Trái tim cậu bỗng cảm thấy đau nhói và tràn đầy tức giận. Lâm Hàn tức run người " Muốn chết ..."
cậu lập tức tập trung tinh thần ngưng tụ tinh thần lực rồi nhanh chóng khuếch tán đi mãnh liệt như vũ bão
. Chỉ một đòn lập tức đánh bật hết tất cả đám trùng tộc đang vây công phía ngoài tàu .
Đau đớn bất ngờ qua đi các binh lính lập tức trở về nhiệm vụ của mình .
Trùng tộc bị phản kϊƈɦ bất ngờ liền bắt đầu loạn thành một đoàn , bọn chúng nhận ra hơi thở khủng khϊế͙p͙ của kẻ địch đáng sợ nhất.
Những người khác không biết tại sao , chỉ có thể cảm nhận một dao động tinh thần lực rất lớn vừa xuất hiện liền tiêu tán nhưng lại cho họ một con đường sống.
Tần Phong đưa đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng như mặt hồ đầy tự hào cùng ôn nhu nhìn cậu rồi nhanh chóng rời đi. Bàn tay vẫn lưu luyến không muốn tách rời nhưng vẫn phải buông tay.
Lâm Hàn cảm thấy anh thực tri kỷ , gật đầu với anh một cái rồi im lặng đứng bên quan sát trận chiến .
Lợi thế bất ngờ mang lợi thắng lợi nhanh chóng cho quân đoàn chủ tinh một, mọi người đều Hân hoan và có chút bất ngờ cứ như thể một giấc mơ.
Về phần tinh thần lực không xác định mọi người trêи tàu đều ăn ý xem như không tồn tại . Họ biết thiếu tướng rất mạnh nhưng cũng không nhất định , càng đơn giản thì càng dễ sống , cái gì cho qua được thì cứ cho qua.
Tần Phong cũng hạ lệnh giữ bí mật chuyện này.
Anh không muốn có kẻ đoán già đón non lại đoán đến Lâm Hàn . Giờ chưa phải lúc , ít nhất là khi anh bắt được người đến tay .
Vì sự cố bất ngờ nên Tần Phong rất hiển nhiên mà mang người về thẳng chủ tinh cầu với lý do tình hình hiện tại không an toàn. Đích thân anh sẽ đưa cậu trở về khi đến thời gian nhập học . Cũng lôi Tần Tranh ra làm cái cớ hợp tình hợp lý.
Lâm Hàn đấu không lại chỉ đành báo tin buồn cho đám bạn , Đặc Nhỉ hết cách đành quay trở về . Dù sao nếu gặp phải trùng tộc thì quả thực là quá nguy hiểm , họ cũng không muốn cậu mạo hiểm.
Nếu đã như thế thì xem như cho Lâm Hàn tách ra đi chơi riêng vậy.
Hành trình trở về nhanh còn hơn lúc ban đầu . Nguyên nhân thì ai có mắt đều nhìn ra cả. Một số người lại vui khi có người sắp gặp họa , số khác lại muốn ngồi hóng kịch vui.
Tần Phong cho thực hiện liên tục vài bước nhảy dài , rút ngắn hết mức có thể. Sau trận này anh xin nghỉ phép hai mươi ngày để bồi dưỡng tình cảm với cậu.
Tại dinh thự Tần gia.
Tin thắng trận đã sớm được báo về , mẹ của Tần Phong là Nhϊế͙p͙ Phượng Liên , một người phụ nữ xinh đẹp , tâm tư ấm áp , tốt bụng và khôn ngoan.
Tuy rằng đối với việc con trai đột nhiên muốn vấn thân vào nơi nguy hiểm khiến bà rất không vui nhưng bà sao lại không hiểu lý lẽ cho được.
Con trai nhiều năm không về bà cũng rất mong chờ , nhân dịp con trai chiến thắng trở về trong nhà liền mở tiệc chúc mừng .
Đây cũng là lời thỉnh cầu tha thiết của không ít người vì họ muốn nhân cơ hội này giới thiệu con cái của mình với thiếu tướng hùng mạnh của Tinh hệ.
Đại tướng Tần Chiếu cũng đã tranh thủ để trở về , Tần tranh cũng sẽ về vào buổi tối .
Vào buổi sáng trước khi chiến hạm đáp xuống Tinh cầu thủ đô , trong ngoài
Tần gia phi thường náo nhiệt .
Một vị khách đặc biệt cũng đã đến từ sớm để chờ đợi Tần Phong trở về .
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên nở nụ cười như hoa " Con Đến sớm thế , mau mau đến đây , chúng ta cùng nhau ra hoa viên uống trà " bà nhẹ nhàng vẫy tay gọi Trác Nhiên .
Trác Nhiên gật đầu nhanh chóng chạy đến chỗ hoa viên cùng bà thưởng trà.
Trác nhiên hiện tại là học viên năm ba của trường quân đội đệ nhất. Có thể nói là một nhân tài sáng giá trong tương lai ,cũng là một ứng cử viên sáng giá để kết hôn cùng Tần Phong.
Nhưng gia quy Tần Gia nhiều đời chính là hôn sự của con cái sẽ do chính họ quyết định cho nên bà cũng không thể xen vào.
Trác Nhiên là người rất tinh tế , ứng xử khéo léo lại có gương mặt cực kỳ anh Tuấn . Hắn mỗi khi rảnh rỗi đều chạy sang bồi bà trò chuyện hay dạo phố.
Tuy nhiên bà cũng rất khó hiểu khi bà đối xử tốt với Trác Nhiên nhiều một chút thì sự chán ghét của Tần Tranh và Chu quản gia càng sâu đậm thêm một chút , mặc dù ngay cả Chu quản gia là người yêu ghét đều không để lộ ra bên ngoài nhưng bà có thể không nhìn ra sao ? Tần Tranh cũng không tiếc lời ám chỉ với bà , có Trác Nhiên sẽ không có mặt anh.
Ngay cả đầu bếp lưu cũng tỏ thái độ rất rõ ràng , ngày nào bà giữ hắn ở lại ăn cơm thì ông liền nấu thực tệ , bà ý kiến ông liền giao cho A Bảo nấu và nghiêm cấm cậu nấu những món ông ngon mà ông học được.
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên dở khóc dỡ cười ,bà thật sự không biết trong nhà ai mới là chủ nhân. Nhưng bà biết một Việc nếu bà cố ép Tần Phong lấy Trác Nhiên thì ba người họ chắc chắn là người phản đối đầu tiên.
Bà có Truy hỏi đều chỉ nhận được câu trả lời giống nhau y đúc " Hắn không xứng !"
Nếu Trác Nhiên không xứng thì ai mới xứng a ?
Tần Đại Tướng ngược lại phi thường bình tĩnh. Ông tin vào mắt nhìn của Chu quản gia.
Trưa hôm đó phi hành khí của Tần Phong cũng vững vàng đáp xuống khuôn viên dinh thự.
Chu quản gia mặt như gió xuân nhanh chóng xuất hiện để chào đón hai người. Đầu bếp lưu cũng đem hết ngón nghề ra nấu một bữa thực ngon để chiêu đãi . Vì chuyện này Tần Tranh sớm đã Thông báo với họ.
Lâm Hàn đưa mắt nhìn cảnh vật thân quen , tâm tình có chút vi diệu .
Hoài niệm , ngượng ngùng , chút buồn man mác.
Tần Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu nói " Chúng ta vào nhà thôi " ánh mắt ôn nhu chung thuỷ nhìn vào mắt cậu.
Lâm Hàn hơi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn sang hướng khác gật đầu " Uk .."
Chu quản gia nhìn Lâm Hàn từ xa , vẫn gương mặt đó , vẫn cái biểu hiện đáng yêu đó nhưng cũng cao lên không ít a. Ông thực hài lòng nở một nụ cười " Chào mừng cháu trở về , Tiểu Hàn .. ta thực nhớ cháu a"
Lâm Hàn trông thấy ông liền nhe răng cười , hai bước gọp một đi nhanh về phía ông " Chu quản gia chào ngài , cháu cũng rất nhớ ngài " đôi mắt to đen trong vắt nhìn ông cười rạng rỡ.
" Haha ta rất vui vì cậu nhớ đến ta , thiếu gia , tiểu Hàn hai người mau vào nhà , tôi sẽ Thông báo cho phu nhân "
Chu quản gia thực vui vẻ. Ông rất hiếm khi nở nụ cười với người khác nhưng đây là tâm can bảo bối của ông nha.
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên nhận được tin tức liền vui mừng đi nhanh nhất có thể để gặp con trai, Trác Nhiên cũng cười thực tươi theo chân bà vào nhà , hắn thực sự rất thích Tần Phong, luôn muốn được gã cho anh nên bất kỳ lúc nào có cơ hội hắn đều không bỏ qua.
Bên trong phòng khách , Tần Phong và Lâm Hàn đang uống trà mà Chu quản gia đặc biệt cho người mang đến , điểm tâm cũng là những món tủ của Lâm Hàn nhưng Tần gia trừ Tần Phong và Tần Tranh thì chẳng ai được nhìn qua bao giờ .
Bỗng một giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên " Tiểu Phong của ta cuối cùng con đã về , mẹ thực sự rất nhớ con " một vị phu nhân cao quý với mái tóc đen tuyền gợn sóng được uốn xoăn vắt hờ trêи vai bước vào.
Tần Phong phong dậy mặt không biểu cảm gật đầu " Mẹ con đã về , giới thiệu với người cậu ấy là bạn của con . Tên là Lâm Hàn"
Lâm Hàn cũng đã đứng lên lễ phép chào " Xin chào phu nhân " cậu thực sự ..... run
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên đứng hình hai giây mới lấy lại bình tĩnh cười nói " Chào cháu , tất cả ngồi xuống đi đừng đứng mãi thế" nói rồi bà cũng ngồi vào ghế chủ vụ . Người hầu châm cho bà một ly trà , vốn bà cũng không định uống thêm nhưng hương trà thanh tao thực khiến bà tò mò muốn thử .
Nhấp một ngụm trà chậm rãi cảm thụ , bà khẽ nói " hmm trà ngon , hương vị thực không tệ . Đây là trà gì sao ta trước giờ chưa từng thử qua "
Chu quản gia vốn không vui chuyện bà mang theo Trác Nhiên liền nói " Thưa phu nhân , đây cũng chỉ là loại trà bình thường mà thôi,
vốn cũng chỉ có một ít nên hôm nay mới lấy ra tiếp đón thiếu gia vì cậu ấy thích loại trà này" Chu quản gia một câu liền chặn đứng ý đồ ngấp nghé của bà. Trà quý có thể đem đãi cái thứ mặt dày kia sao? Một ngày bà còn dính tới hắn thì một ngụm ông cũng không cho.
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên nhướng mài "......" nghe giọng điệu sao toàn gai không vậy?
Trác Nhiên đứng bên cạnh chờ bà nói xong cũng lên tiếng chào hỏi " Tần ca mừng anh chiến thắng trở về , mọi người đều rất nhớ anh " hắn rất muốn đến ngồi cạnh Tần Phong nhưng hiện tại chỗ có thể ngồi đã bị một thanh niên lạ mặt chiếm mất , nên hắn chỉ có thể ngồi phía đối diện .
Tần Phong vốn không có cảm Tình với hắn chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi ngó lơ.
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên bị nghẹn không biết nói gì đành quay sang Lâm Hàn hỏi " Lâm Hàn , con có phải là Lâm Hàn mà trước đây Tiểu Phong mang về không ?"
Sự cố lần đó và vẫn không quên , cậu vừa là ân nhân cũng vừa là kẻ cơ hội . Lúc cậu còn dưỡng thương thì bà đã rời đi về quê thăm gia đình cũng tiện thể thư giản một chút. Mọi chuyện sau đó bà cũng không rõ.
Lâm Hàn hơi giật mình " Dạ ... phải ạ "
Trác Nhiên sáng tỏ , hoá ra đây chính là kẻ đê tiện mà hắn từng nghe nói đến .
Hắn đang định nhân cơ hội này vũ nhục cậu một phen thì Tần Phong không kiên nhẫn đáp
" Phải cậu ấy là Lâm Hàn , người đã từng giúp chúng ta một ân tình. Cậu ấy cũng chính là bạn tốt kiếp này của con " gương mặt lạnh băng không biểu cảm nhìn thẳng vào mắt bà . Không cho phép có ý kiến
Nhϊế͙p͙ Phu nhân bị doạ không nhẹ , con trai cư nhiên lại bênh người này chầm chập a " Phải phải , ta biết rồi. Lần này con về ở lại được mấy ngày , Tiểu Nhiên vì muốn cho con bất ngờ đã đến từ sớm để chờ con đó.
Lần này hai đứa nhất định phải cùng nhau đi chơi cho thật vui mới được "
Trác Nhiên ngại ngùng " Phu nhân lại trêu chọc cháu rồi , Phong ca đừng để tâm nha , anh về là tôi vui rồi "
Tần Tranh không đáp lời hắn chỉ lạnh giọng đáp " Mẹ chúng con đi đường xa có chút mệt mỏi . Chúng con lên lầu nghỉ ngơi trước "
Nhϊế͙p͙ Phượng Liên thở dài " Thôi được hai đứa con đi nghỉ ngơi trước đi , chốc lát xuống dùng cơm "
Tần Phong " Vâng "
Lâm Hàn cũng gật đầu " Cháu xin phép "
Tần phong xoay người dứt khoát rời đi , anh dẫn Lâm Hàn đến căn phòng cách vách rồi mới trở về phòng.
Lâm Hàn gương mặt mộng bức nhìn cảnh vật xung quanh, đi một vòng thật lớn rồi lại quay về. Nhưng lần này mọi thứ thật khác hoàn toàn .
Nhϊế͙p͙ Phương Liên nhìn Trác Nhiên sầu não an ủi " Tiểu Nhiên cháu đừng buồn , tính tình của nó là như vậy. Chỉ cần sau này hai đứa có thể hoà hợp cùng nhau con sẽ thấy được sự ôn nhu của thằng nhóc kia"
Trác Nhiên thu hồi biểu tình ôn thuận cười đáp " Vâng , cháu không buồn phiền gì cả người đừng lo "
Đáy lòng hắn thì đang nỗi bão , có mù cũng nhìn ra Tần Phong rất coi trọng tên đê tiện kia. Hắn nhất định phải nghĩ cách tách hai người họ ra .
" Ah phải rồi , cậu thanh niên lúc nãy ... có phải cái người lợ dụng lúc Tần Đại ca gặp nạn liền nhân cơ hội bắt ép Phong ca phải ..." hắn cố khơi gợi hiền khích nhưng hắn không có cơ hội
Chu quản gia sớm nhìn tên này không vừa mắt liền không nể nang xen vào
" Cậu ấy không làm gì sai cả , đại thiếu gia là do cậu ấy cứu , kết hôn cùng cậu ấy là vì muốn bảo vệ cậu ấy khỏi kẻ đã hãm hại đại thiếu gia. Hơn nữa họ cũng đã chia tay êm đẹp , Trác thiếu lần sau muốn nói gì xin thỉnh cậu điều tra cho rõ ràng một chút " ông mà không vui thì đừng nói mũi ngay cả mặt ông cũng đánh cho ra Đống bùn nhão.
Tần phu nhân gần như đứng hình( đổi cách xưng hô chút ) cái vụ gì nghe ngang thế ??? Cứ như thể bà cũng là người ngoài cuộc nốt.
Trác Nhiên bị chẹn họng muốn nói thêm cũng không thể, chỉ đành người ngùng tỏ ra vô tội đáp " Thì ra là như vậy ... là tôi sơ xót . Cảm ơn Chu quản gia đã nhắc nhở."
Chu quản gia mặt lạnh không đáp , hơi lạnh như có như không vẫn lợn lờ không tiêu tán. Tần phu nhân biết rõ ông đang cực kỳ không vừa mắt Trác Nhiên liền khôn ngoan kết thúc đề tài về phòng nghỉ ngơi trước .
Chu quản gia sắp xếp cho hắn một căn phòng ở phía tây, cách thực xa phòng của Tần Phong. Lòng Trác Nhiên không phục nhưng vẫn vui vẻ nói cảm ơn.
Bữa trưa hôm nay đến cả Tần Phu nhân nhìn mà nuốt nước bọt , rất nhiều món bà còn chưa nhìn thấy qua bao giờ .
Tần Đại Tướng cũng vừa về đến , ông đánh giá Lâm Hàn một lượt , quả thực cậu với người trước kia một chút cũng không giống nhau. Những gì cần biết ông đều biết nên không có dị nghị gì với cậu, ngược lại nhờ phúc của cậu ông có thể được ăn những món ngon trong lòng thêm hài lòng về cậu.
Tần Phu nhân liên tục khen ngon không dứt , bà còn thuận miệng rủ Trác Nhiên lần sau lại đến dùng cơm vì hắn cũng khen không ngừng miệng.
Hai nam nhân trong nhà liền tỏa ra Hàn băng , phòng ăn nhất thời lạnh ngắt.
Tần đại tướng chỉ là có chút tức giận vì bản thân có nguy cơ bị cho ăn cơm heo nếu Trác Nhiên ở lại dùng bữa.
Sau vài lần bị ngược đãi ông liền nhận ra vấn đề này .
Tần phu nhân nhạy bén ngậm miệng đưa mắt nhìn Lâm Hàn vẫn từ tốn dùng bữa ,một chút cũng không
bị ảnh hưởng.
Bà thử nói chuyện sẵn khen cậu vài câu , khí lạnh liền biến mất , hoá ra mấu chốt nằm ở đây. Tần phu nhân quyết tâm phải hỏi chồng cho thật rõ ràng vụ này.
Ngược lại , tâm tình tốt đẹp của Trác Nhiên liền rơi vào đáy cốc , hắn cảm nhận được Hàn ý từ hai người . Tâm hắn thực đau , sự chán ghét tăng lên thành căm thù mà nhìn sang Lâm Hàn.
Tần Phong phóng ánh mắt sắt như dao sang phía hắn khiến hắn đến đầu cũng không dám ngẩn.
Tần Đại Tướng hài lòng thưởng thức món ăn , cái này chính là do con dâu của ông nghĩ ra đó nha. Tuy chỉ mới nghe Chu quản gia nói nhưng hiện tại càng nhìn ông càng hài lòng. Con trai cũng đã tỏ thái độ rất rõ ràng .
Lâm Hàn đối diện với Tần đại tướng có chút e dè nhưng sau khi ông nhìn cậu ôn hoà gật đầu chào hỏi tăng đá to liền rơi xuống .
" Hiện tại cháu đang theo học ở trường quân đội sao ?" Tần đại tướng quân tâm hỏi Han đôi lời .
" Vâng ạ , hiện tại cháu đang học năm thứ hai ,sau kỳ nghĩ sẽ lên năm ba "
" ukm vậy cháu tiếp tục cố gắng , có khó khăn gì cứ nói với chúng ta , đừng khách khí " ông biết cậu học trường nào nhưng vẫn là nên giữ cho màn hay nhất .
Lâm Hàn cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng thực vui vẻ " Vâng "
Trác Nhiên nghe mà tức lồng lộn , bèn lớn mật xen vào " Nhưng thưa ngài cậu ấy là người Á Lang tinh , e rằng ..."
Tần đại tướng lạnh giọng nói " Người Á Lang thì đã sao, ngươi sợ ta không đủ khả năng ?"
" Không ạ cháu .. không có ý đó. Cháu xin lỗi ..." Trác Nhiên triệt để chôn mình. Khốn kiếp , Tần đại tướng chưa bao giờ nặng lời với hắn vậy mà...
Tần Phong nâng mắt nhìn ông một cái , hai người đều