Ngày tháng bình lặng tẻ nhạt chậm rãi trôi qua, buổi sáng thức dậy rửa mặt thay y phục rồi đọc sách, đến trưa thì dạo vài vòng hoa viên thư giãn đầu óc, trước khi ngủ lại đọc một quyển sách hoặc làm vài món thủ công đơn giản. Mỗi ngày đều nhàm chán đến nỗi Phó Tuyệt Ca mở mắt ra đầu tiên là thở dài bất lực, kiểu sống thế này so với kiếp trước có gì khác nhau chứ?
Một buổi chiều đầu xuân đầy gió, trước sân phủ kín cánh hoa đào, nha hoàn lầm lũi bưng từng rổ y phục đi về phía giếng nước để giặt.
Vài năm trở lại đây Khang Ninh Phủ không còn như trước náo nhiệt, Đại nương tử nhị nương tử đều bị đuổi khỏi phủ, các vị công tử cô nương vài người cũng đã xuất giá. Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ còn vài người không thân thiết sống chung với nhau, mỗi lần đụng mặt liền xoay người bước đi nhanh hơn.
Sân trước trồng vô số hoa anh đào, mỗi khi đến mùa hoa nở cả mảnh sân đều được bao phủ bởi cánh hoa. Nước trong giếng cũng không ngoại lệ, từ trên nhìn xuống cảm giác như giếng nước đang nở hoa.
Nha hoàn chuyền tay nhau thùng nước múc từ dưới giếng lên, cả quá trình yên tĩnh không ai nói với ai câu nào. Một phần là do nơi này tương đối gần Thư Nhạc Phong, thời gian này tam lệnh ái vẫn đang đọc sách, các nàng tốt nhất không nên lớn tiếng làm ồn.
Nhưng chưa được bao lâu đã có người chịu không được tĩnh mịch mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Các ngươi có nghe tin tức mới của bát gia không?”
“Nói đùa gì vậy? Chuyện của bát gia dĩ nhiên chỉ có tam lệnh ái biết được, nha hoàn chúng ta làm sao thần thông quảng đại đến mức đấy?” Nha hoàn cao nhất trong nhóm nhanh miệng đáp lời, trong giọng nói pha lẫn một chút hờn dỗi tiếc nuối: “Bát gia là đích tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, thân phận tôn quý khó ai bì kịp vậy mà chỉ chung tình với tam lệnh ái. Các ngươi nói xem bát gia tại sao lại yêu thích tam lệnh ái đến vậy a?”
“Ngươi cũng dám ăn giấm với lệnh ái sao? Người ta là thiên kim lệnh ái của Khang Ninh Công, từ nhỏ đã theo hầu hạ bát gia lại còn giỏi tài đàn ca múa hát, ngươi có chạy trước nàng hai con phố cũng đuổi không kịp.” Nha hoàn hai má bánh bao phúng phính lén lén lút lút nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói: “Ta nghe mấy cung nữ trong vương phủ nói bát gia từ nhỏ không được Hoàng hậu nương nương yêu thương. Các ngươi còn nhớ lúc tứ gia đắc sủng hay không? Trong cung đều nói tứ gia đặc biệt thích tam lệnh ái, muốn nghênh nàng vào phủ làm đích nương tử nhưng lệnh ái thẳng thừng cự tuyệt kiên quyết bầu bạn với bát gia tới cùng. Thiên hạ này có mấy người chung tình như tam lệnh ái, bát gia thích nàng cũng là lẽ đương nhiên.”
“Úc? Còn có chuyện tứ gia muốn thú tam lệnh ái sao? Sao ta lại nghe nói tứ gia muốn thú nhị lệnh ái?”
Cung nữ mặt phúng phính xua xua tay, bày ra dáng vẻ lão giả am hiểu sự đời vuốt râu giải thích: “Các ngươi đúng là ngây thơ, cô nương mệnh cách phượng hoàng như nhị lệnh ái có hoàng tước nào không muốn thú? Đừng nói tứ gia, sau này bát gia được lập thành Thái tử cũng sẽ thú nhị lệnh ái làm Thái tử phi, tam lệnh ái cùng lắm chỉ làm được thứ phi mà thôi.”
“Nói vậy tam lệnh ái thật sự quá đáng thương rồi!” Tiểu nha hoàn đầu búi hai khoả tròn nị nị phát ra tiếng nói như trẻ sơ sinh: “Rõ ràng nàng mới người cùng bát gia đồng cam cộng khổ vậy mà quả ngọt lại phải hai tay dâng lên cho người khác ăn!”
“Vẫn tốt hơn là làm thị thiếp cho Công tước Bá tước, cho các ngươi biết một bí mật, ngay từ đầu Công gia đã có ý muốn đem tam lệnh ái gả cho lão Vũ Khánh Hầu sáu mươi tuổi làm thiếp. May mà tam lệnh ái được bát gia che chở nếu không đã héo mòn trong Hầu phủ từ lâu!”
“Các ngươi có thời gian ở đây bàn luận chủ tử sao không nhanh nhanh giặt cho xong y phục rồi đi ăn sáng?”
Nha hoàn vừa gầy vừa trắng đứng bên giếng múc nước từ nãy đến giờ nhịn không được bất mãn kêu to: “Một mình ta kéo hết ba thùng rồi các ngươi còn không mau qua giúp một tay!? Cẩn thận mạng nhỏ của mình đi, để A Xán tỷ tỷ nghe được các ngươi nói linh tinh sẽ đem các ngươi ra phạt hèo!”
Đám nha hoàn bất tri bất giác rùng mình, thời gian này tính khí A Xán tỷ tỷ không được tốt vạn nhất đắc tội nàng nói không chừng còn bị phạt nặng. Như bao lần khác, yên lặng một lúc đám nha hoàn lại tiếp tục to nhỏ trò chuyện, cố gắng không để làm ồn đến người trong Thư Nhạc Phong.
Còn đương hăng say thảo luận thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân tất tốt hối hả, mê man chưa hiểu chuyện gì đã có hai bóng người bước vụt qua. Mất hai phân thời gian mới nhận thức được chuyện vừa xảy ra, nha hoàn hai má phúng phính bất ngờ hét to lên.
“Tứ gia không được! Tam lệnh ái không cho phép ngài đến Thư Nhạc Phong!!”
Tiếng hét của nàng ta đặc biệt lớn, hoàn hảo thu hút sự chú ý của A Lệ đứng gác ngoài cửa, theo bản năng đứng thẳng dậy cảnh giác nheo mắt nhìn người đang đến gần.
“Người đâu!”
Thủ vệ từ hai bên tả hữu tràn ra ngăn cản Đông Phương Tầm Liên tiếp tục tiến vào Thư Nhạc Phong. Dẫn đầu là Lý Y Cách một thân khôi giáp chiến bào nghiêm chỉnh, bên hông giắt bội kim hổ đầu, toàn thân toả ra nồng đậm khí thế quân nhân cường hãn.
“Mạt tướng tham kiến Thanh Thân vương điện hạ.”
Đông Phương Tầm Liên sau nhiều lần tập kích thất bại cũng đã quá quen với sự xuất hiện của Lý Y Cách, bất quá nàng vẫn không có ý định từ bỏ, hướng công công sau lưng ngoắc tay ra hiệu. Thiệu công công lập tức khom lưng bước lên trước hai bước, cẩn thận đặt chiếc rương lớn đang cầm xuống đất từ từ mở ra cho thủ vệ nhìn thấy đồ vật bên trong.
Bên trong rương chẳng có gì đặc biệt, hai xấp vải thêu ẩn hồng hạc, một cặp dương chi bạch ngọc trạc, và bảy tám hộp nhỏ khác không biết đựng gì bên trong.
Biết rõ đám thủ vệ này không để bản thân đến gần Thư Nhạc Phong, Đông Phương Tầm Liên chỉ có thể ở bên ngoài hét thật to để Phó Tuyệt Ca bên trong nghe thấy.
“Tuyệt Ca nàng mau ra đây xem, có phải những thứ này rất quen mắt không? Đây đều là giá trang bản vương chuẩn bị cho nàng, trước đây mỗi lần chúng ta gặp nhau nàng đều đem chúng ra mặc để bản vương xem. Mặc dù những thứ này chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng để tìm đủ bản vương đã tốn không ít công phu, nàng xem thử có nhớ ra được chút gì không?”
Trong Thư Nhạc Phong không hề truyền ra tiếng hồi đáp.
Đông Phương Tầm Liên không nhụt chí, tiếp tục huyên thuyên đủ thứ: “Nàng không cần sợ, bản vương sẽ không ép nàng nhớ ngay lập tức, chúng ta từ từ bồi đắp sẽ có ngày nàng nhớ ra thôi. À đúng rồi, nàng có nhớ lúc chúng ta thành thân không? Hôm đó nàng khẩn trương đến nỗi lúc bản vương cõng nàng vào phủ nàng đã siết nhăn hết vai áo của ta! Nhưng mà không sao, cô nương lần đầu xuất giá đều như thế, Tuyệt Ca vốn dĩ rất dễ xấu hổ mà.”
Nha hoàn đứng xem náo nhiệt từ nãy đến giờ không khỏi mục trừng khẩu ngốc, diễn cái quỷ gì vậy? Tam lệnh ái nhà họ vẫn là cô nương thanh bạch làm gì có chuyện thành thân với Thanh Thân vương điện hạ a?
Không ai đáp lời nhưng Đông Phương Tầm Liên vẫn miệt mài rơi vào dòng hồi ức xa xưa nào đó: “Tuyệt Ca nàng xem, nàng trước đây không có bướng bỉnh như vậy, làm gì nói gì cũng có chừng mực giống như sợ sẽ làm bản vương tức giận. Nếu trước đây bản vương sớm thấu hiểu sẽ không đến mức hôm nay phu thê cách biệt, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, ta tuyệt đối không để…”
Chưa kịp nói hết câu A Xán nhanh như thiểm điện từ trong phòng lao ra, chuẩn xác hất chậu nước rửa mặt vào người tứ gia.
Từng giọt từng giọt nước chảy từ đỉnh đầu xuống tận cằm, Đông Phương Tầm Liên bất khả tư nghị nhìn chằm chằm A Xán đang thở hổn hể trước mặt.
Nữ nô này dám tạt nước nàng!?
“Ngài còn không câm miệng ta liền bảo thủ vệ đem ngài ném ra khỏi Công tước phủ!”
“Ngươi to gan!” Công công hoảng thủ hoảng cước lôi ra khăn tay giúp tứ gia lau sạch nước trên mặt, không quên lớn tiếng đe doạ A Xán: “Tứ gia là Thân vương được đích thân Hoàng thượng thân phong, ngươi dám tập kích ngài? Có phải ngại mệnh dài rồi không!?”
“Mệnh dài? Phải! Ta chính là ngại mệnh dài đó, có giỏi các ngươi đến trước mặt thánh thượng cáo trạng! Ta muốn xem hoàng tước đến quấy rầy lệnh ái người ta rồi bị tạt nước đuổi đi có phải oan uổng không!?” A Xán hung hăng ném chậu nước ngay trước mặt tứ gia, lớn tiếng chèn ép khí thế Thiệu công công: “Lệnh ái nhà ta là cô nương thanh bạch chưa có hôn phối, tuyệt không có chuyện cùng tứ gia các ngươi thành thân. Chuyện này khắp kinh thành đều biết, các ngươi vu khống nàng có tin ta đến Khai Phong Phủ đánh trống báo quan không? Các ngươi còn dám đến đây nói hươu nói vượn ta lập tức đến tìm bát gia cáo trạng!”
“N-Ngươi… ngươi lấy quyền gì ở trước mặt tứ gia lớn tiếng? Tứ gia bát gia đều là đích tử, đều là Thân vương, tứ gia nhà ta mới không sợ bát gia các ngươi!”
“Hảo a, không sợ thì cứ đứng ở đây, lệnh ái nhà ta viết thư cho bát gia đợi ngài trở về thu thập các ngươi!” A Xán học theo bộ dáng điêu ngoa của các ma ma trong cung quát ngược lại tên công công ẻo lả trước mặt: “Đừng quên bát gia bây giờ mới là hoàng tước được thánh thượng bệ hạ sủng ái nhất. Chủ tử các ngươi cùng lắm chỉ là một hoàng tước bị vứt bỏ, nếu không nhờ đích nương tử xả thân vì nghĩa lên giường Hoàng thượng hầu hạ một đêm thì có được phong hào Thân vương sao?”
Càng nghe sắc mặt Đông Phương Tầm Liên càng kém, mười ngón tay siết chặt phát ra tiếng khanh khách chói tai. Nếu không phải vì dỗ dành Phó Tuyệt Ca nàng mới không đứng ở đây để một cung nữ vũ nhục. Đều trách nàng vô năng, hoàng vị và nữ nhân đều không giữ được, nhưng không lâu nữa đâu tất cả những gì thuộc về nàng đều sẽ ngoan ngoãn quay trở về.
“Ta không muốn cùng các ngươi tranh cãi, hôm nay Tuyệt Ca không muốn gặp thì ngày mai bản vương lại đến.”
Đông Phương Tầm Liên đi được hai bước thì bị A Xán gọi lại: “Đem đống rác này của ngài mang đi khuất mắt chủ tử nhà ta!”
Lý Y Cách hiểu ý liền ra lệnh cho hai thủ vệ bưng rương đồ cưỡng ép tứ gia rời khỏi Thư Nhạc Phong. Đến cửa phủ, hai thủ vệ thẳng tay ném rương đồ ra ngoài không quên đem cửa lớn đóng lại.
“Đám người này thật quá đáng!”
Thiệu công công hổn hển thở không ra hơi, uất hận quay sang tứ gia cáo trạng: “Lệnh ái của bọn họ là cái thá gì chứ? Được ngài để ý đến chính là phúc phận tích ba kiếp vậy mà dám ỏng eo chê bai này nọ? Đại Minh ta lẽ nào thiếu quân quý sao? Nhắm mắt tìm đại một người cũng tốt hơn Phó Tuyệt Ca mấy trăm…”
Âm thanh chát chúa đột ngột vang lên, Thiệu công công đang vững vàng đứng bên cạnh lại ngã xuống mặt đất dơ bẩn, ngỡ ngàng vài phân thời gian rồi vội vàng quỳ lên dập đầu.
“Nô tài có tội! Nô tài lắm lời! Tứ gia thỉnh trách phạt!!”
“Tuyệt Ca là người để tiện nô ngươi tuỳ ý bàn luận sao?” Ánh mắt sắc bén như dao cắt quét qua, Thiệu công công còn tưởng không khí xung quanh hắn đều bị cắt đứt: “Đừng quên thân phận của ngươi, đã là chó ngoan thì không được cắn lung tung.”
Thiệu công công lập tức vung tay vả mặt, âm thanh chát chát đều đặn phát ra: “Nô tài là chó! Nô tài không nên cắn lung tung! Nô tài biết lỗi rồi!!”
Đông Phương Tầm Liên nặng nề hít một hơi lạnh lẽo buồng phổi: “Dù Tuyệt Ca đối xử với bản vương thế nào cũng không đến lượt ngươi nói xấu nàng, để bản vương lần nữa nghe thấy những lời này thì mạng chó của ngươi cũng đừng giữ nữa.”
“Nô tài biết sai rồi! Nô tài tuyệt đối không nói đến tam lệnh ái nửa lời!!”
“Cút đi gọi xe ngựa đến!”
“Vâng, vâng!”
Thiệu công công hoảng thủ hoảng cước bò trên mặt đất vài bước mới đứng dậy nổi, hai chân nhuyễn thành bãi bùn liêu xiêu chạy đi gọi xe ngựa.
…
Gió xuân mang theo hương hoa đào thổi vào cửa sổ, một cánh hoa không biết từ đâu lả lướt rơi xuống hộp phấn hương trên bàn, e thẹn cuộn người nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Nhưng một dung nhan khác so với đào hoa giữa độ tháng ba rực rỡ còn đẹp hơn gấp trăm lần xuất hiện, cánh hoa đào nhỏ bé đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng đáng là gì khi đứng bên cạnh nàng.
Mắt liễu mắt đào hoa, khoé môi phủ một lớp yên chi thật mỏng, người đẹp như thiên tiên lại tiếc một nụ cười.
Trong lúc nàng mải mê ngắm nhìn bản thân trong gương thì cửa phòng được đẩy ra, nha hoàn tay bưng chậu nước di chuyển thoăn thoắt đến sau lưng.
“Lệnh ái an hảo.”
“Bên ngoài ồn quá, là tứ gia đến sao?”
“Vâng, là tứ gia.” Nha hoàn đặt chậu nước lên bàn, tỉ mỉ quan sát lớp trang điểm mới của nhị lệnh ái: “Ngài hôm nay sao điểm trang nhạt nhoà thế?”
“Dù sao cũng không có ai ngắm, trang điểm có đẹp hơn cũng bằng thừa.”
Chiếc lược trên tay nặng nề rơi xuống mặt bàn, cảm giác mặt kính trước mắt từng chút vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh. Hơi gió lạnh thổi xốc mành vải mềm, phồn hoa ba ngàn chẳng giữ được một phút giây cùng quân âu yếm. Sớm không còn là cô nương mệnh cách phượng hoàng được người người săn đón xem như trân bảo mà phủng trong lòng bàn tay. Nàng cư nhiên thua rồi, thua dưới tay một thứ nữ ti tiện, đến cả tâm tư của bát gia nàng cũng không chiếm được.
Người khác đều nói thú được nàng là phúc phận tích được từ ba kiếp, vậy mà có người đến cả phần phúc của bản thân cũng gạt đi!
Cơn giận đột ngột ập đến không kiểm soát được trực tiếp cầm lấy gương đồng trước mặt ném xuống sàn. Âm thanh tan vỡ chát chúa xé rách bầu không khí an tĩnh của ngày xuân, chất lỏng đỏ sánh từng giọt nương theo miệng vết thương rơi tí tách.
“Nhị lệnh ái!?”
Nha hoàn hoảng hồn khiếp vía lấy khăn lụa trong tay áo giúp nhị lệnh ái băng bó vết thương, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng da thịt trắng tuyết cao quý này không nên để lại sẹo.
“Lệnh ái có đau lắm không?”
Phó Yên Ca nhắm nghiền hai mắt, hít đầy buồng phổi hương gió xuân tanh ngọt: “Diệu Nương.”
“Lệnh ái…”.
“Ta sẽ không thua đâu, tuyệt đối không thua Phó Tuyệt Ca.” Mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, đôi môi mềm mỏng mím chặt, rất lâu mới bình tĩnh nói tiếp được: “Phó Yên Ca ta là cô nương mệnh cách phượng hoàng trăm năm khó gặp, Hoàng hậu nương nương cũng rất thích ta, nhất định ta sẽ trở thành vương phi của bát gia. Diệu Nương ngươi không cần lo lắng, đợi đến khi ta gả vào vương phủ ta lập tức đón Đại nương tử trở về, ngày tháng khuất nhục không còn lâu nữa đâu.”
“Phải, phải, ngày tháng tới người chịu khổ là Thư Nhạc Phong không phải chúng ta!” Diệu Nương khẩn trương bò đến bên cạnh Phó Yên Ca, liều mạng siết chặt hai tay nàng: “Đại nương tử một mình sống ở Hựu Châu rất cực khổ, ngài không có hy vọng gì ngoài lệnh ái có thể trở thành Hoàng hậu của Đại Minh. Nô tỳ sớm đã chán ngán vẻ mặt đắc ý của Phó Tuyệt Ca, chúng ta nhất định phải đem ả dìm xuống giếng sâu ném đá đến chết mới thoả căm hận này!!”
Phó Yên Ca không trả lời, lặng lẽ dùng sức siết bàn tay Diệu Nương.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, Diệu Nương vội tìm trong tay áo tấm thiếp đỏ thẫm, nhìn lướt qua có vẻ giống thiếp mời dự tiệc.
“Bảy ngày nữa là đến sinh thần tam thạc quân, sáng sớm nay cung nữ trong cung đã đến đưa thiếp.”
“Ta với tam thạc quân không thân thiết tại sao nàng lại mời ta?”
“Ngài chính là cô nương mệnh cách phượng hoàng trăm năm hiếm gặp, bất kì hoàng tước nào cũng muốn thú ngài vào cửa, tam thạc quân sao có thể không chủ động đến tìm ngài lấy lòng?”
Phó Yên Ca chần chờ vài phân thời gian mới chịu đưa tay tiếp nhận: “Bên Thư Nhạc Phong cũng đi sao?”
“Nô tỳ xác thực có thấy cung nữ kia đi vào Thư Nhạc Phong.”
“Là đưa ta trước?”
Lần này đến Diệu Nương yên lặng không trả lời.
Lửa nóng vừa nguôi nhất thời bùng trở lại, Phó Yên Ca thẳng tay ném thiếp mời vào người Diệu Nương: “Bọn họ xem ta là cái gì chứ? Người của Thư Nhạc Phong đi thì ta mới được mời? Đến cả một thạc quân cũng dám vũ nhục bản lệnh ái!?”
“Lệnh ái bớt giận, là do đi Thư Nhạc Phong qua chỗ chúng ta thuận đường hơn nên mới…”
“Thuận đường? Vậy sao lúc sinh thần tứ gia nữ nhân Thư Nhạc Phong không chịu đi liền cả thiếp cũng không gửi cho chúng ta!?”
“Chắc là do… là do tứ gia không thân thiết với chính phòng chúng ta?”
“Ngươi hồ đồ một mình chưa đủ còn muốn lừa cả ta?”
Phó Yên Ca quay phắt lại gạt hết đồ đạc trên bàn xuống đất, loạt âm thanh loảng xoảng đổ vỡ chẳng khiến nàng bình tĩnh thêm chút nào. Diệu Nương sợ đến co rúm người, tính khí nhị lệnh ái càng lúc càng xấu mỗi lần đối mặt tránh không khỏi có chút sợ hãi.
“Hảo, Phó Yên Ca ta mới không phải là kẻ dễ dàng bị các người thao túng như vậy. Muốn ta đến làm trò cười ta càng phải đi, để xem các ngươi có bản lĩnh đến đâu!”