xuống ra hiệu cho mọi người cùng đàn.
Nhưng chỉ sau đó một phút ông đã ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Lúc ông bước về phía này, Tống Cảnh Nghi vội rụt tay đang ôm eo Tiêu Dạ Nguyệt, lưng bất giác ngồi thẳng lên, nghĩ rằng ổng nhìn thấy hành động thân mật của mình, xuống để trách mắng.
Lâm Nghị dừng lại ở bạn học nữ ngồi ngay trước Tiêu Dạ Nguyệt.
"Cố Linh Lan, có mười nốt em đánh sai đến tám nốt. Trong một tiếng vừa rồi rốt cuộc em có luyện tập không?" Không nói đến giọng điệu ông nghiêm nghị, mà ngay cả nét mặt ông cũng hung dữ hẳn lên, ấn đường chau lại.
Cố Linh Lan ngồi run lên vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
"Thầy Lâm, vừa rồi em bị mất tập trung, không chú ý luyện tập."
Lâm Nghị đưa mắt nhìn về sau, Tiêu Dạ Nguyệt với đôi mắt tròn to đang nhìn về đây, lại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Cố Linh Lan. Đã biết lý do nhưng giọng ông cũng không nhẹ đi, ngược lại nét mặt thể hiện rõ sự không hài lòng.
"Cố Linh Lan, đầu giờ học tôi đã nói cái gì, em không nghe rõ sao? Em đàn của em, tập trung vào bản nhạc của em, không để bị ảnh hưởng bởi những âm thanh xung quanh. Em đã học năm 3 rồi, điều đơn giản như vậy cũng để tôi nhắc lại sao."
Bàn tay của Tiêu Dạ Nguyệt ở dưới mặt đàn túm lấy góc áo Tống Cảnh Nghi để tìm cảm giác quen thuộc. Lâm Nghị hung dữ quá.
Tống Cảnh Nghi cũng đưa tay xuống nắm lấy tay cậu, còn cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu như an ủi.
Lâm Nghị tiếp tục nói: "Tôi cho em ba mươi phút để luyện lại. Cả lớp tiếp tục hòa tấu."
Sau khi để cả lớp hòa tấu vài lần, cảm thấy hài lòng rồi Lâm Nghị lại phát cho mỗi người một tờ giấy để luyện âm vực. Tiếp đó bước đến trước đàn của Tống Cảnh Nghi yêu cầu cậu đàn.
Mấy người bạn xung quanh rõ ràng giảm nhẹ âm thanh đi để có thể nghe được Tiêu Dạ Nguyệt đàn. Họ muốn biết một người đàn hay đến như nào mà có thể khiến Lâm Nghị mở cổng nhận học trò.
Sau khi Tiêu Dạ Nguyệt đàn xong một lần, Lâm Nghị bước đến bên cạnh cậu chỉ tay lên một chỗ ở trên bản nhạc, chỉ lỗi sai cho cậu. Nhưng cũng chỉ sai có một nốt đấy. Tiêu Dạ Nguyệt đàn lại một lần nữa. Lâm Nghị gật đầu hài lòng.
"Rất tốt. Em tự yêu cầu xem, em có thể đàn được đến cấp mấy?"
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, thành thật gõ lên ipad: "Bản nhạc lần trước của Beethoven, Piano Sonata No.32; Op.111 in C Minor. Em có thể đánh được những bản nhạc có độ khó như vậy. Tuy nhiên thời gian luyện tập khá lâu, mất một tháng hoặc hơn ạ."
Các bạn học nghe Tiêu Dạ Nguyệt đàn xong đều đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Đàn như vậy khó trách thầy Lâm nhận làm học trò. Thật sự là quá hay. Nhưng họ còn chưa kịp trầm trồ một tiếng thì đều nhìn thấy Tiêu Dạ Nguyệt gõ chữ đáp lại câu hỏi của thầy Lâm.
Vốn dĩ họ cứ nghĩ Tiêu Dạ Nguyệt kiêu ngạo, từ lúc vào lớp đều không mở miệng chào hỏi mọi người. Hóa ra là bị câm.