“Cô nương hảo đáng thương.” A Bích nghe xong hận không thể chạy đến Khai Phong Phủ gióng trống báo án: “Đại nương tử đó dựa vào cái gì mà ức hiếp ngài? Chẳng qua chỉ là một cái Công tước nương tử, cũng có phải thiên hoàng lão gia tử đâu!”
“Biết làm sao được, Công tước đại nhân vốn không yêu thương nương thân, ta được sinh ra chẳng qua là sai lầm nhất thời của ngài. Đại nương tử ngoài mặt được phu quân kính trọng thật ra chỉ là kẻ bị bỏ quên, lần lượt nhìn quan gia cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử mà sinh lòng oán hận.” Phó Tuyệt Ca uống một ngụm trà làm mát cổ họng, liếc mắt nhìn khung cảnh tươi đẹp sau khung cửa: “Quân quý dù là gả cho Công tước hay gả vào hoàng tộc đều thân bất do kỷ, mấy ai có thể viên mãn hạnh phúc như tâm nguyện.”
“Cô nương nói như vậy để bát gia nghe thấy nhất định sẽ rất thương tâm.” A Bích cẩn thận nhấc ấm trà rót thêm nước vào bình: “Bát gia đối với ngài trước sau như một sẽ không có chuyện thân bất do kỉ đâu.”
“A Bích nói không sai, ngươi trước đây chẳng phải đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Phó Tuyệt Ca bình thản nhún vai: “Nghĩ thông suốt nhưng vẫn còn khúc mắt.”
“Khúc mắt?”
Vô thức đưa tay chạm lên vết thương trên mặt, bất tri bất giác tâm trạng biến thành nặng nề: “Dung mạo bị huỷ, trên người ta đều là sẹo, sợ sau này hầu hạ sẽ khiến bát gia bất mãn.”
“Chẳng phải ngươi vì bát gia nên mới bị thương sao? Bát gia sẽ không vì chuyện này mà ruồng bỏ ngươi.” Mi Cát nghiêng đầu về bên trái tỉ mỉ đánh giá vết sẹo trên mặt nàng: “So với trước đây đã tốt lên rất nhiều, ngươi yên tâm chỉ cần thường xuyên thượng cao vết sẹo sớm muộn cũng biến mất.”
“Phải nha cô nương, ngài đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tâm ý bát gia nô tỳ còn hiểu huống chi cô nương bầu bạn với ngài nhiều năm.” A Bích thành thành thật thật mở miệng: “Nô tỳ tin rằng dù sau này có xảy ra chuyện gì bát gia vẫn sẽ như bây giờ thích cô nương.”
“Miệng ngươi ngọt thật đấy.” Phó Tuyệt Ca nửa đùa nửa thật đưa cho nàng một khối cao điểm: “Không biết ngươi ăn bao nhiêu cao điểm của bát gia mà nói ngọt như vậy.”
A Bích xấu hổ cười, nhanh nhẹn đón lấy cao điểm cho vào miệng.
Ba người vui vẻ cười nói một lúc thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì nghe thấy tiếng nói bên ngoài phát ra. Mi Cát ngồi gần cửa nhất vội vén mành xem thử, phát hiện những xe ngựa khác đều đang đi vụt qua.
“Ngươi sao lại dừng xe?”
Tiểu thái giám vội vã quay lại giải thích: “Ban nãy có thái giám hầu hạ bên cạnh tam gia đến nói chúng ta chờ một chút rồi hẵn đi.”
“Tam gia?” Phó Tuyệt Ca nghi hoặc nhìn ra bên ngoài: “Tam gia sao lại muốn chúng ta chờ ở đây?”
“Nô tài không biết.”
Mi Cát nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa xem tình hình, đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển chẳng mấy chốc các nàng bị bỏ lại phía sau. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng tam gia không chuẩn các nàng đi các nàng cũng không dám tuỳ ý khởi hành.
Đợi khoảng một khắc thời gian trước mặt đột nhiên xuất hiện một người cưỡi ngựa chạy về phía các nàng, nhìn trang phục trông rất giống bát gia.
“Bát gia!?”
Phó Tuyệt Ca nghe gọi cũng tò mò nhìn theo, người cưỡi ngựa quả nhiên là bát gia!
Đông Phương Tầm Tuyết kéo mạnh cương ngựa dừng trước mã xa: “Đợi ta có lâu không?”
“Cái này, không phải ngài cưỡi ngựa đi trước sao? Sao bây giờ lại ở đây?”
“Phụ hoàng không nói cho ta biết con ngựa đó kéo xe của Phó Yên Ca, hại ta suốt đường đi suy nghĩ làm sao thoát khỏi đống hỗn độn này. Bất quá ban nãy có gặp được tam hoàng huynh, hắn muốn gặp mặt nói chuyện với Phó Yên Ca nên cùng ta đổi chỗ, ta liền nhờ thái giám của hắn đến ngăn các ngươi tiếp tục đi.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn vào cửa xe bước vào, thoải mái tìm chỗ bên cạnh tiểu ngốc ngồi xuống: “Ta phải đợi đổi chỗ với tam hoàng huynh mới đến tìm các ngươi được cũng may vẫn đến kịp lúc.”
“Ngài làm như vậy không sợ Hoàng thượng trách tội sao?”
“Dù sao cũng là tam hoàng huynh muốn, coi như người làm hoàng muội như ta thành toàn cho hắn vậy.”
Mi Cát nhanh chóng leo lên xe ngựa, hướng tiểu thái giám gật đầu một cái. Xe ngựa tiếp tục di chuyển, chẳng mấy chốc liền đuổi kịp mọi người.
Phó Tuyệt Ca cẩn thận bưng trản trà đến cho bát gia: “Ngoài trời gió lớn ngài một đường cưỡi ngựa chắc mệt mỏi rồi.”
“Cũng không cưỡi bao lâu nhưng bị Phó Yên Ca làm cho đau đầu.” Đông Phương Tầm Tuyết uống một ngụm trà, khoan khoái thở hắt ra: “Năm bảy phân lại gọi ta một lần, gọi đến thất hoàng huynh cũng phát sầu nói nàng kêu không khác gì con vẹt.”
Phó Tuyệt Ca suýt cười ra tiếng: “Thất gia thật sự nói như vậy sao?”
“Còn có thể giả sao? Lục hoàng huynh còn nói nàng so với cái trống còn ồn hơn.”
Mi Cát và A Bích không hẹn cúi đầu khúc khích cười, xem ra các vị hoàng tước không phải ai cũng thích Phó Yên Ca.
“Bát gia vẫn chưa dùng thiện hay là dùng ít cao điểm lót dạ trước.”
“Cũng được.”
Đông Phương Tầm Tuyết chọn một khối dùng thử, chỉ cần nếm qua liền biết không phải tiểu ngốc làm.
“A Bích làm món này sao?”
A Bích thành thật lắc đầu: “Không phải, là A Xán tỷ tỷ làm.”
Phó Tuyệt Ca lấy trong tay nải hai bình sữa dê hâm nóng trên than lô thuận miệng trả lời: “A Xán làm cao điểm không tồi, lần tới nô tỳ sẽ học nàng làm thêm vài món.”
Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến, đem nửa miếng cao điểm đặt lại xuống dĩa tiếp tục thưởng thức vũ tiền long tĩnh.
“Ngài không ăn nữa sao?”
“Không hợp khẩu vị.”
“Nô tỳ cảm thấy rất ngon mà!” A Bích nhón thêm một miếng cho vào miệng, cảm giác hạnh hoa cao tan trên đầu lưỡi thật sự không tồi: “Hạnh hoa cao cô nương làm cũng không được tinh tế như vậy.”
Mi Cát thúc vào khuỷu tay nàng, ý vị liếc mắt: “Nha đầu ngốc, bát gia muốn ăn cao điểm của Phó Tuyệt Ca không phải cao điểm của A Xán dĩ nhiên sẽ thấy không hợp khẩu vị.”
A Bích kinh ngạc tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Mi Cát nhịn không được cảm khái một phen. Bát gia sủng ái cô nương có thừa, vị trí bát vương phi cô nương không cần tranh vẫn có thể ngồi vững nha.
Phó Tuyệt Ca không phải đồ ngốc mà nghe không hiểu, xấu hổ đổ sữa dê vào chén, Mi Cát không nhất thiết phải nói thẳng như vậy đi?
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đường sá xa xôi liên tục phải dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi. Ngay cả Phó Tuyệt Ca ngồi xe ngựa xốc nảy cũng thấy mệt huống chi hoàng tước cưỡi ngựa cả ngày. Đáng thương nhất không ai khác chính là cửu gia, tuổi nhỏ không những không được ngồi xe còn phải cưỡi ngựa duy trì tốc độ với các hoàng huynh hoàng tỷ.
Đoàn người đông đúc, hoàng đế lại ngồi trong mã xa dĩ nhiên không phát hiện bát gia mất tích. Nhờ vậy suốt đường đi bát gia vẫn bình an vô sự ngồi chung mã xa với Phó Tuyệt Ca.
Trời ngả về chiều đoàn nhân mã bắt đầu dựng trướng nghỉ ngơi, bát gia không tiện ở lại đành cưỡi ngựa đuổi theo hoàng huynh hoàng tỷ ở phía trước. Về phần mình Phó Tuyệt Ca cùng A Bích và Mi Cát dọn dẹp nơi nghỉ ngơi cho bát gia, sẵn đun nước nóng để bát gia tắm rửa.
Các nàng cũng không cần làm gì nhiều, mọi chuyện đều có cung nữ và nội giám làm giúp cùng lắm là chuyển tay nải vào trong trướng.
Tranh thủ trước khi bát gia trở về Phó Tuyệt Ca chạy đến trù phòng chuẩn bị vãn thiện, ban nãy bát gia có nhắc đến canh cá, nàng định bụng sẽ nấu một chén canh cá thật ngon.
Đông Phương Tầm Tuyết trở về không thấy Phó Tuyệt Ca, trong lòng nghi hoặc, thời gian không còn sớm tiểu ngốc không ở trong trướng lại đi đâu?
A Bích tay chân nhanh nhẹn bưng trản trà đưa đến chỗ bát gia: “Bát gia thỉnh dùng trà.”
“Tiểu ngốc đi đâu rồi?”
“Cô nương nói muốn đi chuẩn bị vãn thiện cho bát gia nên đã đến trù phòng rồi.” Liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài trướng ước chừng thời gian: “Chắc cũng đi được gần một nén nhang thời gian.”
“Bên ngoài có bao nhiêu tước quý, nàng một thân quân quý chạy đông chạy tây không thấy sợ sao? Lần sau không được để tiểu ngốc tùy hứng như vậy, nếu nàng dám không nghe cứ trực tiếp đến tìm ta.”
“Vâng, bát gia.”
Ngồi trong trướng có chút sốt ruột, Đông Phương Tầm Tuyết mặc lại áo choàng đi đến trù phòng xem thử.
Trời chiều bắt đầu nổi gió, hương hoa mai phảng phất trong hơi sương, cảm tưởng như đi giữa bốn bề hoa thảo thơm ngát. Dọc đường đi thấy không ít cung nữ bận rộn thu dọn hành lý, thị vệ xếp thành hàng dài tuần tra rầm rầm rộ rộ khiến tước điểu cũng bị dọa bay tán loạn.
“Bát gia!”
Đông Phương Tầm Tuyết dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn thử là ai đang gọi.
Phó Yên Ca một thân áo dài váy lụa lam nhạt uyển chuyển bước đến trước mặt nàng: “Yên Ca tìm ngài hảo lâu, hóa ra ngài đang ở đây.”
“Nhị lệnh ái tìm ta có chuyện gì?”
“À, cũng chẳng có gì, Yên Ca hôm nay vừa làm hoa quế cao dâng lên cho Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương nói rất ngon nên nô tỳ mới làm thêm một ít mang đến cho bát gia nếm thử.”
Vừa nói Phó Yên Ca vừa mở nắp thực hạp trong tay cung nữ, ở trước mặt mọi người thân thiết đưa khối hoa quế cao đến muốn uy bát gia. Xung quanh bắt đầu xuất hiện âm thanh bàn luận nho nhỏ, thật không ngờ bát gia và Phó tú nữ tiến triển nhanh như vậy.
Đông Phương Tầm Tuyết vừa giận vừa phiền, vân đạm phong khinh đánh gãy quỷ tâm tư của Phó Yên Ca: “Ma ma trong Trữ Tú Cung dạy ngươi lẳng lơ trước mặt hoàng tước sao?”
Phó Yên Ca nghe xong hoảng hồn khiếp vía quỳ xuống: “Yên Ca không dám, Yên Ca chỉ nghĩ bát gia cầm cương cưỡi ngựa cả ngày chắc hai tay đã mỏi nên mới lỗ mãng làm như thế hoàn toàn không như ngài nghĩ đâu.”
“Có phải như ta nghĩ hay không không quan trọng, quan trọng ngươi là quân quý lại không biết giữ chừng mực tự làm mình xấu hổ, dù là ta hay bất kì tước quý khác đều sẽ xem thường ngươi.”
“B-Bát gia ngài sao có thể...”
“Bản vương nói rồi, đừng tự làm mình xấu hổ nữa cũng đừng nghĩ Hoàng hậu nương nương cho phép thì ngươi có thể bày trò trước mặt ta.” Đông Phương Tầm Tuyết từng bước đem Phó Yên Ca bức lùi về sau, câu chữ đanh thép như dao cắt: “Điều đó chỉ càng làm bản vương thêm ghê tởm ngươi.”
Phó Yên Ca khiếp đảm lùi về hai bước, bất cẩn trượt chân muốn ngã may mắn cung nữ bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Đông Phương Tầm Tuyết còn chẳng buồn liếc mắt nhìn một cái, dứt khoát xoay người đến trù phòng tìm tiểu ngốc.
Cứ như vậy bị bát gia vứt bỏ, đám cung nữ sau lưng không ngừng cười nhạo, Phó Yên Ca nén xuống lửa giận xoay người chạy về trướng bồng của mình. Dựa vào cái gì mà bát gia dám vũ nhục nàng? Chỉ cần nàng mở miệng dù là đại gia hay cửu gia đều nhất nhất làm theo, bát gia vì một tiểu tiện nhân mà dám lạnh nhạt với nàng. Trước đây đã cảm thấy tiểu tiện nhân Phó Tuyệt Ca không biết an phận, quả nhiên nhập cung hai ba năm đã có thể trèo lên giường hoàng tước.
Ngày tháng sau này muốn sống tốt chỉ có thể đem tiểu tiện nhân kia đẩy ra xa bát gia, ai cũng không được phép tranh với nàng!
Lại nói đến Phó Tuyệt Ca bận rộn cả buổi trong trù phòng mới làm được một bàn thức ăn, đặc biệt là món canh cá chép có tác dụng giữ ấm rất tốt. Lúc hầu hạ trong Trường Xuân Cung nàng từng nấu một vài lần, bát gia không ít lần nhắc nhở nàng nấu lại nhưng do món canh này vị đạo tương đối nồng hơn nữa lại rất cay sợ sẽ tổn hại dạ dày nên nàng rất hiếm khi nấu. Hôm nay thời tiết khá lạnh, bát gia cưỡi ngựa cả buổi sáng dễ nhiễm phong hàn, uống chén canh cá chép cay này cũng không tồi.
Đương lúc bày biện thức ăn lên khay thì đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện đoạt đi dĩa cải xào nàng đang cầm.
“Ai!?”
Nhìn rõ người trước mặt Phó Tuyệt Ca vội vàng sửa lại: “Bát gia đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.” Đông Phương Tầm Tuyết nhìn một bàn thiện thực phong phú không khỏi chau mày: “Việc này bảo trù nương làm là được rồi, ngươi cùng họ tranh công làm gì?”
“Bát gia từng nói chỉ thích dùng thức ăn nô tỳ làm, nô tỳ không nấu há chẳng phải phụ lòng ngài rồi sao?”
Phó Tuyệt Ca đem dĩa rau trên tay bát gia đặt vào khay, hướng tiểu công công bên cạnh phân phó: “Ngươi mang cái này đi, than lô hâm canh vẫn còn rất nóng nhớ cẩn thận.”
“Vâng, cô nương.”
Đợi tiểu công công đi rồi Phó Tuyệt Ca lập tức kéo tay bát gia đến gần chỗ nàng, thần thần bí bí mở miệng: “Nô tỳ có cái này muốn cho ngài xem.”
“Hửm? Muốn cho ta xem?”
Phó Tuyệt Ca nhích đến gần cái lồng bàn bằng gốm, nhìn đông ngó tây một lúc mới chịu đem nắp lồng mở ra. Đông Phương Tầm Tuyết cũng ghé mắt nhìn theo, còn tưởng là cái gì thú vị hóa ra chỉ có một cặp thỏ trắng.
“Đáng yêu không? Nô tỳ vừa mua lại của trù nương, chậm một chút hai con thỏ này đã vào lò nướng rồi.”
“Ta lại thấy đùi thỏ nướng ăn không tệ.”
“Bát gia!!!”
“Hảo, đùa thôi, đùa thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết xoa xoa hai má bánh báo phình to của tiểu ngốc: “Ta không ăn hai con thỏ béo này là được rồi, không được tức giận.”
“Ngài đòi ăn thỏ của nô tỳ lại bảo nô tỳ không được tức giận?” Phó Tuyệt Ca không vui giãy khỏi tay bát gia, một phát đem hai con thỏ ôm vào lòng: “Tối nay Mi Cát và A Bích hầu hạ ngài ngủ.”
“Tiểu ngốc.”
Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng đuổi theo sau lưng tiểu ngốc, còn muốn chọc nha đầu này thêm mấy câu nhưng sợ nàng giận đành phải tìm cách dỗ dành: “Ta hứa sẽ không ăn thỏ của ngươi, sau này thịt thỏ cũng không ăn nữa đừng tức giận có được không?”
“Hừ, nô tỳ mới không mềm lòng!”Cúi đầu nhìn hai tiểu bạch thố, Phó Tuyệt Ca càng nghĩ càng tức giận, không chút do dự giở tính khí với bát gia: “Thỏ con nô tỳ nuôi chưa được mấy ngày đều bị ngài đem thả đi mất, lần này còn muốn ăn thỏ của nô tỳ, nô tỳ sẽ không hầu hạ ngài đi ngủ!”
“Còn không phải do ngươi chỉ lo cho đám thỏ đó mà bỏ bê ta?” Đông Phương Tầm Tuyết tăng nhanh tốc độ chắn trước mặt tiểu ngốc: “Được rồi, ta biết sai rồi, sẽ không đem thỏ thả đi nữa.”
“Thật không?”
“Ta từng lừa ngươi sao?”
“Ngài lừa nô tỳ cũng không ít chuyện đâu.”
Nghĩ ngợi một lúc liền nhét hai con thỏ vào tay bát gia: “Ngài phải đưa thố thố về tận trướng xem như trừng phạt ngài muốn ăn nó.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, bất quá vẫn ngoan ngoãn nghe theo ôm hai con thỏ cùng tiểu ngốc quay về trướng bồng.
Trong trướng được huân ấm áp, hai người Mi Cát và A Bích đợi đến bụng đói cồn cào quyết định đem sữa dê uống hết phân nửa. Thấy bát gia trở về liền hoảng thủ hoảng cước thu dọn, cũng do bát gia tính tình tốt ngày thường ít trách phạt nên mới dung túng các nàng tùy hứng làm càn.