Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 74: Xuất viện



Ba ngày sau.

“Tiểu Sênh ngồi đây đợi một chút, lát nữa người làm sẽ vào dọn đồ đi còn tôi bây giờ ra ngoài đi làm thủ tục xuất viện cho em”.

" Ừ, anh đi đi."

Bạch Sênh vừa thu dọn đồ vừa sắp xếp hành lý lại để chuẩn bị xuất viện thì bỗng tiếng chuông điện thoại lúc này vang lên. Ngay khi cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại mà chán nản, cô cầm điện thoại lên mở loa ngoài để trên bàn còn mình thì ngồi ăn táo.

“Tiểu Sênh cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh rồi, em có biết anh lo lắng cho em như thế nào không?”.

Nghe được những lời này cô chỉ tự cười chế giễu bản thân không hiểu vì sao năm đó cô lại có thể yêu một con người giả tạo đến như vậy, cô không nói gì mà im lặng lắng nghe để cho Tôn Chu Minh tự biên tự diễn đến bao giờ.

“Xin lỗi em, anh không phải cố ý làm em bị thương anh chỉ là muốn em chú ý đến anh, anh không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy?”.

Cô nở một cười khinh bỉ: “Kiếp trước ông trời có mắt cho tôi nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh, kiếp này tôi nhất định sẽ trả lại tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi và cả gia đình tôi. Còn nữa cái trò bắt cóc rồi cứu người của anh không có tác dụng với tôi đâu, tôi không còn là Bạch Sênh của trước đây nữa, cảnh sát không làm gì Tôn gia thì tôi sẽ đòi lại từng thứ một".

“Tiểu Sênh, anh xin lỗi anh làm vậy cũng chỉ là vì anh quá yêu em”.

“Anh còn mặt mũi nói yêu tôi, tôi không có gì để nói với anh nữa”.

“Hắn ta có gì hơn anh chứ?”.



“Anh ấy hơn anh tất cả mọi mặt, quan trọng nhất là anh ấy yêu thương tôi thật lòng không dòm ngó tài sản gia đình tôi cũng không đốn mạt như anh, người như anh chỉ xứng với Lý Lệ”.

“Tiểu Sênh…”

Hắn ta chưa nói hết cô đã cúp máy, thật là mặt dày vô liêm sỉ còn dám gọi cho cô, đúng là cô mắc nợ hắn mà kiếp trước hay kiếp này hắn cũng bám cô dai như đỉa.

Tiết Vũ Khiêm đi làm thủ tục xuất viện cho cô, sẵn tiện làm luôn cho Kiều Mạn. Về phía cô bé anh đã liên hệ với Kiều lão gia đến đón cô bé.

“Chị Bạch Sênh, hôm nay anh Lượng đến trễ quá”.

“Kiều Mạn ngoan, lát nữa anh ấy sẽ đến đón em về nhà”.

“Ông sẽ đến đón em về nhà thật hả chị?”.

“Tất nhiên rồi, ông em rất thương em, chắc chắn sẽ đến đón em về mà”.

Kể từ lúc cô bé gặp Chí Lượng, không hiểu sao lại có cảm tình đặc biệt với anh, ngày nào cũng trông ngóng anh khó khăn lắm mới dỗ cho cô bé ngoan ngoãn nghe lời để anh làm việc trưa rãnh rỗi sẽ đến thăm cô bé.

“Anh ba đúng là hời mà, thăm em gái thì được tặng kèm một em gái quấn người”.

Cô nhìn Kiều Mạn nói.

Đến trưa cô và Kiều Mạn lên xe trở về nhà, về đến Bạch gia cô liền lên phòng nghỉ ngơi, cô ở bệnh viện nằm đến muốn liệt luôn rồi, nếu không nhanh chóng trở về chắc cô sẽ liệt thật mất.

Tiết Vũ Khiêm những ngày gần đây cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng vừa làm việc vừa đến bệnh viện trông cô, cô có bảo anh về nghỉ ngơi nhưng anh không đồng ý một mực muốn ở lại với cô, lần này trở về cô nhất định phải bồi bổ lại cho anh, nghĩ đoạn cô lấy điện thoại gọi điện cho anh.

" Vũ Khiêm, gần đây anh bận rộn quá trông anh ốm đi nhiều rồi. Như vậy đi, em cũng khoẻ rồi ngày mai em làm chút thức ăn đem đến công ty cho anh được không?".

“Được chứ! Anh chỉ sợ em mệt thôi!”.



“Mệt gì chứ! Chăm sóc cho người yêu là điều hạnh phúc nhất với em”.

Cô cười nói bỗng dưới nhà có chuyện gì đó rất ồn ào nên cô gác máy rồi xuống lầu.

Kiều lão gia nhận được tin tức nên đến Bạch gia đón Kiều Mạn, từ khi cô bé mất tích ông lo lắng ăn không ngon ngủ không yên sức khỏe ngày càng yếu, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, ông hi vọng đến cuối đời sẽ tìm được cô bé cũng như an ủi được phần nào. Ông loạng choạng bước vào nhà đi đến chỗ Kiều Mạn đang ngồi.

“Mạn Mạn, cháu gái tội nghiệp của ta”.

Ông ôm chầm lấy cô bé, Kiều Mạn sợ hãi thoát khỏi vòng tay ông núp sau lưng Chí Lượng.

“Mạn Mạn, con làm sao vậy? Là ông đây…”

“Người xấu… người xấu…”

“Chuyện này…”

“Kiều lão tiên sinh, Kiều tiểu thư tinh thần có chút vấn đề, từ lúc Tiểu Sênh nhà chúng tôi cứu được cô bé thì cô bé đã ngây ngây dại dại như vậy rồi”.

“Con bé trở thành đứa ngốc sao? Sao có thể? Con bé đúng là có bệnh về tinh thần nhưng chỉ là chứng tự bế khi còn nhỏ, có điều vẫn rất tỉnh táo sao bây giờ lại thành ra thế này?”.

“Kiều lão gia, Kiều Mạn bị bọn bắt cóc hành hạ tra tấn nên từ từ chứng tự bế ngày càng nặng điều đó ảnh hưởng đến não bộ nên mới trở nên ngây ngây dại dại như vậy”.

Chí Lượng bên cạnh giải thích.

“Kiều Mạn ngoan, đừng sợ đây là ông nội của em, ông sẽ không làm hại em đâu, ông rất thương em, em xem em không thương ông, ông buồn rồi thấy không?”.

Chí Lượng dỗ dành cô bé, mọi người có mặt đều rất ngạc nhiên, không ngờ Kiều Mạn lại rất nghe lời Chí Lượng, cô từ từ tiến lại gần ông rồi nói.

“Ông đừng buồn, là Mạn Mạn hư, Mạn Mạn không nghe lời khiến ông buồn”.

“Không phải, Mạn Mạn rất ngoan, rất nghe lời, cháu gái tội nghiệp của ông, chúng ta về nhà có được không?”.

“Nhà? Chúng ta không phải đang ở nhà sao?”.

“Đây không phải nhà của chúng ta, đi, ông đưa cháu về”.

“Không, không muốn. Cháu muốn ở cùng anh Chí Lượng”.

Kiều Mạn nghe thấy liền vội chạy lại ôm chầm cánh tay anh cô, khóc lóc nói.

“Chuyện này…”

“Hay chúng ta cứ để em ấy ở lại khi nào tình hình ổn hơn mới đưa em ấy về có được không? Con thấy em ấy rất thích anh ba”.

Bạch Sênh lúc này lên tiếng, cả nhà nhìn Kiều Mạn không nỡ rời xa Chí Lượng cũng đành chấp nhận.

“Vậy làm phiền cháu chăm sóc Mạn Mạn”.

“Không có gì ạ”.

Anh không còn cách nào cũng đành đồng ý, thật ra cô bé cũng rất đáng yêu, qua một thời gian tiếp xúc anh cũng rất thích cô bé.