Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 173



Quả nhiên miệng chó không phun được ngà voi, Phó Tuyệt Ca chậm rãi thu hồi ánh mắt thỏ con sợ lão hổ, lãnh liệt ném cho Phó Yên Ca một cái liếc mắt sắc như dao.

“Ngươi đáng đời.”

Sắc mặt Phó Yên Ca trầm xuống một đoạn, vung tay muốn đánh Phó Tuyệt Ca lại nghĩ đến chuyện gì đó đột nhiên tự vả vào mặt mình hai cái. Phó Tuyệt Ca trước sửng sốt sau liền nghi ngờ có trá, quả nhiên hai nha hoàn bên cạnh Phó Yên Ca từ sau bụi cây đột ngột xông đến đem nàng bao vây.

“Tam lệnh ái đánh nhị lệnh ái rồi! Ngươi đâu! Người đâu!!!”

Khoé môi kịch liệt rút trừu, trò cũ rích này Phó Yên Ca vẫn chưa chơi chán à?

Cảm thấy còn chưa đủ kịch tính, Phó Yên Ca thẳng thắn vả lên mặt mình năm sáu cái tát, khoé môi chảy ra một tia máu đỏ, bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo nhu nhược như hoa liễu trước gió đông.

Bản thân cứ như vậy bị đổ oan mà không làm gì hết thì không phải quá thiệt thòi rồi sao?!

Không chút do dự Phó Tuyệt Ca bước lên tát Phó Yên Ca hai cái, vậy thì không phải bị đổ oan rồi~

Phó Yên Ca bàng hoàng té ngã xuống đất, không dám tin Phó Tuyệt Ca sẽ động thủ đánh người, hai hàng nước mắt như mưa trút ào ào rơi xuống không ngớt.

Nhận được ám hiệu của nha hoàn, Phó Yên Ca liều mạng bưng mặt lớn tiếng khóc rống: “Nhị tỷ tỷ biết muội muội không thích ta nhưng ngươi sao có thể làm như vậy? Ta dù gì cũng là tỷ tỷ của ngươi, vũ nhục tỷ tỷ mình như vậy ngươi thấy vui vẻ lắm sao?”

Người đến là Thanh Thân vương Đông Phương Tầm Liên, ngũ thạc quân, và cửu hoàng tước Đông Phương Tầm Lạc. Ba người này đến phần vì không quan tâm chuyện của đại hoàng tước, phần vì nghe tin hai tỷ muội Phó gia ở hậu viện tam thạc quân tranh cãi nên mới muốn xem náo nhiệt. Đến nơi thì thấy Phó nhị ngã sõng soài trên đất bưng mặt khóc la inh ỏi, Phó tam thì mất kiên nhẫn khoanh tay đứng nhìn nàng ta từ trên xuống.

Ngũ thạc quân dùng ngón chân nghĩ cũng biết hai tỷ muội các nàng diễn trò gì, ung dung chấp tay sau lưng rảo bước xung quanh hóng hớt kịch hay.

“Phó tam lệnh ái có phải nên cho bọn ta một câu trả lời hay không?”

“Dù sao người nô tỳ cần nàng tin không có ở đây, người khác tin hay không cũng chẳng liên quan gì.”

Phó Tuyệt Ca thật sự hối hận khi không để A Xán cùng nàng vào cung dự tiệc mà đứng chờ ở bên ngoài, bây giờ nàng một mình thân cô thế cô tránh không khỏi có chút lo sợ.

“Khẩu khí cũng lớn thật, xem ra là bị bát hoàng tỷ chiều hư rồi.” Ngũ thạc quân thúc vào khuỷu tay Đông Phương Tầm Liên giễu cợt: “Xem xem, người ta căn bản không để ý đến ngươi, còn ở đây làm bộ mặt thâm tình cho ai xem?”

“Đủ rồi.”

Đông Phương Tầm Lạc không nhịn được xen ngang hai người: “Nhị lệnh ái đang bị thương, ta đưa nàng đến Thái Y Viện xem trước.”

Ánh mắt Đông Phương Tầm Liên loé lên một tia sáng dị thường, liếc nhìn qua Phó Yên Ca đang khóc nức nở dưới đất, xem ra lão thiên gia cũng muốn giúp nàng.

“Để ta.”

Ngũ thạc quân bước lên hai bước ngăn hành động thất lễ của Đông Phương Tầm Liên: “Người ta là cô nương chưa xuất giá, ngươi muốn ôm đi thì ôm đi sao?” Liếc nhìn Phó Yên Ca đang ngượng ngùng đỏ hồng hai má, ngũ thạc quân nhịn không được cười khẩy: “Các ngươi đang diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nhìn dáng vẻ của nhị lệnh ái chắc đã chuẩn bị xong cả rồi, đợi chốc nữa không biết chừng sẽ có người đến cùng chúng ta xem trò vui.”

Phó Tuyệt Ca khiếp đảm quan sát ngũ thạc quân, lẽ nào ngũ chủ cũng tham gia với Phó Yên Ca nên mới biết nàng ta còn an bài thêm người khác?

“Này, đừng nhìn ta như vậy.” Ngũ thạc quân tuỳ ý thả bộ đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, ngón tay thon dài tinh xảo chạm lên gò má nàng gõ hai cái: “Sống trong cung nhiều năm thủ đoạn gì mà ta chưa từng thấy, nể tình ngươi được bát hoàng tỷ sủng ái nên mới hảo hảo nhắc nhở một câu. Nữ nhân tâm địa có thể ngoan độc nhưng phải thông minh, nếu không thông minh được thì phải ra vẻ đáng thương, hoàng cung này ai đáng thương nhất thì người đó thắng.”

Đông Phương Tầm Lạc không phải ngốc mà nghe không hiểu ngũ thạc quân ám chỉ điều gì, vội che miệng đằng hắng một tiếng: “Ngũ hoàng tỷ đừng nói lung tung, xem dáng vẻ nhị lệnh ái thật sự là bị thương không nhẹ đâu.”

“Hảo a, cứ coi như bản thạc quân nói lung tung đi.”

Khoé mắt liếc nhìn đám đông đang chạy đến, ngũ thạc quân nhàm chán vẩy vẩy quạt xoay người rời đi: “Tuyệt Ca ngươi hảo hảo tự cầu phúc cho mình đi.”



Ngũ thạc quân bình tĩnh bước vào đám đông rời khỏi chốn thị phi tranh chấp, tựa hồ từ nãy đến giờ nàng chưa từng tham dự vào chuyện này.

Phó Yên Ca vẫn giả vờ đáng thương co quắp người nằm trong lòng cung nữ khóc thút thít không ngớt, một câu hai câu đều trách Phó Tuyệt Ca động thủ đánh nàng. Mà Phó Tuyệt Ca căn bản không thèm quan tâm, xem như chó sủa mà đứng bên ngoài bàng quang quan sát.

Dẫn đầu đoàn người là ma ma của Dực Khôn Cung, tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Không tự nhiên người của Dực Khôn Cung biết chuyện xông thẳng vào cung tam thạc quân vấn tội, mười phần hết chín là do Phó Yên Ca giở trò nhằm đổ tội lên đầu nàng.

Theo lễ nhanh chóng hành lễ với lão ma ma: “Nô tỳ Phó Tuyệt Ca tham kiến ma ma.”

“Phó thị ngươi giải thích đi.”

Ma ma hất hàm về phía hai cung nữ đang dìu Phó Yên Ca đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh đến mức có thể dùng nó cắt từng dao lên da thịt nàng: “Ngươi thân là lệnh ái lại làm ra hành vi không có giáo dưỡng như vậy lấy tư cách gì hầu hạ bát gia!?”

“Nô tỳ là bị tỷ tỷ oan uổng.”

“Oan uổng? Hảo, vậy ngươi đến trước mặt Hoàng hậu nương nương mà giải thích đi!”

Dứt câu liền dùng ánh mắt ra hiệu hai cung nữ khác áp giải Phó Tuyệt Ca đến Dực Khôn Cung. Suốt quá trình Phó Tuyệt Ca không hề phản kháng, ngoan ngoãn cùng đoàn người rời khỏi cung tam công chúa.

Đông Phương Tầm Liên trầm trọng suy nghĩ hồi lâu rồi cũng vội vã đi theo.

Lúc ra đến đại sảnh bị tam thạc quân nhìn thấy, nàng lập tức bỏ chuyện đang làm chạy đến ngăn cản ma ma mang người đi.

“Các ngươi làm gì vậy? Phó Tuyệt Ca là khách của bản thạc quân, ai cho các ngươi mang nàng đi?!”

“Phó thị thân là quân quý lại đi đả thương người khác, đây là chuyện không thể chấp nhận được, nô tỳ phải mang nàng đến chỗ Hoàng hậu nương nương hỏi rõ!”

“Hoang đường! Phó Tuyệt Ca rõ ràng được cung nữ của bản thạc quân tiễn về phủ bằng cửa sau, nhất định là có người giở trò hãm hại!” Tam thạc quân quét mắt một vòng lập tức phát hiện Phó Yên Ca đang bưng mặt khóc thút thít, không hỏi cũng biết hoạ này do ai gây ra: “Hảo cho ngươi Phó Yên Ca, nể mặt Tuyệt Ca ta mới mời ngươi đến dự, ban nãy cũng là ngươi ăn nói linh tinh mới khiến đích phi tức giận, bây giờ còn muốn giá hoạ cho Tuyệt Ca!?”

“T-Tam chủ nói gì nô gia không hiểu…” Phó Yên Ca kiều thê thê bưng mặt khóc như thể thiên hạ này đều thiếu nợ nàng: “Nô gia từ lúc đến đây luôn an phận thủ thường không dám nói nửa chữ sao có thể khiến đích phi nương nương tức giận? Hơn nữa là Tuyệt Ca động thủ đánh nô gia trước, chỉ trách thân phận nô gia thấp kém không xứng làm tỷ tỷ của nàng, bị đánh có mấy cái cũng chịu không được mà khóc rồi. Ma ma không cần đi gặp nương nương, là lỗi của Yên Ca, Yên Ca chết là xong không nên nhọc lòng nương nương!”

“Mấy lời này ngươi cũng dám nói? Có tin bản thạc quân cho người lột da hồ ly ngươi ra không?”

Phó Tuyệt Ca không muốn tam chủ nhất thời nóng giận vì nàng mà đắc tội Hoàng hậu nương nương, dứt khoát lên tiếng phá vỡ cục diện rối ren.

“Là ta đánh nàng, các ngươi mau đưa ta đi.”

Tam thạc quân không thể tin Phó Tuyệt Ca cư nhiên lại làm rùa rúc đầu, tức giận giậm mạnh chân xuống đất: “Phó Tuyệt Ca? Ngươi cứ như vậy đi ta làm sao ăn nói với bát hoàng tỷ!?”

“Nô tỳ đi rất nhanh liền về, tam chủ yên tâm, chuyện này nô tỳ sẽ không nói với bát gia nửa lời.”

Nói xong, đám cung nữ dùng sức kéo nàng đi đến Dực Khôn Cung.

Tam thạc quân giống như ngồi trên đống lửa bất an đi đến cửa cung, đăm đăm nhìn theo bóng lưng Phó Tuyệt Ca càng đi càng xa, vạn nhất cô nương này xảy ra chuyện nàng chết cũng không đủ khiến bát hoàng tỷ bớt giận.

“Mau, đi gọi người của Thân vương phủ đến!” Sực nhớ một người đang làm chưởng quản vương phủ tạm thời thay cho Mi Cát, tam thạc quân cẩn thận nhắc nhở: “Gọi cô nương tên A Bích, nhất định phải là nàng!”

Cung nữ không dám chần chờ chạy ngay đến vương phủ tìm A Bích.

Lúc này Phó Tuyệt Ca bị áp giải đến Dực Khôn Cung, từ ngoài nhìn vào không còn dáng vẻ địa phương sâm nghiêm cao quý của lục cung chi chủ. Chỉ mới hai năm bên ngoài đã lộ rõ vẻ hoang phế, cung nữ thái giám trong cung đều bị cắt giảm nên không có ai tu sửa, qua thêm vài năm e là không chống đỡ nổi mưa gió.



Đầu năm nay Hoàng thượng vì nể tình bát gia lập nhiều công trạng mà mở khoá cửa lớn Dực Khôn Cung, bất quá Hoàng hậu nương nương chẳng còn mặt mũi nào nhìn người, suốt ngày đều ở trong cung không đón tiếp bất kì ai. Càng đến gần Phó Tuyệt Ca càng cảm nhận rõ một luồng hơi lạnh thổi tới, vừa giống như lãnh cung lại không phải lãnh cung.

Ngay cả Phó Yên Ca cũng không nhịn được chau mày, so với lãnh cung Dực Khôn Cung này có gì hơn chứ?

Ma ma vẫn bình tĩnh đi trước, băng qua khoảng sân rộng phủ đầy lá khô, bên trong điện không có lấy một cung nữ quét dọn. Đến thiên điện phía nam yên tĩnh mới nhìn thấy Hoàng hậu nương nương nửa nằm nửa ngồi trên tháp đọc sách, chỉ mới mấy năm đã già đi trông thấy.

“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu chậm chạp lật sang một trang khác, không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện đã mở miệng chất vấn: “Mấy năm nay Phó Tuyệt Ca ngươi dựa vào việc được bát gia sủng ái mà ở trong phủ không ngừng giễu võ dương oai ức hiếp đích mẫu, hãm hại huynh đệ tỷ muội lưu lạc tứ phương. Bản cung chỉ hận đứa con ngu dốt này vẫn như vậy không có cốt khí, nhìn trúng một tiện nhân cậy sủng sinh kiêu, đến cả thân tỷ tỷ cũng dám đánh vậy thì bản cung trong mắt ngươi còn ra gì chứ?”

“Bát gia trước nay đối với nương nương hiếu kính có thừa, mấy năm qua dù bận rộn thế nào vẫn dành thời gian viết thư gửi đến Dực Khôn Cung, nhiêu đó đối với nương nương vẫn chưa đủ sao? Ngài rốt cuộc muốn bát gia làm gì mới vừa lòng?”

Từ khi biết bát gia không phải thân sinh cốt nhục của Hoàng hậu nương nương, Phó Tuyệt Ca đối với thái độ hà khắc đối phương dành cho bát gia càng lúc càng bất mãn. Dựa vào việc Hoàng hậu hại chết thân mẫu của bát gia đã đủ để bát gia trở mặt với nàng, nhưng bát gia không làm thế còn ngoan ngoãn mỗi năm gửi lễ vật lấy lòng nàng, nói tốt về nàng trước mặt Hoàng thượng bệ hạ giải trừ cấm túc.

Lẽ ra Hoàng hậu nương nương phải biết ơn bát gia chứ không phải ở đây trách nàng không có cốt khí!

Trong mắt Phó Tuyệt Ca không ai tốt hơn bát gia, người khác nói xấu bát gia nửa chữ cũng không được!!

“Cái miệng nhỏ của ngươi càng lúc càng lanh lợi, xem ra bản cung không thể không dạy dỗ ngươi.” Hoàng hậu nương nương nhu nhược đưa tay để ma ma dìu ngồi dậy, cao cao tại thượng nhìn xuống Phó Tuyệt Ca kiên cường bất khuất: “Hôm nay bản cung nói thẳng với ngươi, Thân vương vương phi tuyệt đối không dành cho ngươi, bản cung đã chọn Phó Yên Ca cho bát gia. Dù bát gia có sủng ái ngươi cũng không dám không nghe lời bản cung, là người thông minh chắc ngươi biết phải lựa chọn thế nào?”.

“Nương nương quá xem thường tình cảm nhiều năm của nô tỳ với bát gia rồi.” Phó Tuyệt Ca không chút sợ sệt khi đối diện Hoàng hậu, thậm chí trong đáy mắt còn ẩn chứa một tia mỉa mai khinh thường: “Bốn tuổi nô tỳ nhập cung hầu hạ bát gia, tám tuổi cùng ngài đồng cam cộng khổ sinh tử bất ly, mười hai tuổi đã được ngài chọn là người hầu hạ bên gối, mười bốn tuổi cung nhân trong phủ đều gọi nô tỳ một tiếng chủ tử. Hoàng hậu nương nương, nô tỳ theo bát gia mười năm có dư, ngài thật sự cho rằng bát gia sẽ vì mấy lời ngài nói mà vứt bỏ nô tỳ sao?”

Chớp mắt mặt Thường thị cắt không còn một giọt máu, ngón tay run run duỗi thẳng vào gương mặt kiêu căng của Phó Tuyệt Ca, lửa nóng ùng ùng xông lên đỉnh đầu: “N-Ngươi không biết xấu hổ nói ra những lời vô sỉ này!? Đông Phương Tầm Tuyết dung túng ngươi nhưng bản cung tuyệt đối không ngu ngốc để ngươi dắt mũi lừa gạt. Chỉ cần bản cung còn sống ngươi một ngón chân cũng đừng hòng bước được vào Thân vương phủ!”

“Lời này ngài nói hơn mười năm vẫn còn khí lực để nói sao?”

“Hảo, nói hay lắm, ngươi được bát gia sủng ái liền không xem Hoàng hậu như bản cung ra gì. Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ ngươi bản cung không làm Hoàng hậu nữa!”

Hai bên cung nữ lập tức xông lên đem Phó Tuyệt Ca ấn xuống sàn, bản thân nàng không phải đèn cạn dầu liên tục liều mạng giãy dụa: “Các ngươi không được đụng vào ta! Ta chính là ái thiếp của bát gia, các ngươi làm ta bị thương có gánh nổi trừng phạt của bát gia không!?”

Lời Phó Tuyệt Ca nói dễ dàng đả động đến các nàng, động tác tay từ từ giảm bớt phân nửa.

Không phải mù mà nhìn không ra cử động dị thường của cung nữ, Phó Yên Ca vô thức siết chặt bàn tay đến rướm máu, hận không thể lột da lóc xương Phó Tuyệt Ca.

Nhân lúc Hoàng hậu đang giận dữ liền châm thêm dầu: “Tuyệt Ca muội muội lợi hại rồi, được bát gia sủng ái thì không xem ai ra gì nữa, đến cả tỷ tỷ như ta cũng bị muội vũ nhục. Yên Ca không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, nương nương ngài không cần vì Yên Ca mà đắc tội với bát gia!”

“Ngươi nói ta vũ nhục ngươi?” Phó Tuyệt Ca vùng khỏi tay cung nữ, hai mắt đỏ ngầu phản chiếu một tia lệ quang: “Từ nhỏ đến lớn ngươi luôn được công gia nương tử yêu thương che chở, muốn mưa được mưa muốn gió được gió. Còn ta mỗi sáng mở mắt chỉ nhìn thấy phòng củi dơ bẩn, trên người không lúc nào không xuất hiện vết thương. Ngươi ỷ sủng sinh kiêu làm việc xấu đều đổ hết lên đầu ta, lúc nhỏ chân ta suýt chút bị ngươi giẫm gãy, gây chuyện xong thì khóc lóc cầu xin thương xót, có ngày nào ta không phải bị ngươi hại quỳ từ đường? Ngũ thạc quân nói không sai, thiên hạ này đều cho rằng kẻ khóc thê thảm nhất mới là kẻ bị hại, người không khóc chính là kẻ sai!”

“Muội muội sao có thể vu oan cho tỷ tỷ chứ? Tỷ tỷ lúc nhỏ không phải yêu thương ngươi nhất sao?”

“Yêu thương ta? Nực cười! Từ nhỏ đến lớn ngươi chỉ yêu thương bản thân ngươi!”

Ma ma nghe không nổi nữa định lên tiếng can ngăn hai người cãi nhau thì bên ngoài một cung nữ khác tiến vào to nhỏ thì thầm vào tai nàng.

“Hảo, ta biết rồi.”

Ma ma chậm rãi khom người thông báo Hoàng hậu: “Nương nương, tứ gia cầu kiến.”

“Thỉnh.”

Cung nữ báo tin vâng dạ rời đi, chốc sau dẫn Đông Phương Tầm Liên tiến vào Dực Khôn Cung. Hoàng hậu nương nương vốn không vừa mắt với nàng, lạnh lẽo ném cho một cái liếc mắt.