Phó Tuyệt Ca nâng quạt che mặt khúc khích cười, mỹ nhân dưới hoa hàm tiếu khiến phong cảnh xung quanh cũng phải ảm đạm thất sắc.
"Tẩu tẩu ngươi lẽ nào không xấu hổ sao? Ta cùng lang quân lần nào ở trên giường cũng đều xấu hổ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn."
"Cái này ngươi phải hỏi Tuyệt muội muội nha." Lục Ngưng dùng cạnh quạt của mình gõ vào cạnh quạt của Phó Tuyệt Ca, ý vị thâm trường nở nụ cười: "Đinh thị kia nói không sai, ngươi trên người đều là khí tức của bát gia, có phải đã chấp nhận tiêu kí rồi không?"
"Ta cũng ngửi ra, mùi thật sự rất nồng."
Lần này đến lượt Phó Tuyệt Ca bị trêu chọc, xấu hổ tránh khỏi kiềm kẹp của Lục Ngưng đi về phía trước: "Tiểu nữ công tử đã chạy vào lương đình rồi, trên bậc thang rất trơn không cẩn thận sẽ té ngã mất."
Chưa đi được ba bước đã bị Lục Ngưng và Chu Mạn Yên kéo trở về, không cần hỏi cũng biết hai người muốn nghe chuyện gì.
"Ngươi còn chưa trả lời mà muốn đi đâu?" Chu Mạn Yên da mặt mỏng dễ xấu hổ, lúc nói chuyện này luôn dùng âm lượng thấp nhất để nói, còn nâng quạt che khuất cả gương mặt: "Bát gia vỡ lòng tuy có chút muộn nhưng nhiều năm ở Cao Ly không thân cận với quân quý về đây cũng không nghe động tĩnh gì. Sao bây giờ lại đột nhiên tiêu kí ngươi, có phải là ăn chay ăn đến nổi ngấy rồi không?"
Phó Tuyệt Ca hai má bánh bao ửng hồng, mắt đảo quanh liên tục tìm cách đào thoát: "Chuyện này nương nương hỏi bát gia không phải tốt hơn sao? Ta làm sao biết ngài ăn chay đã ăn đến ngấy hay chưa?"
"Tước quý sống dựa vào bản năng, thiên hạ này có bao nhiêu người cưỡng lại được tin tức tố thơm ngọt của quân quý, bát gia dù ăn chay chưa ngấy cũng muốn thử nếm vị thịt nha." Lục Ngưng thành thân lâu nhất, hài tử cũng đã có hai đứa, chuyện này so với người khác nàng coi như am hiểu hơn: "Ta nhiều lần nghe nhị gia nói bát gia phương diện đó rất cứng nhắc, chưa thành thân thì quyết không động phòng, còn vì ngươi mà ngâm nước lạnh cả đêm. Rốt cuộc là vì cái gì mà kích động ngài lập tức tiêu kí ngươi vậy?"
Phó Tuyệt Ca học theo Chu Mạn Yên phẩy quạt giả điếc, tiến vào lương đình lập tức thân thiết kéo Đông Phương Thường Quân về phía mình.
"Trưởng nữ công tử mới mấy ngày không gặp đã cao lên rồi."
Tiểu Quân Quân hiếu động lắc qua lắc lại không biết mệt: "Mẫu vương nói ta mập mạp không giống ngài lúc còn nhỏ, còn nói ta ngốc nghếch đọc một quyển sách đọc mãi không xong!"
Tiểu nữ công tử uỷ khuất đến nỗi hai má đều chảy xuống hết rồi, nói không chừng ở trong phủ bị mẫu vương quản quá nghiêm, chuyện này không được chuyện kia không được nên lúc nào cũng đi theo làm đuôi nhỏ của mẫu phi.
"Quân Quân đừng nháo, mẫu vương đều vì tốt cho ngươi thôi."
Quân quý mang thai có nhiều bất tiện, trước khi ngồi phải ôm kĩ bụng, ghế ngồi phải lót mấy lớp vải dày. Lúc ngồi không dám quá nhanh không dám quá mạnh, từ từ đặt mông lên đệm rồi mới thả lỏng người ngồi hẳn xuống.
"Ngươi cả ngày chỉ biết chơi đùa, kim ngư trong hồ mẫu vương đều bị ngươi làm chết hết còn không biết hối cải mà chạy đi phá phách người hầu làm việc. Công tử nhà người khác ba bốn tuổi đã đọc thuộc tam tự kinh, năm tuổi đã quen bắn cung luyện quyền. Còn ngươi thì sao? Đến tuổi này rồi bắn cung còn chưa bắn trúng hồng tâm, luyện quyền thì lười biếng, mẫu vương chỉ mắng ngươi vài câu đã giận lẫy không nói chuyện với ngài."
"Nhị tẩu tẩu đừng trách tiểu công tử nữa, nàng tuổi nhỏ vô tri, ham chơi nghịch ngợm cũng là chuyện thường tình." Chu Mạn Yên dang tay ôm tiểu công tử đang uất ức vì bị mẫu phi quở trách, nàng từng mất con nhìn thấy hài tử đều không nhịn được muốn bảo vệ: "Công tử tuy nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh can đảm, ta nghe nói công tử rất thích xem binh pháp nói không chừng tương lai sẽ trở thành đại tướng quân nha."
Được khen ngợi Đông Phương Thường Quân mặt xệ như bánh bao nhún nước liền tươi tỉnh trở lại, một phát trèo lên người lục thẩm thẩm làm nũng.
"Còn nhớ bát gia năm sáu tuổi đã nổi danh thông minh, thư tịch nào đã xem qua sẽ thuộc nằm lòng, nói chuyện ứng xử đều vô cùng nhã nhặn chừng mực. Tám tuổi đã đứng đầu trong tất cả huynh đệ tỷ muội, văn hạng võ hạng không ai vượt qua nàng, đây mới gọi là thông minh dũng cảm a." Lục Ngưng dùng mặt lụa gõ vào đỉnh đầu nhi nữ, biết rõ là đánh không đau nhưng vẫn không dám mạnh tay: "Nha đầu này cái gì cũng không biết, binh pháp chỉ xem hình vẽ rồi múa linh tinh, ta và nhị lang tâm phiền muốn chết."
"Mẫu phi~"
"Đừng có làm nũng, mẫu phi sẽ không mềm lòng đâu."
Đông Phương Thường Quân bĩu bĩu môi, giận dỗi nhảy khỏi người Chu Mạn Yên chạy ra sân chơi. Mẫu phi không chơi thì chơi với người khác, nha đầu mới không sợ không ai chơi với mình.
"Quân Quân ngươi chạy đi đâu đó?"
"Mạn muội muội ngươi cứ mặc kệ nàng, nha đầu này rất thích đào dế, chắc lại tìm nơi nào có dế để đào rồi."
Phó Tuyệt Ca nhìn theo bóng lưng tiểu công tử, đối với nha đầu này nàng không có chút ấn tượng nào cũng có thể là do kiếp trước nàng tâm nhãn hẹp chỉ nhìn thấy mỗi tứ nhân tra.
Cung nữ lần lượt mang trà bánh lên, Chu Mạn Yên cũng mang cao điểm bản thân chuẩn bị đặt lên bàn rồi vẫy lui toàn bộ cung nữ hầu hạ trong đình.
"Trà bánh có đủ cả rồi, Tuyệt muội muội cũng nên kể chuyện cho bọn ta rồi chứ?"
"K-Kể chuyện?"
"Đừng giả ngốc nữa." Lục Ngưng đẩy trản trà long tĩnh về phía Phó Tuyệt Ca, ý vị thâm trường liếc mắt: "Quân Quân cũng đi rồi, ngươi không cần xấu hổ."
"Nương nương muốn ta nói chuyện đó không phải không được chỉ là chuyện này khó mà nói thành lời. Ta dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, chưa gì đã vội vã chấp nhận tiêu kí, truyền ra ngoài người khác sẽ cười nhạo..."
"Ai dám cười nhạo ngươi? Người khác ghen tỵ đỏ cả mắt ngươi lại ở đây lo đông lo tây. Bát gia sắp thụ sắc phong Thái tử, ngươi có hầu hạ trước khi xuất gia cũng là nữ nhân của Triết Thân vương phủ, một khi ngài vào Đông Cung đích phi chi vị sẽ thuộc về ngươi. Đây là chuyện vui đừng canh cánh mấy quy tắc cổ hủ kia làm gì, bọn họ nói này nói nọ chẳng qua là vì không có được phần phúc giống ngươi nên mới đố kị."
Phó Tuyệt Ca vì chuyện này lo lắng mất ăn mất ngủ nhưng không có ai để nàng trút bầu tâm sự. Không ngờ hai vị vương phi lại có thể thấu hiểu khổ tâm của nàng, còn an ủi nàng đừng vì mấy lời bóng gió mà phiền não. Làm người khó cầu vẹn toàn Phó Tuyệt Ca cũng không mong mỏi gì hơn, có người thấu hiểu được nàng cũng là một loại may mắn.
"Bát lang cầu thân bất thành, Hoàng hậu nương nương lại có ý chọn nhị tỷ tỷ làm chính phi. Bọn ta cũng không còn cách nào khác, đành phải dùng trưởng tử để khiến nương nương đổi ý."
"Cách này cũng không tồi có điều sẽ khiến ngươi chịu uỷ khuất." Chu Mạn Yên nghĩ đến bản thân rồi cười giễu một tiếng: "Nhưng vẫn tốt hơn là người không sinh được con như ta."
"Lục nương nương đừng nói như vậy, ngài lạc thai thân thể suy nhược nên chưa có tin vui, đợi qua ba tháng nửa năm nói không chừng lại cho lục gia một đích tử."
"Được như ngươi nói thì tốt quá, chỉ sợ ta phúc bạc không có duyên với hài tử."
"Nương nương lo lắng quá rồi tự doạ chính mình mà thôi, hay là vài hôm nữa chúng ta đi Ngọc Thanh Quan thắp nén hương cầu phúc cho quan nhân, sẵn tiện xem thử nương nương khi nào sẽ có tin vui."
"Ta thấy như vậy cũng tốt." Lục Ngưng nắm lấy bàn tay Chu Mạn Yên lay nhẹ hai cái an ủi: "Ngươi ở trong phủ cả ngày cũng buồn chán, ra ngoài đi vài vòng tâm trạng tốt sức khoẻ cũng sẽ cải thiện."
Vốn dĩ Chu Mạn Yên không muốn đi đâu cả nhưng nghe nhị tẩu tẩu nói cũng cảm thấy rất có lý, nghĩ ngợi một hồi thì gật đầu đồng ý cùng hai người đi Ngọc Thanh Quan thắp hương.
Ba người nói được vài câu thì cung nữ bên cạnh Lục Ngưng đột nhiên xông vào, đầy mặt hốt hoảng khoa tay múa chân: "Không thấy rồi! Nương nương không thấy rồi!!"
"Không thấy cái gì? Hoảng hoảng trương trương không ra thể thống gì cả."
"Nữ công tử không thấy đâu nữa!!" Cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống dưới chân Nhị vương phi thất thanh khóc hoán: "Nô tỳ đi theo nữ công tử đào dế, nữ công tử nói muốn một cái lồng nên nô tỳ rời đi lấy lồng dế cho nàng. Lúc quay lại thì không thấy nữ công tử đâu nữa, nô tỳ... nô tỳ..."
"Vô dụng!"
Lục Ngưng trước nay luôn ôn hoà nhã nhặn lại không nhịn được kích động giáng cho cung nữ một cái tát: "Ai cho phép ngươi bỏ lại nữ công tử một mình? Hả? Còn không mau đi tìm? Tìm không thấy bản phi lấy mạng của ngươi!!"
"Vâng! Vâng!!!"
Cung nữ quay người chạy trối chết về chỗ cũ tìm kiếm thêm lần nữa.
"Vương phi đừng gấp, nữ công tử chắc là chạy đi đâu đó chơi rồi, nơi đây là vương phủ canh gác sâm nghiêm sẽ không có chuyện bất trắc xảy ra đâu."
"Tuyệt muội muội nói đúng đó, ngươi đang mang thai đừng kích động kẻo đến thai khí." Chu Mạn Yên lớn tiếng nói ra ngoài lương đình: "Các ngươi đi báo cho quan nhân đi! Gọi thêm vài gia đinh đi tìm, nhất định phải tìm thấy nữ công tử!!"
Hai cung nữ đứng hầu bên ngoài lập tức chạy đi báo tin.
"Không được! Ta phải đi tìm Quân Quân, nha đầu này nghịch ngợm vạn nhất té ngã xuống hồ thì nguy mất!"
"Vậy ta bồi nương nương tìm!"
"Cũng đã phái nhiều người đi tìm lắm rồi hay là Tuyệt muội muội ngươi ở lại đây đợi tin tức, biết đâu Quân Quân nha đầu chơi đủ rồi chạy về lương đình nghỉ ngơi, có người ở đây cũng tiện chiếu cố nha đầu hơn."
Phó Tuyệt Ca không chút do dự gật đầu: "Hai vị nương nương cứ việc mang thị tỳ đi hết đi, chỗ ta lưu lại hai thiếp thân nha hoàn là đủ rồi."
"Phiền muội muội vậy."
Chu Mạn Yên cùng với cung nữ cẩn thận dìu Lục Ngưng đi tìm Đông Phương Thường Quân, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ dần, qua một lúc thì không nghe thấy nữa. Phó Tuyệt Ca cũng chỉ có thể sốt ruột ngồi đợi trong lương đình, lâu lâu lại đứng dậy bước ra ngoài xem thử nhưng vẫn không thấy ai trở về.
"Lệnh ái ngài đừng lo lắng, nơi này là Thân vương phủ, nữ công tử có chạy đến đâu cũng không có khả năng gặp nguy hiểm." A Xán dìu tam lệnh ái quay vào lương đình ngồi nghỉ: "Chắc là nữ công tử ham vui trèo lên cây hoặc là trốn ở phòng nào đó, chốc nữa sẽ tìm ra nhanh thôi."
"Ta không nghĩ nữ công tử đang chơi đùa ở ngoài sân lại đột nhiên biến mất, đây là Thân vương phủ a, nữ công tử chạy đi đâu lẽ nào không có ai phát hiện ra?"
"Nàng nói đúng, ở Thanh Thân vương phủ này không tự nhiên nữ công tử lại biến mất."
Giọng nói quen thuộc vang lên như chuỳ lớn đánh thẳng vào đại não, Phó Tuyệt Ca kinh hãi đứng bật dậy, bàn tay đụng phải trản trà trên bàn trực tiếp rơi xuống sàn vỡ tan.
"N-Ngài..."
"Tuyệt Ca, đã lâu không gặp, bản vương thật sự rất nhớ nàng."
"Ngài không được bước đến đây!" Phó Tuyệt Ca tay không tấc sắt chỉ có thể vung vẩy quạt lụa ngăn cản Đông Phương Tầm Liên đến gần: "Ngài rốt cuộc muốn làm gì nữ công tử? Hả?"
"Đừng nóng nảy như thế, ta chỉ muốn có không gian riêng tư để nói chuyện với nàng mà thôi."
Đông Phương Tầm Liên ung dung bước vào lương đình tìm một chỗ ngồi xuống, ngước mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đang sợ hãi lùi sát vào cột đình. Cô nương này không khác lần cuối cùng nàng gặp, vẫn xinh đẹp tinh khiết như hồng mai trong tuyết, đôi sóng mắt đào hoa chứa đựng hàng vạn tia sáng rực rỡ.
Trăng đẹp nhất là trăng trên không, người đẹp nhất là người không có được.
"Để có thể nói chuyện riêng với nàng ta đã bảo hạ nhân âm thầm đem nữ công tử đưa đến nơi khác, bây giờ cả vương phủ đều đang náo loạn tìm người sẽ không ai đến nơi này làm phiền chúng ta."
Phó Tuyệt Ca cảnh giác nép sát vào cột đình, tay cầm quạt lụa lại tưởng như đang cầm thương đao: "Ngài muốn nói cái gì?"
"Cho nàng biết một tin tốt." Đông Phương Tầm Liên chuẩn xác cầm lấy trản trà Phó Tuyệt Ca đang dùng, chậm rãi đặt lên mũi ngửi một hơi hương long tĩnh thanh mát: "Ngày tháng lão bát phong quang đắc ý sắp kết thúc rồi, Thái tử vị e là nó không ngồi được nữa, chuyện hôn sự càng không thể bàn tiếp. Bản vương cho nàng một cơ hội hảo hảo suy nghĩ thật kĩ, chọn bản vương nàng sẽ trở thành Đại Minh Quý phi, còn ngược lại đừng trách bản vương không cho nàng biết trước hậu quả thê thảm."
"Ngài rốt cuộc muốn làm gì bát lang hả!?"
Mắt thấy tam lệnh ái muốn nhào lên đánh người A Xán vội vàng kéo nàng ra sau: "Lệnh ái đừng gấp, vạn nhất để người khác nhìn thấy sẽ không hay."
Phó Tuyệt Ca bây giờ không có tâm tình quản chuyện người khác nghĩ thế nào, một phát hất văng cánh tay A Xán rồi chạy đến túm lấy cổ áo Đông Phương Tầm Tuyết lôi ả đứng dậy.
"Nói! Ngài muốn làm gì? Phó Tuyệt Ca ta thề có thần linh chứng giám, ngài dám động đến một sợi tóc của bát lang, ta có chết cũng phải kéo ngươi theo lót đường!"
"Đừng ngốc nữa, lão bát không phải người đáng để nàng dựa dẫm. Chuyện hôn sự chẳng phải nàng đã thấy hết rồi sao? Lão bát thuyết phục không được Hoàng hậu, cũng không thể cho nàng bất kì danh phận nào, nàng còn đi theo loại người vô dụng như thế làm gì?" Đông Phương Tầm Liên nắm lấy bàn tay trên cổ áo mình giằng xuống, ngón cái mềm nhẹ vuốt ve mu bàn tay nàng: "Nàng theo bản vương, thứ chờ đợi nàng là vinh hoa phú quý, tiền đồ vô lượng, hảo hảo suy nghĩ rồi trả lời bản vương.
"Ngươi cút!"
Phó Tuyệt Ca rút tay lại giáng cho Đông Phương Tầm Liên một cái tát: "Hảo, ta sẽ đem chuyện này nói lại với bát lang, để xem bát lang làm sao thu thập ngươi!"
Đông Phương Tầm Liên lặng lẽ xoa xoa gò má đau nhức, nghe nàng nói chỉ cười khẩy một tiếng: "Thu thập ta? Hảo, bản vương chờ xem lão bát còn hống hách đắc ý được đến bao giờ."
"Cút!!"
Trản trà từ trên bàn bị hất thẳng xuống dưới chân, nước trà văng tung toé thấm ướt mũi giày, một vài mảnh vỡ văng xa rơi xuống bậc thang. Đông Phương Tầm Liên lãnh đạm đứng dậy, liếc nhìn Phó Tuyệt Ca một cái rồi bỏ đi.
"Cẩn thận, đừng để bản thân bị thương rồi mới biết hối hận."
Để lại một câu không đầu không đuôi rồi đi mất, Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy trản trà còn lại ném về phía Đông Phương Tầm Liên. Dĩ nhiên là không thể ném trúng nhưng còn hơn là ngậm cục tức trong miệng không nhả ra.
"Chủ tử nương nương bớt giận, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"
"Còn giải quyết thế nào? Dĩ nhiên là phải đi tìm bát lang thương lượng rồi! Càng sớm càng tốt vậy mới có thể kịp nghĩ ra đối sách!"
Phó Tuyệt Ca bước được hai bước đột nhiên nhớ ra chuyện vội quay sang phân phó A Xán: "Ngươi đi tìm Nhị nương nương, nói nữ công tử bị tứ gia giữ lại rồi, trước đừng hoảng đợi một lúc tứ gia sẽ thả người thôi. Sẵn tiện dặn dò Nhị nương nương đừng vì nhất thời kích động mà nói chuyện này ra ngoài, vạn nhất bị người khác nắm được thóp sẽ càng nguy hiểm."