Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 84



Không chút do dự xoay đầu ngựa chuyển hướng về phía đông, quả nhiên bắt gặp tiểu ngốc bị tên bắn ngã ngồi xuống đất, một bên vai trái toàn bộ đều là máu. Đông Phương Tầm Tuyết hoảng hồn khiếp vía nhảy xuống ngựa lao nhanh về phía nàng, bàn tay trái cố bưng chặt miệng vết thương ngăn máu chảy.

“Sao lại bị thương?”

“C-Có sát thủ…” Phó Tuyệt Ca đau đớn ghì chặt ngực áo của bát gia giục: “Mau đi cứu Hoàng thượng, mau đi!!”

“Ngươi đang bị thương ta sao có thể bỏ lại ngươi ở đây một mình?”

“Ngài không đi sẽ bị Hoàng thượng trách phạt!”

“Phụ hoàng còn có hoàng huynh hoàng tỷ bọn họ nhưng ngươi chỉ có một mình ta, ta không bảo vệ ngươi lấy ai bảo vệ ngươi?”

Phó Tuyệt Ca ngây người hồi lâu, cảm giác trên mặt có chút ấm nóng.

Đông Phương Tầm Tuyết thân thủ mau lẹ đem nàng ôm lên ngựa một đường chạy về trướng bồng. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, tiếng binh khí cũng không còn nghe thấy nữa. Bất quá lúc này hai người chẳng ai nghĩ đến chuyện hành thích nữa, bên tai là tiếng tim đập bất chấp quy luật.

Nhanh chóng chạy vào trướng bồng đem tiểu ngốc đặt ngay ngắn xuống giường, Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương chạy đi tìm Thái y giúp nàng băng bó. Phó Tuyệt Ca bắt đầu cảm thấy hoa mắt, mệt mỏi buông rũ hàng mi dài, dù cho có nàng hay không có nàng việc bát gia bị Hoàng thượng chán ghét vẫn sẽ xảy ra.

Thái y đơn giản giúp nàng kiểm tra vết thương, hai chân mày nhịn không được nhíu chặt: “Ra tay thật tàn nhẫn.”

“Ý tứ gì?”

“Thân thể quân quý vốn dĩ nhu nhược chỉ cần một vết đao đã đủ lấy mạng nhưng người này ra tay lại quá tàn nhẫn. Một mũi tên dài trực tiếp xuyên qua vai dù là nam tử tráng kiện cũng phải bỏ mạng.” Thái y cắt phần đầu mũi tên đưa cho Đông Phương Tầm Tuyết xem: “Phần đầu mũi tên đầy gai nhọn dẫn đến tình trạng máu chảy không dứt, chỉ cần chậm một chút sẽ hương tiêu ngọc vẫn.”

Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương đến độ mặt mũi biến trắng: “Có thể cứu không?”

“Cái này vi thần không thể nói chắc được nhưng vi thần sẽ cố gắng hết sức.”

“Phiền thái y giúp đỡ.”

Hai người bên này nói chuyện không phát hiện Mi Cát trở về, một thân y phục ướt sũng chạy vào báo tin. Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thấy liền đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên tĩnh, lặng lẽ bước ra ngoài bình phòng cùng nàng nói chuyện.

Mi Cát gấp đến độ mặt mũi biến trắng, đầu tóc ướt sũng nước nhỏ thành giọt: “Hoàng thượng bị hành thích rồi.”

“Là lúc nào?”

“Là lúc đi săn mãnh hổ chạy vào sâu trong rừng thì bị sát thủ mai phục Hoàng thượng trúng một kiếm ở vai, tứ gia xuất hiện kịp thời đánh đuổi đám sát thủ nhưng cũng bị thương nặng. Nô tỳ nghe nói tất cả quan nhân đều có mặt kịp ứng cứu lại không có ngài, cho nên Hoàng thượng muốn gọi…”

Không cần Mi Cát nói hết Đông Phương Tầm Tuyết vẫn hiểu được vấn đề, sắc mặt tuy có chút khó coi nhưng không hề lo sợ.

“Ta đi một chuyến ngươi ở lại chiếu cố tiểu ngốc.”

“Tiểu ngốc?”

“Nàng bị sát thủ tập kích bị thương đang chữa trị bên trong.”

Mi Cát kinh sợ bưng chặt miệng, sát thủ tập kích hoàng đế có thể hiểu nhưng sao phải tấn công một quân quý tay không tấc sắt như Phó tiểu ngốc?

Đông Phương Tầm Tuyết không nán lại lâu vội chạy đến trướng bồng lớn nhất, trong lòng sớm đoán được phụ hoàng sẽ vì chuyện nàng chậm trễ cứu giá mà trách phạt.

Đem cửa đẩy mạnh ra liền bị hơi nóng ngột ngạt trong trướng làm cho khó thở, Hoàng thượng gặp thích khách toàn bộ hoàng tước thạc quân lẫn tần phi đều có mặt bao vây không chừa một khe hở. Trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết thoáng dao động, phụ hoàng bị thương gần như cả hoàng cung đều vây lấy ngài, chỉ có tiểu ngốc dù sắp mất mạng vẫn không ai hay biết.

Nếu lúc đó nàng thật sự bỏ tiểu ngốc chạy đi cứu phụ hoàng thì e tiểu ngốc đã phơi thây trong rừng.

“Phụ hoàng, nhi thần đến rồi.”

“Nghịch tử nhà ngươi còn dám gọi ta phụ hoàng?”

Hoàng đế Hoàng thượng bị thương ở vai nhưng không nghiêm trọng, lưu loát hất đổ cả trản đèn lưu ly: “Lúc trẫm bị hành thích ngươi đang ở đâu? Hả?”

“Nhi thần một lòng cứu người nên không kịp đến cứu thỉnh phụ hoàng trách tội.”

“Lúc đó trong trường săn đang mưa ngươi có thể cứu ai?”

Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Là cung nữ thiếp thân của nhi thần.”

“Hỗn trướng!”

Thư án bên cạnh cũng bị hoàng đế hất ngã, sách la liệt rơi vãi trên sàn nhà. Hoàng tước và phi tần đứng cạnh hoảng hồn khiếp vía quỳ xuống khấu đầu, Hoàng thượng lần đầu lửa giận lớn như vậy tránh không khỏi doạ sợ tất cả mọi người.

“Ngươi vì một cung nữ mà bỏ mặc an nguy của trẫm, ngươi xứng làm hoàng tước sao? Ngươi xứng là nhi nữ của trẫm sao?”

“Phụ hoàng bớt giận.” Đông Phương Tầm Liên một thân thương tích vẫn bước đến giúp phụ hoàng vuốt lưng hoà hoãn: “Bát hoàng muội hẳn là không cố ý bỏ mặc an nguy của phụ hoàng, lúc đó mưa lớn như vậy dù có muốn cứu cũng khó lòng xác định phương hướng.”

“Ngươi còn nói đỡ cho nàng?” Hoàng đế giận đến ngũ quan di chuyển, phì phì thở dốc: “Xem nghịch tử nhà ngươi! Phụ thân gặp nạn chỉ biết quan tâm đến cung nữ, trẫm nghĩ cung nữ kia nhất định đã dùng tà thuật khiến ngươi đầu óc lú lẩn không biết phân biệt thị phi trên dưới!”

“Không phải như vậy, nhi thần chỉ vì cứu người nên mới chậm trễ, hoàn toàn không phải do cung nữ dùng tà thuật!”

“Ngươi còn dám bao che cho ả? Có phải ngươi cho rằng mạng trẫm không bằng một cung nữ nhỏ nhoi?”

“Phụ hoàng nặng lời!” Đông Phương Tầm Tuyết một mực khấu đầu không dám thở mạnh: “Nhi thần biết lỗi, phụ hoàng có trách cứ trách một mình nhi thần là được, cung nữ hoàn toàn không hay biết gì cả.”

“Hảo cho ngươi Đông Phương Tầm Tuyết! Mẫu hậu của ngươi không ra gì giờ đến ngươi cũng như vậy, xem ra Thường thị thật sự đem hảo nhi nữ của trẫm dạy hư rồi!!”

“Thật sự không liên quan đến Hoàng hậu nương nương, thỉnh phụ hoàng tam tư!”

“Ngươi câm miệng!”

Hoàng đế vỗ mạnh tay xuống tháp, trừng trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng: “Tứ gia, cung nữ của nó là ai?”

Đông Phương Tầm Liên mím chặt môi, hết nhìn Đông Phương Tầm Tuyết lại nhìn gương mặt nghiêm khắc của phụ hoàng: “Là tam lệnh ái Khang Ninh Công tước phủ Phó Tuyệt Ca.”

“Hoá ra là lệnh ái thảo nào khiến ngươi đầu óc điên đảo, nể tình Phó Công tước trẫm sẽ không trách đến cung nữ kia. Nhưng nàng ta tuyệt đối không được hầu hạ ngươi nữa tránh để ngươi ngày càng lầm lạc!”

“Phụ hoàng!”

“Cút! Lập tức ra ngoài kia quỳ cho trẫm!”

Nhị hoàng tước nghe xong sợ đến nhảy dựng: “Phụ hoàng không được, bên ngoài trời vẫn đang mưa nếu bát hoàng muội quỳ ngoài đó nhất định sẽ nhiễm phong hàn.”

“Cút!”

Đông Phương Tầm Tuyết suy sụp quỳ rạp trên đất, chậm chạp đứng dậy bước ra ngoài mưa quỳ xuống, miễn có thể cứu được tiểu ngốc nàng quỳ một chút có đáng là gì?



Tiếng mưa rơi ngoài trướng vô tình đánh thức Phó Tuyệt Ca đang mê man trên giường, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Mi Cát. Thái y bên cạnh thấy nàng tỉnh mới dám thở một hơi, đem ngân châm thu hồi cất vào chẩn tướng.

“Cô nương ngươi bị thương nghiêm trọng đừng vận động mạnh tránh tổn hại thân thể, ta sẽ viết cho ngươi một đơn thuốc hảo hảo phục dùng sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.”

Phó Tuyệt Ca không có hơi sức trả lời, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Trong lúc Thái y đang kê đơn thuốc Mi Cát nhịn không được tiến lại giường, hai mắt đỏ bừng bừng muốn khóc: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

“Làm gì vậy? Ta chỉ hôn mê một chút đã doạ ngươi khóc rồi sao?”

“Có quỷ mới quan tâm ngươi, không đúng, bát gia mới quan tâm ngươi!” Mi Cát dùng tay áo lau nước mắt lem luốc trên mặt: “Đều do ngươi, bát gia đến giờ vẫn bị phạt quỳ dưới mưa, ngài không cứu ngươi sẽ không bị Hoàng thượng khiển trách.”

“N-Ngươi nói cái gì?” Phó Tuyệt Ca nén đau đớn chồm người túm lấy hai vai Mi Cát: “Bát gia bị làm sao? Phạt quỳ dưới mưa là như thế nào?”

“Bát gia vì cứu ngươi mà chậm trễ cứu gia khiến Hoàng thượng tức giận, sau đó Hoàng thượng phạt ngài quỳ dưới mưa sám hối.”

“Không được, ta phải đi giải thích với Hoàng thượng!”

Phó Tuyệt Ca hoảng thủ hoảng cước đem chăn kéo qua một bên, đem lời nhắc nhở của lão thái y quăng hết ra sau đầu trực tiếp chạy ra ngoài màn mưa dày đặc.

Thái y nhìn thấy liền sợ hãi quăng bút: “Cô nương ngươi không được làm ướt vết thương!!”

Đáng tiếc lời này Phó Tuyệt Ca nghe không lọt tai, khẩn trương chạy đi tìm bát gia, quả nhiên bắt gặp đối phương một mình quỳ dưới mưa không chút run rẩy. Tốc độ bước chân cố gắng tăng nhanh, cả người vô lực đổ gục vào thân thể lạnh lẽo, kìm nén không được nước mắt ướt đẫm gương mặt.

“Bát gia, bát gia…”

“Ngươi sao lại ở đây?” Đông Phương Tầm Tuyết kéo Phó Tuyệt Ca ngồi thẳng dậy phát hiện miệng vết thương trên vai nàng rách toát ra chảy máu: “Ngươi đang bị thương phải ở yên trong trướng nghỉ ngơi chạy đến đây làm gì chứ?”

“Là do nô tỳ, là nô tỳ hại ngài!” Phó Tuyệt Ca nói không thành tiếng, nước mắt nước mưa lem luốt trên mặt: “Nô tỳ phải nói rõ với Hoàng thượng, tuyệt đối không để Hoàng thượng hàm oan ngài!”

“Mọi chuyện đã như vậy có giải thích cũng bằng thừa, ngươi nên quay về trướng hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

“Không được, nô tỳ phải đi gặp Hoàng thượng!”

“Tiểu ngốc nghe lời ta!”

Trong lúc hai người còn tranh chấp qua lại thì cửa trướng được đẩy ra, hoàng đế bệ vệ uy phong từ trên nhìn xuống hai người các nàng, trên gương mặt già nua nộ rõ vẻ bất mãn.

Phó Tuyệt Ca nhân cơ hội gạt tay bát gia chạy đến trước long nhan quỳ xuống: “Là nô tỳ, là nô tỳ bất cẩn bị thương nên bát gia mới chậm trễ cứu giá, hoàn toàn không phải lỗi của bát gia cầu Hoàng thượng lượng thứ!”

“Nực cười, thích khách ám sát trẫm có thể hiểu tại sao phải ám sát một cung nữ như ngươi? Chẳng lẽ chỉ để cầm chân bát gia không đi cứu trẫm sao? Hay là mạng ngươi so với trẫm còn quan trọng hơn?”

“Không phải như vậy, thật sự không phải như vậy!” Phó Tuyệt Ca run rẩy áp đầu xuống mặt đất ẩm ướt: “Nô tỳ cầu xin bát gia cứu mạng, bát gia vì niệm tình chủ nô mới cứu nô tỳ!”

“Ngươi gan cũng thật lớn, dám câu dẫn cả hoàng tước?” Hoàng đế tức giận chỉ thẳng vào mặt nàng mà mắng nhiếc: “Loại cung nữ như ngươi trẫm gặp không ít, ti tiện tâm cơ, vì muốn gả vào hoàng thất mà chuyện gì cũng dám làm. Nhi nữ của trẫm lại bị một cung nữ thấp kém như ngươi làm loạn tâm trí đúng là đáng hận!”

“Phụ hoàng không phải!” Đông Phương Tầm Tuyết hoảng loạn dùng đầu gối di chuyển lên trước bảo vệ tiểu ngốc: “Là nhi thần không phân nặng nhẹ, tội lỗi đều do nhi thần tự mình gánh lấy không liên quan đến người khác.”

“Ngươi dám bao che cho ả trẫm lập tức lấy mạng ả!”

“Phụ hoàng tam tư.”

Đông Phương Tầm Liên từ trong trướng bước ra, dùng giọng điệu ôn hoà xen ngang vào câu chuyện: “Bát hoàng muội tuổi trẻ không hiểu chuyện quấn quít quân quý là lẽ thường, chỉ cần phạt quỳ nàng là đủ rồi, cô nương kia dù sao cũng là người của Khang Ninh Công tước phủ.”

Ánh mắt hoàng đế khẽ chuyển, phát ra một tiếng hừ lạnh: “Loại thứ nữ như ngươi thủ đoạn cũng thật cao thâm, không giống như tỷ tỷ của ngươi ôn hoà lương thiện, trẫm thật sự thay Khang Ninh Công mất mặt!”

Phó Tuyệt Ca quỳ dưới mưa run rẩy không dám ngẩng đầu: “Nô tỳ một lòng một dạ hầu hạ bát gia thỉnh Hoàng thượng nể tình phụ tử tha cho bát gia một ngựa!”

“Từ nay về sau trẫm không muốn thấy ngươi bên cạnh bát gia nữa, lập tức thu xếp giao mình cho Hoán Y Phòng đi.”

“Phụ hoàng thủ hạ lưu nhân!”

Nhị hoàng tước cầm ô chạy đến trước mặt hoàng đế Hoàng thượng khấu đầu hành lễ: “Nhi thần thiết nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm, cô nương này hầu mấy năm qua nhiệt tình giúp đỡ lão bát đọc sách. Hơn nữa cung nữ này vốn là người Công tước phủ, là lệnh ái thiên kim, phụ hoàng cứ như vậy đưa nàng vào Hoán Y Phòng nhất định sẽ có điều tiếng. Nhỏ thì ảnh hưởng thể diện nhị tiểu thư, nặng thì khiến Công tước phủ cho rằng hoàng tộc chúng ta xem thường bọn họ, nếu muốn tính chuyện lâu dài sợ sẽ gặp khó khăn!”

Sắc mặt lão hoàng đế phức tạp, hắn đối với Khang Ninh Công nhị lệnh ái thiên sinh mệnh cách phượng hoàng đặt nhiều hy vọng, nếu nha đầu này có thể gả cho hoàng tước của hắn lại càng viên mãn. Bất quá từ đầu lão Khang Ninh Công chưa từng nói sẽ gả thiên kim lệnh ái vào hoàng tộc, nhỡ một lúc nào đó hắn nghĩ không thông đem nhị lệnh ái gả cho vương tộc lân bang sẽ rất nguy hiểm.

Cô nương mệnh cách phượng hoàng rất hiếm gặp, tương truyền có thể giúp thiên hạ thái bình ổn định quốc gia, tất nhiên không thể dâng không cho ngoại bang. Hoàng đế chấp tay ra sau lưng nghĩ ngợi, thoáng liếc mắt nhìn tứ nhi nữ bên cạnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Niệm tình nhị lệnh ái trẫm tha cho ngươi một mạng.”

Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên, nước mưa lau rửa sạch sẽ nước mắt nóng hổi trên mi, không ngờ có ngày nàng phải bám víu vào vinh quang của Phó Yên Ca mà sống tiếp. Sống đi chết lại bao nhiêu lần nàng vẫn không thể so bì với vị nhị tỷ hào quang vô lượng, dù có cố gắng bao nhiêu cũng bằng thừa.

“Trẫm muốn ngươi tiếp tục hầu hạ bát gia, cả đời làm một cung nữ không hơn không kém để ngươi hiểu rõ thân phận của mình!”

Ngón tay nhỏ bé run rẩy siết chặt tay áo ướt sũng nước mưa, Phó Tuyệt Ca yếu ớt khấu đầu: “Đa tạ Hoàng thượng tha mạng.”

Hoàng đế Hoàng thượng ném cho nàng một cái liếc mắt chán ghét rồi quay trở về trướng bồng nghỉ ngơi. Đối với hắn chung quy chỉ là phạt một cung nữ không quyền không thế, quyết định này cũng xem như đã nể mặt Phó Công tước và Phó Yên Ca.

Đông Phương Tầm Tuyết khó khăn dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca đem nàng kéo vào lòng dỗ dành: “Không sao, không sao rồi.”

Phó Tuyệt Ca khóc không thành tiếng, phải, nàng đời này cũng chỉ là cung nữ thấp kém sao có thể với đến mây trời?

“Lão bát về thôi.” Nhị hoàng tước cầm ô nghiêng về phía các nàng: “Phụ hoàng không phạt ngươi nữa mau mau về trướng ủ ấm đi, coi chừng vết thương Phó tiểu ngốc lại rách ra.”

Quỳ lâu trên đất lúc đứng lên có chút khó khăn, Đông Phương Tầm Tuyết từ tốn dìu Phó Tuyệt Ca đứng dậy, vô tình nhìn thấy vết thương trên vai trái nàng rách ra chảy máu.

“Ngươi đúng là làm càn!”

Phó Tuyệt Ca khó khăn thở một hơi, vô thức siết chặt bàn tay của bát gia: “Nô tỳ không sao, chúng ta mau chóng về thôi.”

Hai người dìu đỡ nhau trở về trướng bồng, Mi Cát sớm chờ sẵn bên ngoài vừa nhìn thấy liền chạy đến nghiêng ô che mưa.

Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, tiếng sấm đùng đoàng vang lên xé tan bầu không gian tĩnh mịch lạnh lẽo, hương gió mang theo mùi bùn đất xộc thẳng vào mũi. Vạn sự biến hoá khôn lường, vốn dĩ nghĩ rằng có thể bình an vô sự trải qua thêm vài năm lại không ngờ giữa chừng xuất hiện biến cố.