Lâm Hàn nhìn cảnh sinh hoạt vui vẻ của hai người khoé mắt bất giác có chút ướt át. Rất nhanh cậu liền điều chỉnh lại cảm súc nhưng vẫn không qua được cặp mắt tinh tường của A Khắc Tư.
Chờ cho A Lạp nháo xong A Kháp mới nhìn A Khắc Tư mở lời
" Con đã báo với bọn họ hôm nay sẽ về chứ ?"
" Dạ có "
" Như vậy tốt rồi , ta nhìn xem ... hai đứa con đi học chẳng những không ốm đi mà còn mập ra không ít . Xem ra các con đi học thật sự rất thoải mái đi " A Kháp vừa đáp Lời A Khắp tư vừa tiện tay véo lên gương mặt đã nhiều lên không ít thịt của con trai.
A Lạp cong mắt cười rất chi là đắc chí đáp
" hắc hắc baba thật tinh mắt a , lần này kỳ khảo hạch của chúng con diễn ra trêи một tinh cầu hoang sơ . Chúng con phải sống trêи đó suốt một tháng còn phải thường Xuyên đối đầu với dị thú nữa. "
A Kháp rất hào hứng " Nói điểm mấu chốt , ta không tin chỉ ở trêи tinh cầu một tháng liền mập "
" Hahaha việc này đều là công của tiểu Hàn a. Hắn ở trêи tinh cầu một ngày ba bữa đều làm cho chúng con rất rất nhiều món ngon mà người chắc chắn chưa được ăn bao giờ ." A lạp hĩnh mũi lên trời khoe khoang.
A Kháp tỏ ra bất ngờ lại có chút ngạc nghiên nhìn Lâm Hàn " Thật ư ... con còn biết
nấu nướng . Vậy xem ra bảo bối của chúng ta rất có lộc ăn , cảm ơn con tiểu Hàn . Tiểu tử này bình thường rất kén ăn , muốn nó ăn nhiều một chút cũng thực khó " A Kháp không khách sáo mà bán con trai .
Lâm Hàn ngượng ngùng đáp " Không có gì đâu ạ , thật ra cậu ấy rất dễ nuôi "
" Baba người đừng nói xấu con như vậy chứ .
Không phải con kén ăn mà là đầu bếp nấu thực không ngon, ngược lại món của tiểu Hàn nấu một chút con cũng không chừa lại. "
" Thật sao? Xem ra vẫn là
tiểu Hàn giỏi nhất , con đó ... sau này nhất định phải chiếu cố cho tiểu Hàn có biết không ?"
" Vâng , con đã biết . Hơn nữa hiện tại trong trường không ai dám ức hϊế͙p͙ cậu ấy , có con và A Khắc Tư bên cạnh thì không kẻ nào có cái gan đó "
A Khắc Tư cũng phụ hoạ " Đúng vậy . Chúng con sẽ luôn chiếu cố cậu ấy , người cứ an tâm."
A Kháp thấy hai đứa đều rất xem trọng Lâm Hàn liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng .
Đưa mắt nhìn sang hài tử vẫn còn manh nét hồn nhiên , tâm tư liền có chút rụt rịt.
" Tiểu Hàn , trong trường thực không có ai gây khó dễ cho con chứ? Nếu có con đừng ngại nói cho bọn nhóc này biết , nếu chúng không giải quyết được thì còn có ta. Con nhớ lấy "
" Vâng ạ , xin cảm ơn ý tốt của người. Nhưng hai ngươi họ lúc ở trường quả thực bảo vệ cháu rất nhiều ,vậy nên cũng không có ai muốn gây sự với cháu " Lâm Hàn cười ngọt ngào mà đáp. Nhận được sự quan tâm chân thành khiến cậu cảm
Thấy thực hạnh phúc.
A Khắc Tư lại bình tĩnh bổ sung một câu chuẩn không cần chỉnh " khụ .... thật ra lúc chúng con không ở bên cạnh , nếu có kẻ tìm cậu ấy gây khó dễ thì kẻ chết cũng luôn là bọn họ "
A Lạp " Hahaha ... chính xác . Baba người không cần phải lo lắng đâu , nhìn hắn mỏng manh vậy thôi chứ ai đụng đến gắn thì cứ phòng y tế mà thẳng tiến " vừa nói vừa cười cực kɧօáϊ trá khi thấy người gặp hoạ
" Thật sự ?....". A Kháp trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn hai đứa nhóc nhà mình.
" Thật , thật hơn cả thật luôn . Trong lớp tuy hắn chỉ đứng trong top mười , chẳng bao giờ chịu đứng trong top ba nhưng mấy tay đó mà cà khịa hắn quá đáng thì cũng lên cáng mà nằm hahaha nhớ lại liền cười đau cả bụng " A Lạp vừa nói vừa cười chảy cả nước mắt . Bọn hắn biết Lâm Hàn rất mạnh nhưng cậu vẫn chung thủy đứng ở vị trí an toàn , trừ bọn hắn ra thì hầu hết lũ lọt tròng kia đều có vài lần lên phòng y tế sau khi nghĩ rằng có thể thừa dịp vắng mặt họ mà bắt nạt cậu.
Lâm Hàn ngượng vô cùng nhưng không thể ra tay bịt miệng tên lắm chuyện kia chỉ đành cười trừ " Haha ... chuyện đó ... "
Nhìn biểu hiện đáng yêu của cậu A Kháp liền giải vây " Ha ha vậy tốt rồi , ta hy vọng mấy đứa sẽ thuận lợi tốt nghiệp cùng nhau. "
Bỗng A Kháp sực nghĩ ra điều gì , nhìn A Khắc Tư nói
" Ah phải rồi , con về lâu như vậy hẳn bên đó đang mong con đấy . Con cứ về trước chào hỏi bọn họ đi , nghỉ ngơi xong rồi muốn đi đâu thì đi , nhớ nhắn với họ rằng ta mời cả nhà cùng qua đây ăn tối cùng chúng ta .
Ta biết bọn họ cũng nhớ con tới phát điên rồi "
A Kháp khẽ cười . Gia đình của A Khắc Tư mặc dù nhìn bề ngoại lãnh đạm nhưng thật ra rất thương con cháu. Huống hồ nhà bên đó có mỗi mình A Khắc Tư nên chỉ hận sao không thể ép hắn theo đường kinh thương . Rất tiếc hắn lại mang dòng máu nhiệt huyết của cha nên sống chết cũng muốn vào quân đội.
Hai bên gia đình lại vô cùng thân thiết vậy nên A Khắc Tư cùng A Lạp tự nhiên cùng nhau thi vào trường quân đội.
A Khắc Tư cúi người đáp " Vâng , con xin phép trở về nhà chào hỏi mọi người một chút , tối sẽ sang đây dùng cơm cùng mọi người "
A Kháp gật đầu "Được con đi đi "
" Tiểu Lạp , các con đi đường xa cũng mệt rồi , còn không mau dẫn bạn con về phòng nghỉ ngơi , ta còn chút việc cần giải quyết nên con thay ta tiếp đãi bạn nhé "
A Kháp cũng là một doanh nhân thành đạt cho nên công việc cũng phi thường bận rộn , nhưng đối với con trai thì công việc đều phải gạt bỏ hết . Việc gấp duy nhất vào lúc này chính là tổ chức tiệc sinh nhật cho bảo bối .,
A Kháp nhẹ nhàng đẩy hắn nhắc nhở.
A Lạp ngốc đầu dậy ,lúc này mới luyến tiếc mà buông tay nói " Vâng ạ"
" Vậy được , tiểu Hàn chúng ta lên phòng đi . "
Lâm Hàn cũng không khách khí " Uk đều nghe cậu "
Có thể là hắn có rất nhiều điều muốn nói cùng baba cho nên cậu không muốn trở ngại họ.
Sau khi đưa bạn đến phòng , hai người nói dăm ba câu liền tạm biệt . Buổi chiều họ sẽ cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại .
Trong lúc chờ đợi Lâm Hàn liền gọi cầu cứu Lâm lão tướng . Vì mãi đến khi tàu gần cặp bến cậu mới biết hai ngày sau là sinh nhật A Lạp , nhưng bất quá ... cậu ta lại giàu quá sức tưởng tượng đi. Nghĩ tới cậu liền muốn khóc , tặng cái gì cũng thực rẻ tiền .
Tích tích tích tích ____
Từng hồi chuông vang lên .
Lâm lão đang có một cuộc họp hội đồng nhỏ. Bình thường thì ai gọi ông cũng mặc xác nhưng cậu thì khác.
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ nhìn cái người đang tỏa hàn băng đang nhìn lên quang não bổng chốc trở nên phi thường hiền hoà
Mọi người trong cuộc họp " ........." bốn mắt nhìn nhau. Họ bị ảo giác chăng ? Ai mà có khả năng ảnh hưởng lớn như vậy a?
Lâm lão ... ah mà đúng hơn là Vương Nhất lão gia ra hiệu dừng cuộc họp , đẩy cửa bước ra bên ngoài chọn một góc khuất tiếp nhận cuộc gọi.
" Xin chào Ngài , thật xin lỗi đã làm Phiền ngài vào lúc này, không biết nay giờ ngài có tiện nói chuyện không ạ?" Lâm Hàn Thông qua màn hình nhìn gương mặt quen thuộc của Vương Nhất liền bắt nhịp mà gọi cho đúng ngữ cảnh. Nhìn bộ âu phục trêи người liền đoán ra ông hẳn có việc đang cần xử lý .
Vương Nhất lại được nhìn thấy cháu trai trắng trắng nộn nộn tâm tình phi thường vui vẻ đáp " không việc gì , ta cũng đang rảnh . Cậu có việc gì cần ta giúp cứ việc nói . Đừng ngại .
Ah trước khi đáp ứng ta có một yêu cầu "
" Vâng ngài cứ nói đi ạ"
" Ta muốn cậu xem ta như là người thân của mình , như là cậu ruột của cậu . Từ nay đừng gọi ta là ngài nữa , gọi là cậu đi . Ta cũng sẽ gọi cậu là cháu , ta không thích xưng hô như hiện tại " Vương lão bực mình ra mặt . Ông nghe cháu mình
Bị người hϊế͙p͙ đáp liền muốn đi giết người ... nhưng bất quá việc đó cũng không cần thiết cho lắm.
Lâm Hàn nghe ông nói liền như đứng hình , đại não tạm
Thời chết máy . Vụ gì nha? Lâm đại tướng muốn nhận mình làm cháu ???
Thấy cậu phát ngốc ông liền không cho cậu cơ hội phản bác " Cháu còn phát ngốc cái gì ? Muốn ta giúp gì nói mau , ta bận lắm có biết không ? Ta bảo gọi cậu thì
cứ gọi ,không được trái lời ta " vẻ mặt hung thần đầy đe dọa trắng trợn .
" À thật ra ...ah tôi..... Cháu gọi là muốn hỏi ngài .... người một việc nhỏ thôi."
"Là như vầy , cháu có một người bạn mới quen trong trường ,hai ngày nữa là sinh nhật cậu ấy. Là người mà cháu nói với người là sẽ đến nhà cậu ấy chơi trong kỳ nghĩ.
Đến nơi cháu mới biết nhà cậu ấy thực sự rất rất giàu ... cho nên ....." Lâm Hàn cảm thấy phi thường xấu hổ khi phải thừa nhận bản thân mình qua nghèo mặc dù cậu biết họ không để ý quà cậu tặng có giá trị hay không họ đều thích .
Vương Nhất thấy nhói tim một cái ,vì bạn hắn quá giàu nên liền cảm thấy bản thân hèn mọn sao?
Nhưng sau đó ông biết mình nghĩ nhiều rồi.
" Cho nên sao? Mà cháu nói
cho ta biết tên người bạn đó không chừng ta sẽ giúp được con"
" Dạ cậu ấy tên là A Lạp Lôi nhỉ ạ . Cháu đang không biết nên tặng cho cậu ấy món quà gì cho phù hợp " đôi mắt to đen trong vắt mở lớn nhiên thẳng vào ông đầy chờ mong .
Vương Nhất lẫm nhẫm cái tên kia vài lần , môi khẽ nhếch lên một đường con phi thường hài lòng nói
" Ta đã biết , việc này cứ để ta lo. Tối nay ta sẽ gửi quà qua tin nhắn cho cháu
, cháu cứ việc gửi lại cho bạn là được "
Lâm Hàn nghe vậy liền sửng sốt " A.... không không phải ý này . Ý cháu là cháu muốn tự mua để tặng ạ , việc này ngài ... ah người không cần phải giúp đâu ạ"
Gương mặt Vương Nhất bỗng chốc trầm lại , vẻ mặt rất chi là nghiêm túc nói
" Việc này ta đã quyết , nếu cháu đã chấp nhận gọi ta là cậu vậy thì cứ yên tâm mà nhận lấy. Huống hồ gia tộc Lôi Nhỉ là một nơi xứng đáng để kết giao, cháu cứ vui vẻ là được , việc khác không cần quan tâm. Ta gác máy đây."
Dứt lời cuộc gọi liền bị ông cắt đứt.
Lâm Hàn nhìn màn hình đen thui chưa kịp phản ứng ".........." mình khi nào đã thừa nhận ? A chết chết rồi , lúc đó bị dọa liền đổi xưng hô vậy là thành cậu cháu a???
Nhưng mặc kệ là lý do gì thì việc ông đối xử thật lòng với cậu cậu đều cảm nhận được , trừ bỏ khoảng thời gian huấn luyện địa ngục tàn ác kia. Nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy thật sự đau mình .
Buổi chiều , cả ba liền cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại lớn nhất trêи tinh cầu.
Trang phục của Lâm Hàn chính là kiệt tác của hai tên kia , mất nữa giờ để lựa đồ cho cậu ,mục đích chỉ có một : hắn ra sức biến cậu trở thành tiểu đệ manh manh , còn bọn họ thì diễn vai soái ca hào hoa phong nhã.
Nhưng rất may họ không bắt cậu mặc đồ khủng long , áo thun hồng hay đại loại thế ,nếu không chắc cậu cũng không dám ra đường .
Hai tên kia là áo sơ mi với cổ áo mở hai nút trêи ,kết hợp quần Tây phi thường hút mắt , còn cậu là áo thun xanh , quần Jean trắng rách gối nhẹ , góc áo nữa nhét vào quần nữa thả ra bên ngoài. Thêm một đôi giày trắng phiên bản giới hạn .
Bộ ba cứ thế đi nghênh ngang khắp nơi cho người khác nhỏ dãi thèm thuồng.
Trung tâm thương mại rất lớn lại là cuối tuần nên rất đông người.
Bọn họ cũng không biết đi đâu , mấy thiếu gia như A Lạp rất ít khi đi mấy chỗ này trừ lần hắn muốn mua cơ giáp .
Xem chán mấy thứ tầm thường họ lại đi xem gian hàng cơ giáp nhưng chẳng cái nào Lâm Hàn vừa ý , cậu có cái cơ giáo cấp mười rồi nên cũng không hứng thú với mấy cái cấp 7,8 kia. A Lạp thì liên tục chê cơ giáp cấp 5 của cậu là đồng nát , cậu chỉ cười chứ quyết không mua.
Đi ngang cửa hàng dị thú cả ba cũng không mấy hào hứng , mặc dù sức chiến đấu của chúng cao thật nhưng số lượng không nhiều ,lúc cần lại chưa chắc khống chế được liền có không ít người không hứng thú. Họ chỉ thích những con vật nuôi trêи cổ địa cầu ,nhưng số lượng quá ít, muốn nuôi cũng nuôi không nỗi .
Đi đến mỏi chân cũng không có nơi nào thú vị , A Lạp gác tay lên vai Lâm Hàn ủ ê nói
" Thật nhàm chán , chẳng có cái gì thú vị "
Tuy Lâm Hàn có cao lên đôi chút , hiện tại cậu cao một mét bảy mươi lăm nhưng vì sao khi đi với bọn họ cậu liền lùn hơn một đoạn a? Ta hận , ta hận ... Lâm Hàn ghét bỏ lườm A Lạp cao hơn mình năm xentimet.
A khắc Tư gợi ý" Hay chúng ta đến khu trò chơi đi. Tôi nghe nói ở đó có khá nhiều trò thú vị "
" Được vậy chúng ta mau đi thôi , cậu dẫn đường " A Lạp lập tức kẹp cổ Lâm Hàn rồi hất hàm sai bảo A Khắc Tư.
Lâm Hàn "........"
Trong khu trò chơi xác thực có rất nhiều trò mà người bình thường không chơi nỗi.
Lâm Hàn thích nhất trò bắn súng cấp độ khó , người chơi yêu cầu phải bị mắt . Trong lúc này kẻ địch của thể xuất hiện ở mọi phía, yêu cầu đơn giản : chỉ cần bạn còn sống và bắn được càng nhiều kẻ địch càng tốt . Trò này thích hợp cho người có tinh thần lực cực cao, hiên tại kỷ lục là 100 người trong vòng một giờ .
Đặc biệt trò chơi có hai hình thức :
1- vào khoang giả lập nhưng mức độ đau đớn là 100%
2- Đấu trực tiếp trong trận địa ,hiển nhiên đạn cũng được thiết kế để mức độ đau đớn là 100%. Và nếu trúng ngay điểm trí mạng thì trò chơi kết thúc . Trong trận địa số lượng người tham gia tập kϊƈɦ sẽ do người chơi tự chọn hoặc do hệ thống chọn ngẫu nhiên.
Người tập kϊƈɦ có thể là bất kỳ ai muốn thử sức hoặc là nhân viên trong khu trò chơi cải trang .
Vì vậy cả ba đều nhanh chóng đăng ký thử sức.
Tinh thần lực của hai người kia thực ra cũng rất cao , tuy không thể so với Lâm Hàn nhưng cấp A đỉnh phong đã là xuất sắc ở lứa tuổi của họ.
Ba người phân ra ba trận địa khác nhau, A lạp chọn mức mười người để luyện tập , A Khắc Tư chọn mười lăm người. Lâm Hàn chọn ngẫu nhiên.
Vì trận địa là nơi phi thường khó chơi nên có rất nhiều người hứng thú khi có một người xông vào trận.
Lần này có tận ba siêu cấp mỹ nam còn không hút người sao?
Bên ngoài sảnh lớn đã được trang bị ba màn hình lớn tương ứng với ba trận địa , mức thử thách cũng được hiển thị trêи góc màn hình.
Nhìn tủy chọn ngẫu nhiên của thiếu nên nọ mọi người đều lắc đầu thương cảm .
" Chậc chậc thật tội nghiệp cho cậu nhóc , không ai nói cho cậu ta tuỳ chọn ngẫu nhiên luôn chọn số lượng người tập kϊƈɦ ở mức cao hay sao a? "
"Cũng có thể là cậu ta quá tự tin "
" Nhìn không giống a,cậu xem cậu ta đáng yêu như thế có chỗ nào giống tự tin ,kêu ngạo không?cậu xem ... nhìn kiểu gì cũng nhìn ra cậu ta thực sự không biết a"
Những người xung quanh bắt đầu vì người nọ mà lo lắng ,lúc này người nọ lại hết sức bình tĩnh mà mặc trang phục đặc biệt lên người . Việc này đảm bảo người chơi không thể gian lận , trúng đạn chỗ nào liền sẽ có báo cáo gửi về.
Đôi mắt được một thiết bị đặc biệt mỏng ,nhẹ và dính rất chặt che lại , một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Lâm Hàn thả lỏng người bắt đầu cảm nhận sự quen thuộc , mọi thứ xung quanh cũng hiện lên phi thường rõ ràng dưới dạng không gian ba chiều .