Ba ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, thời khắc chia ly không muốn cũng đã đến. Ngước đôi mắt trong trẻo nhìn theo nẻo đường xe ngựa đã đi qua, Phó Tuyệt Ca diện vô biểu tình, hai mắt mở to đến nổi xót cay vẫn luyến tiếc không muốn chớp.
Sau lưng A Bích ôm theo tay nải lớn, lo lắng nhìn nàng cứ đứng mãi không nói gì: "Nương nương, xe ngựa đã đi xa lắm rồi, chúng ta cũng phải quay về trang viên thôi."
"Ngươi nói ta có thể chờ đến khi bát gia khải hoàn hay không?"
"Nương nương nói gì thế, dĩ nhiên là ngài chờ được rồi, ngài còn phải khoác phượng bào trở thành Hoàng hậu của Đại Minh a."
Phó Tuyệt Ca cúi đầu thở ra một làn khói bạc: "Đại Minh Hoàng hậu chẳng qua là điều hão huyền, tâm chỉ nguyện quân bình an quy lai."
"Vâng, nương nương nói rất đúng, bát gia nhất định bình an quy lai." A Bích không muốn kích động nương nương nên chỉ đơn thuần hùa theo nàng mấy câu: "Không còn sớm nữa chúng ta đi nhé nương nương?"
"Được rồi, đi, trừ tịch năm sau lại hồi kinh."
Trước khi bước lên xe ngựa Phó Tuyệt Ca nhịn không được ngoái đầu nhìn lại Triết Thân vương phủ một cái, hy vọng năm sau vẫn có thể nhìn thấy vương phủ huy hoàng treo đèn lồng hoa đỏ.
Đôi khi chờ đợi cũng là một loại bản lĩnh.
Bao mùa hoa rơi lá rụng, người đi gió thổi suối tóc dài, ai cầm ô giấy dầu bước trên cầu độc mộc?
Nàng trên gác ngọc ôm tỳ bà, là chim hồng yến trong chiếc lồng son rực rỡ, là thuyền hoa đỗ trên bến tương tư không người đón. Gió xuân thổi, nắng hạ buông, sương thu lạnh, tuyết đông trắng, bốn mùa thuỷ chung chờ đợi một người dưới tàng cây ngân hạnh.
Chim hồng yến không hót nữa, tiếng khóc như tiếng mưa rơi, gót chân sen ngọc bám đầy cánh hoa tàn, đã không còn chiếc lồng son che mưa chắn gió.
Năm dài tháng rộng, tình sâu nghĩa đậm chẳng bằng một cơn gió thoảng qua.
Mang chủng, nắng nóng như thiêu đốt, hoa màu trong sân rũ mình chống đỡ cái nóng, mép cánh hoa non mềm dần chuyển sang màu cam cháy. Thời tiết này đừng nói hoa thảo đến cả con người cũng chịu không được, Phó Tuyệt tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, lưng áo ướt sũng mồ hôi vắt được ra nước. Hai gò má bị hun đến phiếm hồng, chậm chạp nhét chân vào giày đi ra ngoài sân xem thử, quả nhiên mấy chậu hoa cúc trong vườn đều héo cả rồi.
"A Phỉ."
A Phỉ nghe gọi liền từ trù phòng chạy ra, trên tay vẫn còn cầm muôi canh: "Chủ tử nương nương?"
"Ngươi gọi người tưới cây đi, hoa thảo trong vườn đều héo hết rồi." Phó Tuyệt Ca nâng khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán, nóng nực đến mức trong người cũng phát hỏa: "Sẵn tiện bảo thủ vệ giăng mấy tấm vải che nắng, nóng như vậy các ngươi làm việc bên ngoài sẽ rất khó chịu."
"Vâng, nô tỳ liền gọi người đi làm."
"Khoan đã."
A Phỉ nghi hoặc quay đầu nhìn lại: "Nương nương còn cần gì sao?"
"Đã có thư đến chưa?"
"Đúng rồi, nô tỳ suýt nữa quên mất." Lóng ngóng sờ soạng ngực áo một hồi cũng tìm ra bức thư vừa nhận được sáng nay, A Phỉ cung kính hai tay dâng lên cho nương nương: "Đây là thư của A Xán tỷ tỷ gửi về lúc sáng."
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng xé bỏ phong bì bên ngoài, thuận miệng hỏi thêm một câu: "Người đưa thư đến còn nói gì hay không?"
"Cũng không có gì đặc biệt, vẫn như mọi năm hỏi thăm tin tức của nương nương mà thôi."
Bên ngoài vừa nóng bức vừa không tiện nói chuyện, Phó Tuyệt Ca đưa tay kéo A Phỉ vào trong phòng, tìm một chỗ ngồi xuống mở thư của A Xán ra xem.
Trong thư đơn giản đề cập kết quả điều tra việc tứ gia câu kết với quan lại địa phương nhận hối lộ của thương nhân buôn lậu muối biển và đồ gốm. Ba năm ròng rã rốt cuộc cũng tìm được manh mối, A Xán nói danh sách quan viên nhận hối lộ đang nằm trong tay một phú thương họ Tạ ở Dương Châu. Hắn trước đây từng cùng quan lại ở duyên hải câu kết vận chuyển muối lậu vào kinh thành, mỗi chuyến đi trót lọt sẽ chia làm ba phần, tứ gia bên trên lấy bốn, quan lại địa phương và hắn chia nhau mỗi bên ba phần. Sau khi thu được đủ số vốn cần có hắn đến Dương Châu mở kỹ viện, tuy không còn buôn muối lậu nhưng trong tay vẫn giữ khế ước chia chát lợi ích năm xưa. Người thận trọng như tứ gia dĩ nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, nàng vốn đã cho người đi thu hồi khế ước từ tay hắn nhưng không biết tên họ Tạ này lén lút sao chép một bản coi như cho bản thân một con đường lui.
Hiện tại Lý Y Cách và thuộc hạ đang trên đường đến Dương Châu mua lại bản khế ước từ tay Tạ phú thương, một khi bản khế ước này lộ ra ngoài tứ gia muốn trở mình cũng khó.
Phó Tuyệt Ca nhẹ nhõm ném thư vào chậu nước rửa mặt, môi mỏng hé mở mấp máy nói: "A Xán đi được mấy năm rồi?"
"A Xán tỷ tỷ đi hơn ba năm rồi, cũng không biết nàng với Lý phó tướng tiến triển đến mức nào." A Bích nửa đùa nửa thật nghĩ ra chuyện chọc cười nương nương: "Không biết chừng lúc trở về nàng trong tay đang ôm một oa oa nha."
Phó Tuyệt Ca nghe xong cũng phải phì cười, vung tay gõ vào trán nàng: "Nói nhăng nói cuội."
"Nghĩ kỹ lại A Xán tỷ tỷ và Lý phó tướng bên nhau nhiều năm, A Xán tỷ tỷ nếu không có tình cảm gì với hắn thì thật là đáng tiếc quá. Một tước quý phong độ lại tiền đồ vô lượng như Lý phó tướng không phải dễ tìm, A Xán tỷ tỷ không biết trân trọng vạn nhất mất đi thì hối hận cũng không kịp nữa."
"A Xán là người thông minh tự biết phải chọn lựa thế nào, ta trước nay không muốn áp đặt nàng chỉ cần nàng thích là được."
"Nương nương nói đúng nhưng mà..." A Phỉ chẹp chẹp miệng nuối tiếc: "A Xán tỷ tỷ chưa chắc đã biết ai thích hợp với mình, chẳng phải trước đây nàng từng đâm đầu vào đá sao?"
"Chuyện này không được nói nhắc nữa, cũng không được nói trước mặt Mi Cát hay là A Xán." Mỗi lần nghe ai đó nhắc về chuyện cũ của A Xán Phó Tuyệt Ca đều sẽ nổi giận, nghiêm mặt lạnh giọng nhắc nhở A Phỉ: "Ta có thể dung túng ngươi nhưng không cho phép ngươi quên phép tắc, chỉ cần ngươi có một lần không nghe lời ta sẽ lập tức đuổi ngươi đi."
"Nô tỳ biết sai rồi, nương nương đừng tức giận."
"Đi đi, khi nào bát gia gửi thư đến thì báo với ta một tiếng."
A Phỉ kính cẩn hành lễ rồi lui xuống, may mà nàng không thật sự chọc giận chủ tử nương nương!!
A Phỉ chưa đi được bao lâu thì xuất hiện thêm một thủ vệ, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt giống như vừa mới gặp quỷ, trông thấy nàng lập tức quỳ xuống.
"Nương nương không ổn rồi! Trong cung đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi bình tĩnh từ từ nói."
"Hoàng hậu nương nương không biết vì chuyện gì mà cãi nhau với Du quý phi, hai bên lời qua tiếng lại trong lúc nóng giận Hoàng hậu nương nương đã đẩy Du quý phi xuống hồ, hiện tại quý phi nương nương sống chết không rõ."
Phó Tuyệt Ca sửng sốt đánh rơi quyển sách trên tay: "Hoàng hậu nương nương đẩy Du quý phi nương nương xuống hồ? Ngươi không nghe nhầm đó chứ?"
"Có cung nữ chính mắt nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đẩy quý phi nương nương xuống hồ, sau đó Hoàng hậu nương nương làm như không có chuyện gì mà quay về Dực Khôn Cung."
"Không thể nào! Hoàng hậu nương nương biết rõ nhị gia và bát gia ngồi cùng một thuyền, làm sao có chuyện Hoàng hậu nương nương đẩy quý phi nương nương chứ?"
"Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng tên đưa tin là người của Tôn vương phủ."
Nội tâm một trận rét lạnh, Phó Tuyệt Ca bàng hoàng đứng dậy đi về phía cửa. Bát gia và nhị gia tỷ muội thân thiết đồng tâm hiệp lực giải quyết vụ mưu phản, chuyện này Hoàng hậu nương nương cũng biết tại sao lại muốn hại chết Du quý phi? Nhất định trong chuyện này còn có ẩn tình khác, cũng có thể là tứ gia đang bày trò ly gián.
"Ngươi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đến Tôn vương phủ."
"Không phải nên vào cung gặp Hoàng hậu nương nương trước sao?"
"Ta lấy tư cách gì để gặp Hoàng hậu nương nương?" Phó Tuyệt Ca nén nhịn tiếng thở dài, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Quan trọng là Tôn vương nghĩ thế nào về việc này, nếu ngài ấy thật sự vì chuyện này mà tức giận chúng ta phải lập tức gửi thư cho bát gia."
"Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ lập tức chuẩn bị ngựa!"
Thủ vệ vừa đi Phó Tuyệt Ca liền gọi A Phỉ giúp nàng thay y phục, lần này đi chỉ mang theo A Bích cùng đến Tôn vương phủ một chuyến.
Xe ngựa đi mất hai canh giờ thời gian mới đến nơi, sự việc phức tạp Phó Tuyệt Ca không muốn gây chú ý nên bảo mã phu dừng ở cửa sau vương phủ. A Bích gõ cửa một lúc mới có người ra mở cửa, thấy nàng cũng không hỏi nhiều trực tiếp dẫn đến chỗ vương phi nương nương nói chuyện. Phó Tuyệt Ca cẩn thận chỉnh sửa mũ trùm đầu, đầu hơi cúi thấp, một mực yên lặng suốt đường đi.
Cung nữ dẫn nàng đến viện tử của vương phi, cách một tấm bình phong kính cẩn hành lễ: "Vương phi nương nương, Phó lệnh ái đến rồi."
"Đến rồi sao? Tuyệt muội muội mau vào đây nói chuyện với bản phi."
Phó Tuyệt Ca trấn an bản thân bình tĩnh, chậm rì rì tháo xuống mũ trùm đầu, cẩn dực bước từng bước đến sau bình phong. Đập vào mắt là vương phi đang nằm trên giường nhưng thần sắc lại vô cùng tươi tỉnh, hoàn toàn không giống một người đang bị bệnh.
"Nương nương trong người không khoẻ hay sao?"
"Ta chỉ đang trốn không vào cung mà thôi, nhị lang nói ngươi sẽ đến nên bảo ta ở đây chờ ngươi." Lục Ngưng ảm đạm trút tiếng thở dài: "Chuyện này không trách ai được, cung nhân đều nói Hoàng hậu nương nương tinh thần không tốt đôi lúc làm ra mấy chuyện... Thật là, ta cũng không biết phải nói nương nương thế nào, dù sao mẫu phi đang gặp nguy hiểm nhị lang có sốt ruột mà nói mấy lời khó nghe ngươi cũng đừng để tâm."
"Nương nương đừng nói như thế, có trách phải trách Hoàng hậu nương nương, nhưng nếu đây không phải lỗi của nương nương thì chúng ta nhất định phải điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau."
"Ý tứ gì? Ngươi muốn nói Hoàng hậu nương nương không đẩy mẫu phi xuống hồ? Nhưng cung nữ đã chính mắt nhìn thấy nương nương cùng mẫu phi tranh cãi sau đó nương nương đẩy mẫu phi xuống hồ!"
"Ta nói lời này không phải vì muốn giũ bỏ tội danh cho Hoàng hậu nương nương chỉ là đích phi nương nương ngài có nghĩ đến đây cũng là một cái bẫy do tứ gia giăng ra không?" Phó Tuyệt Ca cự tuyệt cung nữ đưa trà đến, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Khi nghe tin này ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Hoàng hậu và Du quý phi đều biết bát gia và nhị gia ngồi chung một thuyền, bọn họ trong cung cũng xem như hoà hợp. Mấy năm qua Hoàng hậu có phạt ai giết ai cũng tuyệt không động đến Du quý phi, lễ tết còn gửi lễ vật đến. Chưa kể bát gia đang gánh tội mưu phản cần đến sự giúp sức của nhị gia và lục gia, Hoàng hậu sao phải đẩy Du quý phi xuống hồ làm gì?"
"Ngươi nói không sai, nhị lang cũng đã nói với ta chuyện này nhưng ngươi đừng quên Hoàng hậu vốn ngang ngược bá đạo, một câu không thuận ý nàng liền ghi hận nghĩ cách trừ khử. Chỉ sợ mẫu phi cùng Hoàng hậu tính cách không hợp, tranh cãi hai ba câu thì xảy ra cớ sự này."
"Có ngang ngược bá đạo đến đâu Hoàng hậu cũng sẽ nghĩ cho tiền đồ của bát gia a."
"Câu này ngươi sai rồi." Mỗi lần nhắc đến Hoàng hậu trong mắt Lục Ngưng không giấu được tia chế giễu: "Hoàng hậu nào quan tâm đến bát gia, nàng chỉ quan tâm đến Thường thị mà thôi. Rõ ràng đã dỡ bỏ cấm túc vẫn không giúp bát gia nói tốt một câu, còn lặng lẽ giúp sức đưa người của Thường gia vào triều làm quan củng cố địa vị bản thân. Con người của Hoàng hậu trên dưới trước sau đều thối nát mục rữa, nói nàng vì nghĩ cho bát gia thì nói nàng nghĩ cho Thường gia còn đáng tin hơn."
Phó Tuyệt Ca lặng người không đáp trả được câu nào, lời vương phi nói không sai, Hoàng hậu chính là ích kỷ nhẫn tâm như vậy dù gì bát gia cũng không phải cốt nhục của nàng.
"Tuyệt muội muội đừng lo cho Hoàng hậu nữa, nhị lang đã nói rồi, chuyện của Hoàng hậu không liên quan đến bát gia, bọn họ vẫn mãi mãi là hảo tỷ muội."
"Nhị gia thật sự không tức giận?"
"Tức giận a, sao lại không tức giận? Đến ta nghe còn phải tức giận huống chi nhị lang là thân sinh nhi nữ của mẫu phi?" Lục Ngưng với tay nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca vỗ vỗ hai cái: "Nhưng tức giận cũng phải đúng người đúng chuyện, bát gia không có làm gì sai nhị lang sao có thể giận nàng? Suy cho cùng bát gia không phải thân sinh nhi nữ của Hoàng hậu."
Chần chờ một chốc Phó Tuyệt Ca lại nói: "Nương nương có tiện để ta tiến cung gặp Du quý phi hay không? Ta nghĩ chuyện này nên giải thích rõ ràng thì hơn."
"Ngươi đừng gặp nàng, nàng với Hoàng hậu mắt cao hơn đỉnh đầu sẽ không nhìn đến những người xuất thân thấp kém như chúng ta đâu. Nếu không phải nhị lang kiên quyết ta cũng chưa chắc được gả vào Tôn vương phủ làm Tôn vương phi." Lục Ngưng dịu dàng nở nụ cười trấn an nàng: "Không sao, không sao, thời gian không còn sớm hay là ngươi ở lại vương phủ một đêm sáng mai hẵn trở về?"
Nghe ra ý tiễn khách của nhị vương phi, Phó Tuyệt Ca không tiện day dưa lâu, đứng dậy kính cẩn hành lễ rồi xoay người rời khỏi phòng. Vừa ra đến cửa thì gặp A Bích, nhị gia ra lệnh chỉ cho một mình nàng vào gặp nhị vương phi.
"N-Nương nương ngài sắc mặt sao lại kém như vậy? Có phải..."
Phó Tuyệt Ca ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: "Chúng ta ở đây một đêm, đợi nhị gia hồi phủ ta tìm ngài nói chuyện, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng."
"Hay là đừng điều tra nữa, vạn nhất đúng thật là Hoàng hậu nương nương nhất thời nóng giận mà đẩy quý phi nương nương xuống hồ thì sao?"
"Sẽ không, Hoàng hậu có nóng giận đến đâu cũng sẽ không dám trút lên người Du quý phi."
A Bích muốn nói lại thôi, cứ hễ là người liên quan đến bát gia thì chủ tử nương nương sẽ tin tưởng đến không chút nghi ngờ.
Cửa phòng được cung nữ dẫn đường đẩy ra, trước hành lễ vạn phúc với Phó Tuyệt Ca rồi nói: "Nô tỳ đưa lệnh ái về phòng nghỉ ngơi, không có lệnh thỉnh lệnh ái đừng đi lung tung trong phủ."
"Tiểu tỷ tỷ tự nhiên."
Cung nữ khách khí gật đầu, đi trước dẫn đường cho hai người.
Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị, nếu nàng đoán không sai nhị gia thật sự đang rất tức giận, tức giận đến mức muốn giết chết Hoàng hậu nương nương. Không vì nể mặt bát gia chỉ sợ bục cửa của vương phủ nàng cũng không có cơ hội đặt chân vào.
Vừa bước vào phòng đại môn lập tức bị cung nữ khoá chặt, thủ vệ canh gác bên ngoài cũng tăng thêm hai người.
A Bích không phải đồ ngốc mà nhìn không hiểu, tức giận đá chân vào cửa chửi chó mắng mèo: "Các ngươi dựa vào cái gì mà đối xử nương nương nhà ta như vậy? Các ngươi có biết nương nương nhà ta là bát vương phi không hả? Mau mở cửa! Để bát gia biết được nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"
"Được rồi A Bích, người ta đã muốn nhốt chúng ta ở đây thì có hét khản cả cổ cũng vô ích."
Phó Tuyệt Ca tìm chỗ ngồi xuống, trà bánh đầy bàn lại không có tâm trạng thưởng thức: "Nhị gia đã không muốn gặp có nghĩa ngài đã định tội cho Hoàng hậu nương nương rồi, chúng ta chuyến này đi chỉ uổng công mà thôi."
"Nô tỳ thật sự không hiểu, tại sao nương nương lại tin tưởng Hoàng hậu nương nương như vậy? Trước đây chẳng phải Hoàng hậu nương nương luôn dày vò ngài sao?"
"Con người Hoàng hậu nương nương thật ra rất đơn giản, nàng trước nay toàn tâm toàn ý đối đãi với Hoàng thượng cũng mong Hoàng thượng có thể thật tâm thật ý đáp lại nàng. Nhưng nếu Hoàng thượng vì một người nào đó mà lơ là thì nàng mới dụng tâm đối phó với kẻ đó, những người khác nếu không gây chuyện thị phi thì nàng cũng lười quản. Du quý phi giống nàng nhiều năm không đắc sủng, bát gia nhị gia ngồi chung một thuyền, nhiêu đây đã đủ để ta có thể tin tưởng Hoàng hậu không hãm hại Du quý phi."
"Nhưng nương nương không nghĩ Du quý phi nói gì đó không thuận tai Hoàng hậu nương nương mà bị đẩy xuống hồ sao?"
"Việc này càng không thể, Du quý phi trước nay cẩn trọng ngôn hành, làm sao có chuyện nói chuyện khiến Hoàng hậu chán ghét?" Phó Tuyệt Ca trầm mặc cúi đầu nhìn mũi giày thêu hoa: "Ta cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ nhưng vẫn chưa tìm ra được manh mối nào."
A Bích quan sát chủ tử nương nương một lúc cảm thấy vẫn nên nói ra chuyện đang suy nghĩ trong lòng: "Nô tỳ nghĩ hay là chủ tử nương nương đừng nói chuyện này với nhị gia. Bây giờ nhị gia chỉ nghĩ Hoàng hậu nương nương là kẻ đã hãm hại mẫu phi của ngài sẽ không tin tưởng lời nương nương nói đâu."
"Ta cũng đã lường trước được chuyện này, nhị gia nếu đã kiên quyết như vậy ta chỉ còn cách gửi thư cho bát gia mong ngài có thể sớm nghĩ được cách xử lý."