Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 132



Thư Nhạc Phong quanh năm hoa thảo nở rộ lại nằm ở nơi phong thuỷ hữu tình nên đặc biệt yên tĩnh, ngay từ đầu Phó Tuyệt Ca đã chọn trúng nơi này. Lão Công tước phần vì khiếp sợ phần vì nể tình mà giao Thư Nhạc Phong cho nàng, còn cố ý căn dặn hạ nhân không được tự ý đến quấy rầy hai người.

Người ngốc nhìn vào cũng biết lão Công tước nể sợ tam lệnh ái, ngày tháng tới đây ai là chủ nhân của Phó gia vẫn chưa đoán trước được.

Phó Tuyệt Ca đứng nhìn hạ nhân lần lượt mang hết rương đồ này đến rương đồ khác đặt đầy trong sân, hai chân mày hết nhíu rồi thả, tâm tình đặc biệt không tốt.

“Bản lệnh ái đã nói trả về hết rồi kia mà.”

Nha hoàn khó xử đưa mắt nhìn nhau: “Nhưng đây là lễ vật Công tước đại nhân tặng cho tam lệnh ái, nếu ngài không nhận nô tỳ biết ăn nói thế nào với đại nhân.”

“Đó là chuyện của các ngươi, bản lệnh ái không nhận, toàn bộ đều mang về hết đi!”

“Ây u, lâu ngày không gặp tam lệnh ái nóng nảy hơn xưa nhỉ?”

Tiếng nói xa lạ truyền đến khiến Phó Tuyệt Ca không khỏi cảnh giác, nheo nheo mắt nhìn bóng người lắc lư tiến vào trong sân. Y phục tinh xảo gọn gàng, mã diện thâm hồng sắc nhuộm đỏ cả cỏ xanh dưới chân, điệu bộ tao nhã khí chất cao quý không gì sánh bằng.

“Ngươi là?”

A Xán bên cạnh đè thấp giọng nhắc nhở: “Là nhị nương tử.”

“Úc? Nhị nương tử?” Phó Tuyệt Ca rất hiếm khi gặp nữ nhân này nên không nhớ nổi dáng vẻ của nàng ta, lần này gặp lại tránh không khỏi có chút bỡ ngỡ: “Đã lâu không gặp, nhị nương tử vẫn khoẻ chứ?”

“Vẫn khoẻ, tam lệnh ái chắc cũng vậy.”

Nhị nương tử để nha hoàn dìu đến trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Lễ vật gửi đến nhiều như vậy tam lệnh ái không nhận chính là không nể mặt quan gia rồi.”

Phó Tuyệt Ca chỉ tay vào ghế bành đối diện, bản thân cũng vén váy ngồi xuống: “Nhị nương tử nếu thích cứ lấy về dùng, chỗ ta những thứ này không thiếu.”

“Từng nghe tam lệnh ái được bát gia sủng ái đến cả trang sức điểm thuý cũng sẵn sàng dâng tặng mỹ nhân, xem ra chút quà mọn này khó mà lọt vào mắt lệnh ái.”

“Nhị nương tử nếu đã biết còn nói những lời này làm gì? Ta đến đây ở tạm vài năm đợi khi bát gia từ Cao Ly quay về sẽ tiếp tục đến vương phủ hầu hạ, số lễ vật này thật sự không dùng đến.”

Nhị nương tử hoàn toàn khác biệt Đại nương tử ồn ào chua ngoa, bị Phó Tuyệt Ca nói đến như thế vẫn chưa chịu từ bỏ, uyển chuyển đưa tay chỉnh sửa cổ áo bị lệnh.

“Tam lệnh ái có điều không biết, quan gia trước nay chưa từng tặng nhiều lễ vật cho nhị lệnh ái, đây là lần đầu tiên ngài xuất thủ hào phóng như vậy. Nếu lệnh ái không nhận há chẳng phải uổng phí rồi sao? Trong phủ chỉ có ngài và nhị lệnh ái là quân quý, những người còn lại đều không có phần phúc, hà tất từ chối làm khó xử hai bên?”

“Nếu nhị nương tử đã nói vậy thì số lệnh vật này ta càng không thể nhận, chi bằng chuyển tất cả đến chỗ tỷ muội để các nàng phân phát cho nhau.” Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn sang A Xán: “Ngươi đi làm đi, ghi nhớ phải để các nàng tự chia cho nhau, Thư Nhạc Phong chúng ta chỉ đến đưa đồ thôi.”

“Vâng, lệnh ái.”

Nhị nương tử không giận trái lại còn che miệng cười khúc khích: “Tam lệnh ái đúng là, lễ vật đại nhân đưa đến cũng không chịu nhận, lẽ nào không sợ đắc tội trưởng bối sao?”

“Nhị nương tử thân là trưởng bối lại bức bách tiểu bối như ta không thấy ngượng ngùng sao?”

Nha hoàn phía sau nghe không nổi nữa liền bước lên hai bước nhưng bị nhị nương tử kéo trở về: “Xem ra tam lệnh ái hiểu lầm ta rồi, ta nói thế nào cũng là mẫu thân của ngài, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Thay vì ở đây vòng vo ta đây đành nói thẳng, tam lệnh ái lẽ nào muốn cả đời chịu thua nhị lệnh ái? Đừng quên tứ nương tử ở Công tước phủ bị mẫu tử nhị lệnh ái chèn ép ra sao, hai chân của nàng chỉ vì một sai lầm nhỏ mà tàn cả đời phế, dù là ta cũng cảm thấy tức giận huống chi tam lệnh ái hiếu thuận hiểu chuyện. Năm tháng ngậm đắng nuốt cay kia tuy đã qua nhưng có ai biết khi nào sẽ quay trở lại?”

Phó Tuyệt Ca dần đoán ra được mục đích nhị nương tử đến tìm nàng, yên lặng chờ nghe nàng ta nói tiếp.

“Tam lệnh ái ngươi đang được bát gia sủng ái lại từng hầu hạ qua đêm, bát gia nhất định sẽ cho ngươi danh phận. Nhưng nhị lệnh ái thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, vị trí đích vương phi này của ngươi hay của nàng vẫn chưa nói trước được. Lẽ nào ngươi cam tâm nhìn bát gia cùng nữ nhân khác quấn quít một chỗ? Cam tâm nhìn nhi tử nhi nữ của ngươi thua thiệt người khác?” Nhị nương tử thản nhiên chồm người đến chạm ngón tay lên mặt Phó Tuyệt Ca, giọng nói ngọt ngào như đang rót mật vào tai: “Ta nghĩ tam lệnh ái cũng không muốn làm cái bóng theo sau nhị lệnh ái. Nếu ngươi đồng ý theo ta, ta bảo đảm giúp ngươi trở thành đích nương tử của bát gia.”

Phó Tuyệt Ca trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân, mạnh mẽ đánh vào lồng ngực nhị nương tử. Điệu cười lạnh lẽo nghe không ra cảm xúc, lúc thì như trào phúng chế giễu lúc lại như mỉa mai châm chọc, nữ nhân này tựa hồ nhìn thấu tất cả âm mưu của nàng.

Nhị nương tử trong lòng có quỷ tức giận quát khẽ một tiếng: “Ngươi cười cái gì?!”

“Ta cười cái gì lẽ nào nhị nương tử không biết?” Phó Tuyệt Ca nâng khăn lụa chà lau khoé mắt ẩm ướt vì cười quá nhiều, nhếch môi lạnh nhạt tiếp lời: “Nhị nương tử a nhị nương tử, ngươi sống ở Phó phủ này hưởng thụ cẩm y ngọc thực lại được đại nhân hết lòng sủng ái, bao nhiêu đây ngươi vẫn cảm thấy không đủ sao? Ta đây cũng muốn nói thẳng với ngươi, làm người nên biết điểm dừng, cả đời mưu toan tính kế chẳng giúp được tam công tử và tứ công tử kim bảng đề danh đâu.”

“Ngươi…”

“Thay vì ở đây nói mấy lời ly gián thì ngươi nên quay về dạy dỗ nhi tử của mình, đừng để bọn họ tiếp tục làm xấu mặt Phó gia. Nhiều năm sống trong cung thủ đoạn gì ta chưa nhìn thấy, ngươi tốt nhất đừng giở trò trước mặt ta.”

Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Xán dìu đứng dậy, bệ vệ từ trên nhìn xuống nhị nương tử: “Ta không phải hài tử cũng không phải đồ ngốc, ngươi muốn đấu với Đại nương tử thì tự sức mình mà đấu. A Phỉ tiễn nhị nương tử.”

A Phỉ nhanh nhẹn bước đến bên cạnh nhị nương tử ra dấu mời.

Nhị nương tử mặt hết đỏ rồi trắng, thẹn quá hoá giận giẫm mạnh chân xuống sàn rời đi. Nha hoàn hoảng hốt đuổi theo, chẳng mấy chốc liền mất dạng.

A Xán nhìn theo một lúc nhịn không được lo lắng hỏi: “Nhị nương tử dẫu sao cũng là người đại nhân sủng ái nhất, ngài cứ như vậy đắc tội với nàng…”

“Không sao đâu, ngươi cứ chờ mà xem, nhị nương tử sẽ còn đến nữa.” Phó Tuyệt Ca bình thản ngồi lại xuống ghế bành, đưa tay tiếp nhận chén trà từ A Phỉ: “Nhị nương tử không có lệnh ái chỉ có ba hài tử cùng nghi, trong đó tam công tử tứ công tử ham mê sắc dục nhiều năm khảo thí không đỗ. Còn lục cô nương tuy linh lung khả ái nhưng thân phận thứ nữ thấp kém, muốn trèo đến Bá tước phủ còn khó huống chi nhìn đến hoàng tước. Tình thế bây giờ đối với nhị nương tử vô cùng bất lợi, nàng không còn cách nào khác ngoài mượn tay ta loại trừ cái gai trong mắt là Đại nương tử.”

A Xán khom người đổ thêm nước nóng vào thủ lô rồi đưa cho Phó Tuyệt Ca ủ ấm hai tay: “Tam lệnh ái vì biết như thế nên mới cự tuyệt lời đề nghị của nhị nương tử?”

“Ta vốn không muốn nhúng tay vào tranh đấu hậu viện đại nhân, người khác sống chết thế nào ta cũng không quản. Chỉ cần bọn họ không động đến ta thì ta vẫn xem bọn họ là trưởng bối, ngoan ngoãn hiếu kính không chút chểnh mảng.” Phó Tuyệt Ca thổi nhẹ khiến nước trà sóng sánh, khoan khoái uống một ngụm vũ tiền long tỉnh bát gia thích nhất: “Lễ vật cứ an bài đi, đừng để ngoài sân làm bẩn mắt nương thân.”

“Nô tỳ sẽ lập tức an bài.”

Phó Tuyệt Ca tiếp tục tận hưởng khí trời lạnh lẽo, tay mân mê chén trà thơm ngát, lẩn trong gió hương đỗ quyên ngào ngạt khắp đất trời. Nếu có bát gia ở đây thì tốt biết mấy, các nàng có thể vừa ngắm tuyết rơi vừa nói chuyện về ngày hôm nay.

“Cô nương!”

A Lệ khẩn trương vừa chạy vừa gọi, đầu tóc y phục dính đầy tuyết trắng: “Cô nương!!”

“Ngươi đứng lại!” A Phỉ tính vốn điềm đạm chịu không được A Lệ lớn tiếng gọi vang khắp Thư Nhạc Phong: “Cô nương không có điếc, ngươi kêu lớn như vậy làm gì?”

“Nô tỳ có tin gấp muốn báo cho cô nương.” A Lệ hoảng hốt chỉ tay ra cửa kêu to: “Đại nương tử gửi lễ vật nhiều đến nổi phải mười nha hoàn mới khiêng đi hết.”

“Úc? Đến rồi sao? Cũng nhanh thật đấy.”

Phó Tuyệt Ca thản nhiên như không, thổi một ngụm lại uống một ngụm, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía nàng.

Dẫn đầu là nha hoàn thiếp thân Sương Hoa của Đại nương tử, đứng trước mặt Phó Tuyệt Ca lại giữ thái độ khiêm nhường hữu lễ khác với thường ngày. Nha hoàn lần lượt hạ rương đồ xuống, âm thanh ầm ĩ chấn động cả mặt đất, nhìn thôi cũng đủ biết trong rương chứa không ít đồ tốt.

Sương Hoa cung kính quỳ xuống hành lễ với Phó Tuyệt Ca: “Tam lệnh ái an hảo, nô tỳ là Sương Hoa thay mặt Đại nương tử đến đưa lễ vật hồi phủ cho lệnh ái mong lệnh ái nhận cho.”

“Đại nương tử khách sáo rồi, không biết Đại nương tử muốn tặng gì cho bản lệnh ái?”

“Đại nương tử nói nhiều năm lệnh ái nhập cung hầu hạ bát gia nên không có cơ hội làm tròn chức trách mẫu thân. Nhân cơ hội lệnh ái hồi phủ liền đem tất cả của hồi môn trước đây tặng cho lệnh ái xem như xin lỗi ngài những chuyện trước đây.”

Phó Tuyệt Ca ồ lên một tiếng xem như đã hiểu, đưa mắt nhìn qua A Lệ nói: “Ngươi về phòng lấy hộp trang sức của bản lệnh ái ra đây đi.”

A Lệ khom lưng lùi hai bước rồi xoay người rời đi, chốc sau mang đến hộp trang sức tam lệnh ái thường dùng.

Từ trong hộp lấy ra hai chiếc kim thoa điểm thuý tinh xảo, đây đều là đồ bát gia tặng cho nàng trước khi đi Cao Ly, mãi đến hôm nay mới có dịp lấy ra dùng.

“Ngươi đưa cái này cho Đại nương tử và nhị lệnh ái, nói là lễ vật hồi đáp của bản lệnh ái. Còn số lễ vật kia đều là đồ hồi môn của Đại nương tử bản lệnh ái không thể nhận được, ngươi mau chóng mang về đi.”

“Nhưng đây đều là tâm ý của Đại nương tử, cô nương cứ như vậy cự tuyệt e là không hợp lẽ.”

Phó Tuyệt Ca nhếch môi tựa tiếu phi tiếu: “Bản lệnh ái nhận mới là không hợp lẽ, ngươi cầm đồ rồi đi đi.”

Thu Sương tự biết không thể khiến Phó Tuyệt Ca nhận số lễ vật này đành nhận lấy kim thoa điểm thuý quay về báo tin cho Đại nương tử.

“Đám người này rốt cuộc muốn làm gì đây?” A Phỉ cả ngày bị đống lễ vật làm cho hoa mắt chóng mặt, nghiêng đầu quan sát sắc mặt Phó cô nương: “Nô tỳ chưa từng nghe Phó phủ dư dả như vậy, bây giờ nhìn lại thật sự khiến người ta bất khả tư nghị.”

“Phó phủ vốn chẳng dư dả gì nhưng lại có một lệnh ái mệnh cách phượng hoàng, vương tôn quý tộc ngày ngày rót lễ vật đến lấy lòng, số này cũng là từ bọn họ mà ra.”

“Cô nương có dự tính gì không? Chẳng lẽ để bọn họ đến làm phiền như vậy?”

“Binh đến tướng chặn, ta không tin bọn họ đủ kiên nhẫn.” Đặt lại chén trà xuống bàn, Phó Tuyệt Ca đứng dậy sửa sang y phục, thần thanh khí sảng cười nói: “Đi dạo một chút, ngồi mãi ở đây thì chán chết mất.”

A Phỉ và A Lệ người cầm ô người cầm phi phong đi theo phía sau, nghiêm cẩn hướng ô về phía Phó cô nương.

Đỗ quyên trong Phó phủ không đẹp bằng đỗ quyên ở ngoại trạch, Phó Tuyệt Ca đi vài vòng liền thấy nhàm chán, đến cả hoa viên cũng không được rộng rãi thoáng đãng. Bất quá hoa viên này được một điểm chính là gần hồ nước, mùa hạ sen nở đầy hồ đặc biệt diễm lệ, ngồi trên mỏm đá có thể trông thấy cá chép bơi.

“Cô nương đừng đi nữa, trời đang đổ tuyết nhỡ ngài đổ bệnh bát gia sẽ trách phạt nô tỳ.”

“Ở đây không có bát gia cũng không có Mi Cát, không ai giám sát các ngươi đâu.” Phó Tuyệt Ca hít một hơi khí trời lạnh lẽo, gió thổi lay động làn váy mềm để lộ đôi giày thêu tinh xảo: “Thư Nhạc Phong này không tồi, không khí trong lành thoáng mát, nương thân có thể hảo hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng.”

A Phỉ nhìn bài trí trong hoa viên rồi nói: “Nhưng không bằng ngoại trạch của cô nương.”

“Hiện tại ta không có lý do dọn khỏi Phó phủ chỉ có thể ở tạm một thời gian rồi từ từ…”

Chưa kịp nói dứt câu phía đông truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết, Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn A Phỉ, đối phương hiểu ý liền cùng nàng đi qua đó xem thử.

Từ xa trông thấy bảy tám nha hoàn lôi kéo một cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi, cô nương không ngừng gào khóc giãy dụa, tay chân quơ loạn cấu véo đám nha hoàn hòng thoát thân. Phó Tuyệt Ca cảm thấy cô nương kia đặc biệt quen mắt nhưng lại không biết gặp qua ở đâu, nhanh chóng bước đến xem kĩ hơn nữa.

Cô nương kia cũng nhìn thấy Phó Tuyệt Ca, giống như bắt gặp phao cứu sinh mà vung vẫy tay về phía nàng: “Tuyệt Ca mau cứu ta! Mau cứu ta! Đại nương tử muốn bán ta cho Tăng viên ngoại!!”

Phó Tuyệt Ca nghi hoặc nhìn thật kĩ cô nương lạ mặt nhưng hoàn toàn không nhận ra nàng: “Ngươi biết ta?”

“Ta là đại tỷ của ngươi, Phó Như Ca đây ngươi không nhớ ta sao?”

Chút kí ức sót lại đột ngột loé lên, Phó Như Ca của kiếp trước bị bán làm thiếp cho một lão viên ngoại tám mươi tuổi, sau khi lão quan gia chết tiếp tục bị đích nương tử bán vào thanh lâu. Cuộc đời của Phó Như Ca không khác nàng bao nhiêu, do tiểu thiếp sinh ra chưa bao lâu thì qua đời, một mình chống chọi trong Phó phủ. Đến cuối cùng vùi chôn thanh xuân trong tần lầu sở quán, chẳng bao lâu thì chết trong tủi nhục khốn khổ.

Phó Tuyệt Ca không gặp thì thôi nhưng đã gặp thì không thể trơ mắt nhìn Phó Như Ca rơi vào tử lộ, mạnh mẽ quát đám nha hoàn một tiếng: “Thả ra, nha hoàn các ngươi có tư cách gì khống chế đại cô nương?”

“Công tước đại nhân đã nhận sính lễ của Tăng viên ngoại không thể không gả đại cô nương đi, tam lệnh ái xin đừng cản trở bọn ta làm việc.”

“Cô nương Phó gia không phải cọng rơm cọng rác mà ai muốn thì giữ không thì ném đi như vậy, bản lệnh ái hôm nay phải hỏi cho rõ, rốt cuộc cô nương Phó gia đáng giá bao nhiêu tiền!”