Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 28



Trịnh Thuyên hoảng sợ rụt cổ lại, gật đầu liền hai cái đáp ứng.

“Ta phải đến Ti Chế Phòng, ngươi ở đây chăm chỉ luyện tập, nhớ kĩ lời ta không được nói lung tung chuyện này với bất kì ai!”

“Ta biết rồi.”

Cô nương ngốc nghếch như Trịnh Thuyên chỉ cần dọa hai câu đã sợ mất mật, tất nhiên không dám trái lệnh nàng kể lể chuyện xấu của Kim Quý tần với người khác. Hiện tại Kim thị đang rất được sủng ái, có thể thấy hoàng đế sẵn sàng vì bảo vệ nàng mà chấp nhận đội mũ xanh, tốt nhất không nên dây vào rước thêm phiền toái.

Còn về phần Trưởng hoàng thân sợ rằng không có kết cục tốt.

Đường từ Đông Viện đến Ti Chế Phòng thật sự quá xa, Phó Tuyệt Ca lòng vòng một lúc thì lạc đường, cũng may cung nữ xung quanh tốt bụng đưa nàng về đúng nơi. Trong lòng không khỏi hổ thẹn, đã đi qua hai lần vậy mà vẫn bị lạc, chí ít bát gia không ở đây để thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng.

Đúng như dự đoán Lôi Chưởng chế cũng không có mặt trong Ti Chế Phòng, nữ sử tụm thành nhóm lớn bàn tán sôi nổi, thấy Phó Tuyệt Ca đến cùng lôi nàng vào nói cùng.

“Ta nghe nói đích thân Hoàng hậu nương nương yêu cầu tất cả nữ quan đến Dực Khôn Cung một chuyến, có vẻ như hậu cung lại xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Mấy năm qua tuy có không ít chủ tử tranh chấp với nhau nhưng chưa từng nháo lớn đến như vậy, có khi nào muốn cắt giảm bớt nữ sử chúng ta không?”

“Không thể nào đâu.” Nữ sử lớn tuổi nhất mở miệng đập tan lo lắng của mọi người: “Nữ sử các phòng đã ít đến đáng thương, nếu còn giảm bớt lấy ai chuẩn bị y phục thức ăn cho chủ tử đây.”

“Trần tỷ nói cũng có đạo lý nha, chúng ta cả ngày làm không hết việc còn giảm bớt khác nào muốn bức chết tất cả nữ sử trong cung?”

Nữ sử bên cạnh thúc vào khuỷu tay Phó Tuyệt Ca: “Ngươi nói gì đi chứ.”

Tất cả ánh mắt đột nhiên dồn về phía mình khiến Phó Tuyệt Ca có chút lúng túng, hướng mọi người ngốc ngốc cười hai tiếng: “Ta không biết gì cả, nói ra sợ các tỷ tỷ chê cười.”

“Cũng đúng, tiểu Phó mới có bốn tuổi, chuyện chúng ta nói có khi nàng nghe không hiểu hết.” Trần nữ sử dang tay ôm Phó Tuyệt Ca vào lòng, bẹo bẹo mặt nàng trêu đùa: “Các ngươi có để ý tiểu Phó của phòng chúng ta là quân quý không?”

“Quân quý!?”

Những nữ sử còn lại như cá thấy mồi vây chặt Phó Tuyệt Ca dò xét trước sau, còn thuận tay sờ mó ‘quân quý sống’. Không phải trong cung không có quân quý chỉ là quân quý ở đây đều xuất thân hiển hách, đừng nói sờ mó cả việc đến gần nhìn một cái cũng bất khả thi.

Phó Tuyệt Ca có chút ngộp thở lại không dám giãy ra: “Các vị tỷ tỷ, tay ta đau.”

“Úc? Các ngươi làm đau tiểu Phó kìa.” Trần nữ sử đặt Phó Tuyệt Ca ngay ngắn trên sàn nhà: “Nhìn ngươi liền nhớ đến muội muội của ta, nàng tuổi tác hình như tương đương ngươi.”

“Tiểu muội của Trần tỷ là quân quý sao?”

“Làm sao có thể.”

Nữ sử bên cạnh xua tay cười xòa: “Quân quý cũng tốt, không phải cũng tốt. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hay là buổi trưa hẹn nhau cùng đi dùng thiện có được không? Ta có mấy tỷ muội ở Ti Trân, Ti Thải muốn gặp mặt tiểu Phó.”

“Tiểu Phó thế nào?”

Phó Tuyệt Ca không tiện cự tuyệt, miễn cưỡng gật đầu hai cái: “Tùy ý mọi người.”

“Cứ quyết định như vậy đi!”

Mọi người trò chuyện thêm một lúc mới chịu đứng dậy làm việc, Phó Tuyệt Ca vẫn mải mê với bức hồng mai nội tuyết, Chưởng chế không có ở đây nàng có thể kéo dài thời gian nộp đến ngày mai. Vẫn còn bức cẩm lý của bát gia chưa hoàn thiện, tính toán thời gian sợ rằng nàng không kịp làm xong trước ngày ra mắt các vị hoàng tước.

Không có Chưởng chế giám sát trước giờ ngọ các nàng đã tản ra đi dùng thiện, Hoa nữ sử chẳng biết từ đâu kéo đến bảy tám nữ sử khác của Thượng Công Cục đến xem nàng. Bọn họ một dạng lần đầu thấy quân quý sống trước mặt ra sức sờ mó nắn bóp để nỗi da thịt Phó Tuyệt Ca sưng tấy mấy vòng. Thật ra nữ sử không có ác ý gì, chỉ vì quá kích động nên không khống chế lực đạo, phát hiện nàng bị đau lập tức dừng lại ngay.

“Ngươi họ Phó có phải là lệnh ái Khang Ninh Công tước phủ không?”

Phó Tuyệt Ca lén lút xoa cánh tay bị siết đau của mình, cười cười đáp lời: “Phải, nương thân của ta là tứ phòng.”

“Ta hôm qua đến Trữ Tú Cung có nghe cung nữ ở đó nói có một tú nữ họ Phó ngang ngược vô cùng, nhập cung chưa bao lâu đã xuất thủ đánh người còn hủy dung một tú nữ khác.”

Ánh mắt kia có ý tứ gì Phó Tuyệt Ca không hỏi cũng biết: “Nhị tỷ của ta đúng là tú nữ Trữ Tú Cung, còn vị tú nữ ngang ngược kia ta không dám nói là ai.”

“Chuyện người khác không cần phải để ý.” Trần nữ sử ôn nhu tri kỉ kéo tay của Phó Tuyệt Ca xoa bóp chỗ bị siết đau: “Cô nương kia có phải nhị tỷ ngươi hay không đều như nhau, bọn ta chỉ biết tiểu Phó ngốc nghếch đáng yêu là ngươi thôi.”

Khóe môi kịch liệt co rút, hầu hết mười người tiếp xúc với nàng thì hết chín người cho rằng nàng là cô nương ngốc nghếch?!

Nữ sử Ti Trân tinh ý chỉ vào búi tóc của nàng cười nói: “Hoa nhung kia của ngươi đẹp mắt như vậy hẳn là cống phẩm ngoại bang đi.”

Theo bản năng đưa tay sờ lên búi tóc, sau chuyện Hứa Trinh, Phó Tuyệt Ca không dám để lễ vật bát gia lung tung trong phòng mà trực tiếp mang theo bên người. Nếu nữ sử kia không nói nàng cũng quên mất trên đầu đang cài hoa nhung bát gia đã tặng.

“Ta để mắt đã lâu vẫn chưa có thời cơ hỏi, tiểu Phó, hoa nhung của ngươi là từ đâu có vậy?”

“Cái này là do người khác tặng ta.” Vừa nghĩ đến bát gia, hai má liền ửng hồng như say rượu: “Rất quan trọng.”

“Ngươi ngượng ngùng như thế ta đã biết là quan trọng nha.” Ti Trân nữ sử mải mê quan sát búi tóc của nàng, càng nhìn càng thấy hoa nhung quen mắt chỉ là không nhớ đã gặp nó ở đâu: “Tặng ngươi loại phụ sức như vậy hẳn là người trong cung, hơn nữa thân phận phải đặc biệt cao quý.”

Phó Tuyệt Ca duy trì nụ cười thay vì trả lời câu hỏi của Ti Trân nữ sử. Tinh ý nhận ra Phó Tuyệt Ca không muốn trả lời, mọi người tất nhiên sẽ không ép nàng.

“Tỷ muội khó có cơ hội gặp mặt hay là không về phòng nữa, cùng ngồi ở đây nói chuyện có được không?”

Nữ sử Ti Kế hào hứng như vậy khiến ai cũng không nỡ đập tan mộng tưởng của nàng, bất quá Trần nữ sử vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện này không thỏa, nhỡ nữ quan trở về không thấy chúng ta làm việc nhất định sẽ bị khiển trách.”

“Còn làm việc cái gì nữa, hôm nay khẳng định các nữ quan không thể trở về.” Ti Thải nữ sử chen ngang vào câu chuyện, tỏ vẻ thần bí đảo mắt liên tục: “Ta quen biết với cung nữ hầu hạ trong cung Hoàng hậu nương nương, hôm qua nàng tìm ta nói Hoàng hậu nương nương phát giác Kim Quý tần giαи ɖâʍ với Trưởng hoàng tước. Bây giờ hậu cung nhìn có vẻ bình lặng nhưng thật ra đang cuồn cuộn nổi sóng, chỉ cần Hoàng hậu nương nương thu thập đủ bằng chứng thì không chỉ Kim Quý tần mà toàn bộ Cao Ly đều sống không được yên.”

“Thế các nữ quan đến đó làm gì a?”

“Đến dạy dỗ Kim Quý tần chứ làm gì!” Ti Trân nữ sử tặc lưỡi hai tiếng, chỉ tay ra ngoài cửa: “Sáng nay Thượng Công đại nhân tức tốc nhập cung, sau đó đến các vị Chưởng phòng, đến cả nữ quan học sĩ đều phải đến. Dù sao hậu phi giαи ɖâʍ là chuyện lớn, Hoàng hậu nương nương càng muốn khoa trương khiến Kim Quý tần bẽ mặt không dám nhìn ai nữa.”

Bốn phòng xôn xao nghị luận không phát hiện Phó Tuyệt Ca sắc mặt càng lúc càng kém cỏi. Nước cờ này của Hoàng hậu nương nương từ đầu đã thua rồi, thua vì không tự lượng sức mình, và thua trước nhan sắc diễm lệ trẻ trung của Kim Quý tần. Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng nàng biết được thảm cảnh của Trưởng hoàng tước, phế bỏ tước vị đày ra biên ải, thậm chí còn mất tư cách con thừa tự của hoàng đế. Còn Kim Quý tần trong một đêm rửa sạch tội trạng, cắn cho Hoàng hậu nương nương một phát từ người báo án thành kẻ vu khống.

Hết giờ nghỉ trưa mọi người tự động giải tán, trước khi đi còn hẹn nhau dịp khác tỷ muội gặp mặt nói chuyện. Phó Tuyệt Ca làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau nữ sử chung phòng, được vài bước Trần nữ sử đột nhiên dừng lại không nói không rằng một phát đem nàng bế lên cao.

“A!”

Trần nữ sử ha hả cười, nhéo nhéo gò má trắng bệch vì sợ hãi của nàng: “Ngươi đi chậm quá, đường vẫn còn dài để ta ôm ngươi đi nhé?”

Phó Tuyệt Ca ôm ngực thở phào, nàng còn tưởng Trần nữ sử muốn tập kích nàng, hòa hoãn tâm tình nở nụ cười rạng rỡ: “Đa tạ Trần tỷ tỷ.”

“Có thể gọi ta là Túc Vũ tỷ tỷ.”

“Ni.”

Hoa nữ sử nhịn không được chen vào trêu chọc: “Lần đầu thấy Trần tỷ nhiệt tình như vậy nha.”

“Ngươi dùng ánh mắt gì thế hả? Ta đơn thuần xem tiểu Phó là muội muội, nhiệt tình chiếu cố nàng thì có làm sao?”

“Ta chưa từng nói gì nha!”

Phó Tuyệt Ca mù mịt nhìn hai người lời qua tiếng lại, có vẻ như đang nói nàng lại có vẻ không phải nói nàng. Bất quá Trần Túc Vũ không hề có ác ý, dáng vẻ đại tỷ chiếu cố tiểu muội này quá giống bát gia dễ dàng khiến nàng an tâm.

“Các ngươi nói khi nào Chưởng chế sẽ về nha?” Hoa nữ sử ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian này nữ quan hẳn phải ở xưởng thêu thúc giục các nàng làm việc: “Cả ngày không thấy Chưởng chế ta có chút lo lắng, nhỡ như trong cung phát sinh đại sự liên lụy toàn bộ Thượng Công Cục này thì nguy mất.”

“Sẽ không.”

Tiếng Phó Tuyệt Ca vang lên khiến mọi người mạc danh kì diệu ngoái đầu nhìn, không nghĩ tiểu nha đầu này lại chủ động bàn chuyện với các nàng.

Hoa nữ sử tranh thủ lách đến bên cạnh nắm nắm cánh tay béo: “Làm sao không thể nha?”

“Thượng Công Cục do đích thân Thái hậu quản lý, nữ quan cũng do ngài đích thân phong, không có chuyện Hoàng hậu nương nương được quyền tùy ý xử trí. Chỉ cần Thượng Công Cục không gây họa thì chúng ta vẫn sống tốt trong cung chẳng cần lo lắng đến chuyện hậu cung tranh đấu.”

Trần Túc Vũ trợn to hai mắt, vạn vạn không ngờ tiểu nha đầu bình thường trông ngốc nghếch không hiểu chuyện lại nắm rõ cục diện hậu cung như vậy. Căn bản không phải nữ sử nào cũng biết Thượng Công Cục do Thái hậu quản lý mà đều cho rằng hoàng đế là người lập ra, chịu chi phối của các vị chủ tử hậu cung. Kì thật người có thể xử lý và định tội nữ quan chỉ có Thái hậu nương nương mà thôi.

“Ngươi biết chuyện này từ ai?”

Phó Tuyệt Ca cười lộ răng nanh nho nhỏ: “Ta nghe Phòng nữ quan nói với các tỷ tỷ trong Đông Viện.”

Trần Túc Vũ bán tín bán nghi nhưng nghĩ lại Phó Tuyệt Ca không có lý do gì để lừa nàng, đành buông tha câu chuyện tiếp tục bồng tiểu nha đầu quay về xưởng thêu. Thử tìm một vòng trong xưởng nhưng chẳng thấy bóng dáng Chưởng chế, có vẻ là vẫn chưa trở về.

Mọi người về chỗ tiếp tục công việc, Phó Tuyệt Ca sớm đã hoàn thành bức tú của mình, tranh thủ lôi bức cẩm lý ra thêu tiếp. Thời gian không còn nhiều, nàng phải làm càng nhanh càng tốt, nhất định trao nó cho bát gia sau khi kết thúc buổi tuyển chọn cung nữ cho hoàng tước thạc quân.

==================

Bầu không khí ở Dực Khôn Cung phi thường căng thẳng, tiếng hít thở đè nén đến mức nhỏ nhất, thậm chí một chiếc kim rơi xuống vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nữ nhân tôn quý nhất Đại Minh an nhiên ngồi trên phượng tọa nhìn xuống nữ nhân Cao Ly đang bị cung nữ khống chế, khóe môi bất tri bất giác nhấc lên.

Từ khi nữ nhân Cao Ly này nhập cung câu dẫn thần trí Hoàng thượng khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, chớp mắt mấy tháng đã mang thai long chủng ngày ngày giễu võ dương oai sợ trước mặt nàng. Hoàng hậu không đêm nào không lo lắng tương lai của tứ hoàng tước, một khi nàng thất thế nhi nữ cũng sẽ chịu chung số phận bị lạnh nhạt. Có trời mới biết Hoàng hậu khao khát ngày này đến hơn bất kì ai, chỉ muốn một đao thống khoái tiễn tiện nhân khốn khiếp về Cao Ly không ngày trở về.

“Hoàng hậu nương nương muốn giữ thần thiếp ở lại đây đến khi nào nữa?” Kim Chung Hi không sợ ngược lại còn nghênh mặt cao ngạo nhìn thẳng vào Hoàng hậu: “Trong bụng thần thiếp là nhi tử của Hoàng thượng, nhỡ may xảy ra bất trắc gì sợ Hoàng hậu nương nương gánh không nổi.”

“Chỉ việc ngươi tɦôиɠ ɖâʍ cùng hoàng tước đã đủ khiến Hoàng thượng chán ghét đến cực điểm rồi. Loại nữ nhân ngoại tộc không biết tốt xấu, nhập cung chịu ân thánh thượng lại làm trò đê tiện nhục nhã hậu cung. Tội này một mình ngươi gánh không nổi, có khi toàn bộ Cao Ly đều phải chôn cùng, tốt nhất là ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội bản cung còn giúp ngươi nói tốt vài lời trước mặt Hoàng thượng.”

Kim Chung Hi không những không sợ trái lại còn bình thản xoa vuốt tiểu phúc bằng phẳng của mình: “Hoàng hậu nương nương vu khống thần thiếp, thần thiếp không phục muốn tìm Hoàng thượng cáo trạng.”

“Tiểu Mĩ!”

Tiểu cung nữ bị gọi đến tên giật bắn người, run lẩy bẩy bước ra quỳ trước mặt Hoàng hậu nương nương khấu đầu hành lễ.

“Nô tỳ Tiểu Mĩ khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”

“Ngươi nói.” Đại Minh Hoàng hậu chỉ tay thẳng vào gương mặt xinh đẹp đáng chết của Kim Chung Hi: “Mau nói cho ả biết ngươi đã thấy những gì!”

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hai hôm trước trong lúc nô tỳ thu dọn hoa viên vô tình phát hiện Kim Quý tần nương nương đơn độc một chỗ cùng Trưởng hoàng tước. Hai người nói gì đó rất lâu, sau đó Kim Quý tần đột nhiên ôm lấy Trưởng hoàng tước khóc lóc. Nhìn thấy cảnh này nô tỳ quá sợ hãi chạy đi báo với thủ vệ gác đêm, những chuyện sau đó như Hoàng hậu nương nương đã thấy.”

“Ngươi đã nghe rồi chứ? Đêm hôm khuya khoắc ngươi không ở chỗ của mình mà chạy ra hoa viên giαи ɖâʍ với Trưởng hoàng tước, ngươi cho rằng mọi người đều mù không thấy hành vi ti tiện của ngươi sao?”

“Thần thiếp đêm đó đúng là có gặp Trưởng hoàng tước nhưng không hề có chuyện ôm ấp, Hoàng hậu nương nương chỉ nghe một phía mà giáng tội thần thiếp là không công bình!”

“Ngươi còn dám già mồm lẻo mép?” Hoàng hậu nương nương giận dữ đến mức ngũ quan di chuyển, quắc mắt nhìn lão ma ma đứng bên cạnh: “Vả mặt Kim thị đến khi nào nhận tội mới tha!”

Lão ma ma đầy mặt khiếp sợ, khúm núm nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương vạn vạn không thể, Kim Quý tần nương nương đang mang long thai, nhỡ xảy ra sơ suất gì Dực Khôn Cung gánh không nổi đâu.”

“Bản cung nói đánh!!”

Thân nô bộc không dám cãi lệnh chủ tử, lão ma ma cắn răng đến chỗ Kim Quý tần dùng ánh mắt ra hiệu cung nữ kiềm giữ nàng.

“Các ngươi buông tay! Bản cung là sủng tần của Hoàng thượng, một khi bản cung xảy ra chuyện gì các ngươi sống không được yên đâu!!”

Chưa kịp chùn tay thì Hoàng hậu nương nương đã lớn tiếng quát tháo: “Đánh!!”

Lão ma ma vung tay vả thẳng vào mặt Kim Quý tần, âm thanh chát chúa vang lên xen lẫn tiếng nức nở không hơi sức. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kim thị nhanh chóng hiện rõ dấu tay đỏ sẫm ghê rợn, khóe môi chảy ra một tia máu chói mắt.

“Dừng tay!”

Nhìn rõ người đang đến, Hoàng hậu luống cuống để cung nữ dìu xuống, cung kính hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”

Hoàng đế không buồn để tâm đến Hoàng hậu, bước qua dìu đỡ thân thể mềm nhũn của Kim Quý tần, cẩn dực dùng long tụ chà lau khóe môi dính máu của nàng. Kim Quý tần khóc lóc đáng thương, chui rúc vào lòng Hoàng đế thút tha thút thít như con mèo nhỏ mắc mưa.

“Hoàng thượng, Hi nhi chưa từng nghĩ phản bội ngài, là Trưởng hoàng tước nghe lệnh Hoàng hậu nương nương hãm hại Hi nhi nhằm chia cắt tình cảm chúng ta. Cầu ngài Hoàng thượng, ngài tuyệt đối phải tin thần thiếp a!”

“Trẫm đã biết, Hi nhi đừng sợ, trẫm đến bảo vệ nàng đây.”

Hoàng đệ quắc mắt nhìn Hoàng hậu vẫn sững sờ chưa hiểu chuyện gì: “Hoàng hậu, Kim Quý tần đang mang thai nàng sao có thể hành động như vậy? Nhỡ như ảnh hưởng đến hoàng tước trong bụng nàng ấy, nàng có gánh nổi hay không hả?”

“T-Thần thiếp, thật ra thần thiếp đang…”

“Nàng đừng nói nữa, chuyện của Kim Quý tần trẫm sẽ điều tra lại, sau này trẫm không chuẩn nàng tùy ý dụng hình với phi tần!”

“Không phải! Hoàng thượng ngài đừng để Kim thị lừa gạt!”

“Câm miệng!” Hoàng đế khom lưng ôm Kim Chung Hi vào lòng, lạnh lẽo ném cho Hoàng hậu một ánh mắt: “Trẫm cảm thấy nàng tinh thần không ổn định khó lòng quản lí hậu cung, chốc nữa trẫm sẽ bảo công công thu hồi Phượng ấn của nàng.”

Hoàng hậu kinh hoàng đuổi theo: “Hoàng thượng!!”

Đáng tiếc người đã đi xa, thân ảnh hoàng sắc từng chút biến mất khỏi tầm mắt nàng.