Nghe tiếng gọi, A Phỉ từ trong trù phòng che ô chạy ra, gương mặt nhỏ nhắn bị khói bếp hun đến đỏ bừng bừng. A Lệ cũng nhanh chóng xuất hiện, không hiểu A Xán tỷ tỷ mới sáng sớm gọi các nàng ra sân là có chuyện gì?
"A Bích ở trong phòng hầu hạ lệnh ái rồi, A Phỉ ngươi chuẩn bị tảo thiện, A Lệ thì thu dọn y phục trang sức của lệnh ái. Ta bây giờ ra ngoài mua ít nô bộc, các ngươi ở đây tuyệt đối không được tự ý mở cửa cũng không được phép nói chuyện với người bên ngoài."
"Ta biết rồi, A Xán tỷ tỷ cứ yên tâm." A Lệ luống cuống lấy trong ngực áo một tấm giấy nhàu nhĩ: "Hôm qua ta cùng A Phỉ kiểm tra phát hiện trong trạch viện còn thiếu một ít vật dụng, A Xán tỷ tỷ ngươi đi mua nô bộc sẵn tiện mua mấy thứ này đi."
"Nhưng tỷ tỷ một mình đi mua nô bộc có được không? Phải viết thư kí khế ước, còn phải lựa chọn người thích hợp nữa hay là ta đi với ngươi?"
"Một mình ta là đủ rồi, đông người dễ thu hút chú ý." Nghĩ đến một chuyện, A Xán lấy ra một ít bạc đưa cho A Lệ: "Ngươi cẩn thận nhất nên tiền bạc để ngươi quản, vạn nhất có kẻ nào xông vào phủ phá rối cứ đưa bọn chúng một ít rồi đuổi đi."
"Ta biết rồi, A Xán tỷ tỷ ngươi nhất định phải cẩn thận."
Hướng hai người gật đầu một cái xem như đáp ứng, A Xán tranh thủ lúc trời còn chưa sáng hẳn lén lút rời khỏi phủ đi ra chợ mua nô bộc. Bầu trời xanh xám nặng nề trút xuống cơn mưa lạnh lẽo, bước chân đạp tung vũng nước, hai bàn tay gầy guộc cố ghì chặt vạt áo trước ngực. Khổ cực không ngại, đau đớn cũng không sợ, nàng chỉ lo lắng lệnh ái không người chăm sóc. Nàng nhìn tiểu cô nương này trưởng thành, nhìn nàng tôn quý cao ngạo phong quang vô hạn, nhìn nàng luân lạc rơi vào bóng đêm u ám.
Dù lệnh ái có ra sao nàng vẫn nguyện làm trung khuyển một đời hộ chủ.
Kéo lên mũ trùm đầu, răng cắn chặt môi dưới dùng cơn đau xoa dịu cái lạnh. Đi bộ mất gần nửa canh giờ mới đến thị tập, A Xán dựa vào trí nhớ rẽ vào con đường nhỏ, men theo bờ tường bám đầy rêu tìm đến một căn nhà gỗ xập xệ. Nơi này chuyên bán nô lệ, nữ không phải ca kỹ cũng là nhi nữ của những hộ nghèo bán vào đây. Nam nô bộc phần lớn là bị tội nhân, phường thất phu trộm cướp, số ít là từ những gia đình khốn đốn nợ nần.
Lão bản ngồi trên ghế đầu, hai chân gác lên mặt tường loang lổ vệt nước, hất hàm hỏi A Xán đang đứng ngoài cửa: "Muốn bán thân?"
Mặc dù lệnh ái đã không còn phong quang như trước nhưng A Xán cũng không để người khác tuỳ tiện vũ nhục: "Xem ra ngươi không muốn bán nô bộc."
"Úc? Hoá ra là mua nô bộc sao?" Lão bán từ trên ghế đứng bật dậy, hai tay xoa xoa vào nhau cười lớn: "Ta là kẻ thô lỗ không biết ăn nói, cô nương muốn mua nô bộc thì ta dẫn ngươi đi xem."
"Nói nhiều."
Lão bán càng cười xán lạn hơn, nhanh nhảu dẫn A Xán đi sâu vào trong nhà. Nhìn bên ngoài căn nhà gỗ này không chỉ nhỏ mà còn xập xệ, không ngờ vào rồi mới phát hiện bên trong có tận năm sáu phòng chứa nô bộc.
"Cô nương ngươi mua nô bộc làm gì? Làm ấm giường hay là sai vặt?"
"Sai vặt."
Lão bản nghe được yêu cầu thì bước đến căn phòng phía bên trái, tra chìa khoá vào ổ lách cách hai tiếng mở ra.
"Ở đây có nam nô nữ nô, bọn họ từng làm việc trong các phủ đệ kinh nghiệm phong phú, cô nương cứ tuỳ ý lựa chọn."
Trước đây A Xán từng đi mua nô bộc nên nàng nhìn người rất chuẩn, liếc mắt nhận ra đám nô bộc này không dùng để sai vặt được.
"Lão bản ngươi nghĩ muốn lừa ta?" A Xán chỉ vào nữ nô y phục chỉnh tề, búi tóc có chút loạn nhưng vẫn nhìn ra được kiểu dáng: "Đây là nhi nữ của tội thần đi? Ngươi bán thứ này cho ta là muốn ta thay ngươi gánh tội sao?"
"Cô nương ngươi nhìn sai rồi!" Lão bản ý cười trên mặt dần trở nên gượng gạo: "Ta bình thường đối đãi bọn họ rất tốt nên mới..."
"Hảo, ngươi vẫn không chịu nói thật?"
A Xán bước đến kéo một tên nam nô đứng dậy: "Đây là quân quý."
Ý cười tức thì tắt ngúm, lão bản khó chịu cau có mặt mũi: "Này cô nương, ngươi làm sao nhận ra hắn là quân quý?"
"Nhìn hắn là biết."
Nói xong liền chỉ vào tiểu tước quý bảy tám tuổi ngồi gần tên nam nô quân quý, gương mặt bánh bao nhỏ nhắn nhuộm đỏ, hai bên thái dưới rịn ướt mồ hôi không ngừng hổn hển thở.
Lão bản nhận ra A Xán là người biết nhận hàng liền thành thực dẫn nàng đến phòng nô bộc khoẻ mạnh tìm. Nếu là nô bộc từng làm việc A Xán nhìn một cái đã nhận ra, bọn họ tinh thần tốt, thể lực tốt, ánh mắt cũng không mông lung mơ hồ, kiên định nhìn chằm chằm A Xán chờ đờ.
A Xán từ trong một đám nô bộc chọn được ba nam bộc dáng vẻ thành thực và hai nữ bộc biết nấu nướng may vá, bọn họ thân thế trong sạch, lúc hỏi lão bản khế ước cũng rất dễ dàng.
"Hai mươi mốt lượng, ta lấy chẵn hai mươi lượng, cô nương trả bằng tiền xu hay là bạc khối?"
"Ngươi nói bao nhiêu?"
Lão bản cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Hai mươi lượng, tiện nghi cho ngươi rồi tiểu cô nương."
A Xán lạnh giọng chất vấn: "Năm người ngươi lấy từ chỗ ta hai mươi lượng? Ngươi muốn ăn cướp hay gì? Mấy người này ngươi mua lại cũng chỉ một lượng một người là đắt!"
"Ngươi nói như vậy là không được, ta cũng không chỉ mua bọn họ, còn phải nuôi bọn họ, ngươi trả hai mươi lượng thì quá đáng sao?"
"Mười lượng, ngươi còn nói ta không mua nữa."
"Này, này, chỗ này là chỗ làm ăn của ta, ngươi vào lựa rồi nói không mua là ý gì?" Lão bản bộ dạng hùng hổ nắm lấy cánh tay A Xán không cho nàng đi: "Chỗ nô bộc này ngươi phải mua!"
"Ngươi buông ra!"
"Ngươi dám không mua ta lập tức báo nha sai bắt ngươi đi!"
Đương lúc không biết phải xử lý thì nào thì trước mắt loé lên một tia sáng, trên cổ lão bản xuất hiện một vết thương rướm máu. Lão bản sợ đến gương mặt biến sắc, hốt hoảng quỳ xuống ôm đầu gào lên.
"Tráng sĩ tha mạng! Tráng sĩ tha mạng!!!"
A Xán kinh ngạc quay đầu nhìn: "Lý phó tướng?"
Lý Y Cách một thân mồ hôi ướt sũng lưng áo, tỉ mỉ đánh giá A Xán từ trên xuống dưới, thấy nàng không có vấn đề gì mới an tâm thở phào một hơi. Hôm qua hắn lén lút đưa được bốn người đến ngoại trạch, lúc trở về họp mặt với binh sĩ phát hiện ra có người theo dõi. Hắn đành phải chạy vào một khách điếm trốn tạm qua đêm, nhân lúc nửa đêm tìm về quân doanh bảo tất cả thuộc hạ giải tán quay về quê hoặc ở lại chờ mệnh lệnh tránh đả thảo kinh xà.
Nghĩ đến A Xán một mình ở lại trong thành Lý Y Cách không an tâm, truyền xong quân lệnh thì chạy đi tìm nàng, phát hiện nàng quẹo vào con ngõ nhỏ này thì đi theo kịp lúc cứu nàng khỏi tay lão bản.
"Mười hai lượng." Lý Y Cách thẳng tay ném bạc xuống dưới đất: "Là người làm ăn ngươi chắc biết rõ không nên đụng đến tướng lĩnh đúng không?"
"Phải, phải, phó tướng nói đúng, là hạ dân ngu dốt!"
Lão bản luống cuống nhặt hết bạc dưới sàn rồi hướng đám nô bộc A Xán chọn xua xua tay: "Đi, khế ước và hộ tịch của các ngươi trong tay nàng, sau này là người của nàng rồi."
A Xán không vội kí vào giấy mua nô bộc mà cầm về đưa cho tam lệnh ái.
"Cáo từ."
"Cô nương đi thong thả."
A Xán cười khẩy một tiếng, nhét tất cả giấy tờ vào ngực áo rồi cùng Lý Y Cách dẫn theo năm nô bộc quay về phủ.
Hai người lần nữa men theo con đường nhỏ lén lút về phủ bằng cửa sau, Lý Y Cách đi cuối cùng cẩn thận khoá cửa bằng hai ổ lớn. Năm nô bộc mới mua lờ mờ đoán ra được phủ đệ này có điều bất thường nhưng khế ước bán thân của bọn họ đang nằm trong tay A Xán, có cho ngân lượng bọn họ cũng không dám chạy.
Trước khi dẫn năm người vào đại sảnh A Xán cẩn thận nhắc nhở quy tắc một lượt: "Phủ đệ này là của Tôn vương ban cho chủ tử nhưng chủ tử không phải người của Tôn vương, cũng không liên quan đến chuyện phản loạn mấy tháng trước. Các ngươi ở đây hầu hạ phải biết lúc nào nên nói lúc nào không nên nói, nếu để ta nghe được các ngươi nghị luận sau lưng chủ tử, thông đồng ngoại nhân thì dù các ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ chém."
"Vậy cô nương không phải chủ tử sao?"
"Ta không phải chủ tử của các ngươi, mà chủ tử chưa chắc đã muốn gặp các ngươi. Trước mắt nữ nô theo ta, nam nô theo Lý phó tướng hắn sẽ hướng dẫn các ngươi làm việc."
Hai nữ nô bộc đưa mắt nhìn nhau cũng không cho ý kiến gì, ngoan ngoãn theo chân A Xán đến đại sảnh diện kiến chủ mẫu.
Ngoài cửa có sẵn hai người đứng gác là A Phỉ và A Lệ, bọn họ làm xong việc sẵn lúc nhàn rỗi nên đứng chờ A Xán đưa nô bộc về.
"A Xán tỷ tỷ ta nghe thấy tiếng của Lý phó tướng?"
"Hắn vừa đến đang giao việc cho nam nô, ta dẫn hai người này vào gặp lệnh ái rồi nói sau."
A Phỉ tự giác đẩy cửa ra rồi nhường đường cho A Xán tiến vào.
Đại sảnh dựng một bức bình phong lớn, hai bên đặt lư đồng phả hương khói lảng vảng, lắng tai nghe ngóng cũng chỉ nghe được tiếng lửa cháy tí tách từ kệ bếp. A Xán cẩn thận đi ra sau bức bình phong, nhìn thấy lệnh ái nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp lật sách, tựa hồ không có tinh thần quản chuyện trong phủ.
"Lệnh ái ta đã đưa người đến rồi, tổng cộng có ba nam nô và hai nữ nô."
"Ngươi giải quyết đi, ta mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Bốn người nô tỳ hầu hạ trong nội viện, hai người họ làm việc vặt ở ngoại viện, lệnh ái thấy như vậy được không?"
"Được rồi, ngươi an bài đi."
Biết rõ lúc này lệnh ái không có tinh thần A Xán cũng không dây dưa lâu, dứt khoát dẫn hai nữ nô mới mua ra ngoại viện phân chia công việc.
A Bích đừng chờ ngoài cửa vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ vẫy tay: "A Xán tỷ tỷ, ta vừa gặp Lý phó tướng, hắn thật sự trở lại rồi sao?"
A Xán không vội trả lời mà quay sang hai nữ nô phân phó: "Hoa viên đang thiếu người các ngươi ra đó quét dọn đi."
"Vâng."
Đợi người đi rồi A Xán mới nhìn A Bích đáp: "Vừa về đến, các ngươi đều hỏi hắn làm gì?"
"A Xán tỷ tỷ đừng giấu nữa, ta đều biết cả rồi." A Bích nghịch ngợm huýt vào khuỷu tay A Xán trêu chọc: "Lý phó tướng hắn không yên tâm ngươi bất chấp nguy hiểm hồi kinh, đúng là cảm động trời xanh a!"
"..." A Xán liếc trắng mắt, khinh thường đẩy vai A Bích: "Nói hưu nói vượn, còn không mau đi làm việc?"
"Người ngốc nhìn vào cũng biết Lý phó tướng thích ngươi, mà ngươi mấy năm qua luôn lạnh nhạt với hắn, đến quan hệ cũng không thân thiết bằng hai người A Phỉ A Lệ. Ta nói ngươi tuổi cũng không còn nhỏ có người yêu thương bảo hộ rồi thành gia lập thất không phải rất tốt sao? Sao còn kén chọn chưa chịu quyết định?"
"Ta chưa nghĩ đến."
A Bích bày ra bộ dạng không tin tưởng nổi mà nhìn A Xán: "Thật sao?"
"Ngươi nói nhiều quá, mau đi làm việc đi!"
A Bích nhún nhún vai xoay người đi xuống bậc thang: "Tuỳ ngươi a, A Xán tỷ tỷ ngươi đừng quên Lý phó tướng là quân nhân, chỉ sợ đời người ngắn ngủi hôm nay gặp mai lại phải xa nhau."
A Xán yên lặng nhìn theo bóng lưng A Bích, đáy mắt trong suốt như hồ thu, bình tĩnh quay đầu cất bước đến trù phòng.
Hương hoa trong hẻm nhỏ, nắng ấm nơi đầu đình, chim hót râm ran trên ngọn cây, ngày xuân năm nay mới rực rỡ làm sao.
Chỉ không biết mùa xuân của nàng bao giờ mới đến?
Cuộc sống tẻ nhạt vô vị vẫn ngày ngày trôi qua, tiếng bước chân tất tốt, giọng nói khản đục âm u, hơi thở nhẹ bẫng bay vút lên không trung. Từng chút bào mòn ý chí sống sót của Phó Tuyệt Ca, nàng không rõ bát lang đã rời đi bao lâu, cũng không biết bản thân làm cách nào để sống đến tận bây giờ.
Mệt mỏi, tuyệt vọng, chán chường nhấn nàng vào vực sâu vô lối, càng giãy dụa càng đau đớn vô lực thả trôi chính mình trong dòng nước.
Ngày cuối mùa xuân rốt cuộc hai người Tôn Nghĩa cũng xuất hiện.
Phó Tuyệt Ca như nắng hạn gặp mưa rào vừa thấy người đến là vồn vã túm chặt hai tay hỏi thăm tình hình: "Bát lang thế nào rồi? Các ngài có phải nghe được tin gì của bát lang rồi không? Nàng ấy ở quân doanh thế nào rồi?"
"Ngươi bình tĩnh nghe ta nói." Nhị hoàng tước dễ dàng đem bàn tay Phó Tuyệt Ca tháo xuống rồi ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó: "Tin tức của lão bát bọn ta thật sự không biết, đến nay bọn ta vẫn đang bị cấm túc để trốn ra gặp ngươi đã phải mất không ít công phu."
"K-Không biết tin tức? Vậy..."
"Ngươi đừng lo lắng, lão bát không phải quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp, nàng có thừa khả năng ứng phó với đám người trong quân doanh. Quan trọng là chuyện của ngươi, chỉ khi ngươi an toàn lão bát mới có tâm tình nghĩ đến chuyện giải oan cho bản thân." Lục hoàng tước mở lòng bàn tay Phó Tuyệt Ca đặt vào một xâu chìa khoá: "Kinh thành lúc này vô cùng hỗn loạn, thuộc hạ của tứ hoàng tỷ vẫn đang không ngừng tìm kiếm tin tức của ngươi, ngươi ở trong kinh đã không còn an toàn nữa. Ngoại trạch ở ngoại ô ta đã thu hồi xong để an toàn tối nay ta sẽ cho người đưa các ngươi đến đó, nhất định phải rời đi càng sớm càng tốt."
"Tứ gia tìm tin tức của ta? Tại sao? Chẳng phải kế hoạch của ả đã thành công rồi sao?"
"Không cần bọn ta nói ngươi cũng biết lão tứ đối với ngươi cố chấp thế nào, lập mưu cứu giá, vu oan lão bát, thôn tính quyền lực, tất cả đều vì mong có được ngươi. Ngươi còn một ngày trong thành là thêm một ngày nguy hiểm, vì bản thân ngươi cũng vì lão bát, ngươi nhất định phải lập tức rời khỏi kinh thành." Nhị hoàng tước ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào, từ tay nải bản thân mang đến lôi ra vô số vũ khí phòng thân: "Bọn ta đang bị cấm túc không cách nào đi theo bảo vệ ngươi, trong phủ đã sớm sắp xếp vài thủ vệ võ công cao cường đưa ngươi bình an rời kinh. Ngươi thượng lộ nhất nhất cẩn trọng, tuyệt đối không được rời khỏi xe ngựa nếu không lão tứ sẽ cảm nhận được tin tức tố mà đuổi theo."
"Chuyện này không thể, ta thân thể đều là tin tức tố của bát..."
Phó Tuyệt Ca tâm lạnh lẽo, vốn tưởng sau khi tiêu kí tin tức tố của bản thân đã phai mờ tứ nhân tra có tìm cũng tìm không ra nhưng lại quên mất tin tức tố bát gia vẫn nồng đậm trong người.
"Ngươi cũng nhận ra rồi đi?"
Lục hoàng tước nhìn đồng hồ nước trên bàn rồi vội vàng kết thúc câu chuyện: "Thời gian không còn sớm ta và hoàng tỷ phải rời khỏi đây ngay, ngươi nhất định phải cẩn thận."