Bạch Lộ nhận được tin Bạch Bân đã trở lại, lập tức gấp gáp từ trường học chạy về. Cô bé đã học cấp ba, nhưng vẫn vô cùng hấp tấp, nhìn thấy Bạch Bân liền cao hứng gọi: “Anh!”
Bạch Bân rất thương yêu Bạch Lộ, cho dù lần này về gấp vẫn chuẩn bị quà cho cô bé, nhưng không ngờ ở đây còn thêm một Lisa, liền đem món quà nguyên bản muốn tặng cho Bạch Lộ chia cho cả hai người, hai cô gái rất vui vẻ, không đến một hồi liền gọi ‘anh’ liên tục.
Đinh Hạo hiếm khi về được một lần, lại là do chuyện nhà của Bạch Bân, nhìn thái độ của Bạch Kiệt với Lisa liền biết rõ ràng đây là một cặp, hơn nữa Bạch Lộ đã tới, cậu cũng không tiện hùa theo ở cùng. Đinh Hạo ngồi một hồi liền nói với Bạch Bân muốn về nhà mình.
Bạch Bân đang ngồi bên kia hỏi han Bạch Kiệt, anh đang đau đầu vì chuyện Bạch Kiệt đưa bạn gái về, nghe Đinh Hạo nói phải về nhà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu nhớ ba mẹ mình, liền đứng dậy muốn đưa cậu đi.
Đinh Hạo ngăn anh lại: “Bạch Kiệt vừa mới về, anh ở lại chiếu cố đi, em tự đi xe mình về cũng được.”
Bạch Bân nghĩ nghĩ, móc ví mình ra nhét vào tay Đinh Hạo: “Bao giờ trở về? Anh đi đón em.”
Đinh Hạo vui vẻ: “Em vẫn chưa đi mà, để xem đã, lúc về em sẽ gọi điện cho anh, có thể còn muốn đi thăm nội.” Cậu chỉ rút một tờ tiền giá trị lớn trong đó, rồi trả ví lại cho Bạch Bân. Bạch Bân có thói quen đặt giấy tờ bên trong, tuy đôi khi Đinh Hạo có cầm dùng, nhưng lần này cậu về nhà, Bạch Bân nếu có việc gì cần sử dụng sẽ không thuận tiện.
Bạch Bân lại rút thêm ít tiền đưa cho Đinh Hạo, xoa nhẹ đầu cậu: “Giúp anh mua chút quà cho nội nhé.” Lại nhìn theo Đinh Hạo ra cửa rồi mới trở về ngồi xuống.
Đến lúc ngẩng đầu lên, liền thấy Lisa đứng kia mở to hai mắt nhìn anh, dùng thứ tiếng Trung nửa mùa chưa quen thuộc cố gắng trao đổi: “Anh!” Lisa chỉ chỉ về phía cửa: “Bạch Kiệt và em cộng lại! Cộng lại tốt!”
Bạch Kiệt giúp anh dịch lại: “Lisa nói, anh đối với Đinh Hạo tốt lắm, so với cả hai chúng em cộng lại còn tốt hơn.”
Lisa đứng cạnh giơ hai ngón tay, lặp lại: “Cộng lại tốt hơn!”
Bạch Kiệt trầm mặc, gập hai đầu ngón tay của Lisa xuống. Cậu thấy mình trong lòng anh trai còn chưa đến mức bi thảm như vậy, chỉ đối tốt bằng một phần hai Đinh Hạo là đủ rồi, Lisa cho rằng chưa tới khiến cậu rất khó tiếp thu.
Bạch Lộ ngồi kia cũng nghe rõ, cầm dao bổ cam thiếu chút nữa bổ thẳng xuống bàn.
Theo một trình độ nào đó mà nói, bạn học Lisa không thông ngôn ngữ đã tới gần chân tướng nhất, tuy đây là điều Bạch Kiệt và Bạch Lộ mười mấy năm đều không muốn nhận ra. Lisa còn nhớ mãi không quên với Đinh Hạo vừa rời đi, cô thấy khi người kia ở đây biểu tình của anh trai sẽ tốt một chút, bây giờ rất nghiêm túc, so với Bạch Kiệt còn lạnh lẽo hơn.
Lisa kế thừa phẩm chất vĩ đại của những cô gái Ý, chân chính nhiệt tình không ngại khó khăn trắc trở, rất nhanh sau đó lại tràn đầy nhiệt huyết dùng tiếng Trung nói chuyện với Bạch Lộ và Bạch Bân, câu trước là tem, đến câu sau liền biến thành trang phục, nửa câu đầu còn nói tới bài vở của Bạch Kiệt, nửa câu sau chuyển sang tranh giành bánh ngọt mẹ cô bé làm. Thế nên lúc Bạch Bân thử hòi ‘người nhà có đến tìm hay không’, Lisa vô cùng sung sướng đón lời: “Anh thích Đinh Hạo!”
Ngụm trà trong miệng Bạch Bân thiếu chút nữa phun sạch, bưng chén lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, Lisa này nói quá đột ngột, anh thật sự chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Bạch Kiệt ngồi cạnh nhéo tay Lisa, cúi đầu nhắc nhở: “Chúng ta bên này không thể nói vậy!”
Lisa lập tức bày ra biểu tình hiểu được: “Em biết, em biết, người động phòng (Đông Phương) rất hàm súc!”
Tay Bạch Bân bưng chén trà run rẩy, Bạch Lộ cũng bị phát âm lệch tiêu chuẩn nghiêm trọng của Lisa kích thích mạnh mẽ, khóe miệng co rút. Bạch Lộ cảm thấy bình thường Đinh Tiểu Hạo kia khiến người khác hôn mê không tính là cái gì, lần tới có lẽ nên mang Lisa ra ngoài, đây mới là thiên tài chân chính, Đinh Hạo chẳng qua chỉ không biết xấu hổ, Lisa còn coi tất cả là lẽ đương nhiên.
Ngay sau đó ông Bạch cũng tới, hôm qua lúc Bạch Kiệt trở về ông đã đến thăm một lần, bị cô gái ngoại quốc Bạch Kiệt mang đến kích thích không nhẹ, phải về nhà nằm một ngày, hôm nay lại đến, vẫn bị kích thích không nhẹ.
Ông vô cùng sầu lo nhìn Bạch Kiệt và Lisa đang ngồi bên cạnh cậu: “Bạch Kiệt, con cứ đem người ta về như vậy, ba mẹ bên nhà Lisa không vội sao?”
Bạch Kiệt nói chuyện rất chậm, Lisa ngồi cạnh am hiểu ý người thay cậu nói: “Không vội!”
Ông Bạch đứng ngồi không yên trên ghế salon, ông là người Đông Phương hàm súc chân chính, thật sự không tiện hỏi thẳng đứa nhỏ Lisa này, chỉ có thể dài dòng lan man ‘nhà con thế nào’ ‘ba mẹ con đang làm gì’ ‘con làm thế nào đến đây’…
Lisa quy củ ngồi bên kia, gương mặt vẫn luôn tươi cười sáng lạn, cố gắng nghe và trả lời ông Bạch, ông Bạch ngồi gần hết buổi ở đó, mãi đến khi hai bên đứng lên rồi mới miễn cưỡng tạm hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Kiệt đi du học tới Italy. Lúc mới sang, sức khỏe của Bạch Kiệt không tốt lắm, chưa thích ứng tốt với hoàn cảnh bên đó, thầy giáo vô cùng chiếu cố cậu, giới thiệu đến một bệnh viện tư nhân. Bạch Kiệt đi khám theo định kỳ, thường xuyên qua lại liền quen biết với con gái y tá trưởng. Cảm tình của Bạch Kiệt và Lisa tốt lắm, lần này về nước là muốn đưa Lisa về giới thiệu cho người nhà nhìn xem, với tư cách bạn gái mình.
Ông Bạch quan tâm nhất là Bạch Kiệt làm thế nào đưa người ta về được, rốt cuộc đây là hợp pháp hay lén lút trở về. Miễn cưỡng trao đổi với Lisa xong xuôi, ông Bạch khắc sâu thể nghiệm ‘ông nói gà bà nói vịt’, quyết định quay sang hỏi Bạch Kiệt: “Ba mẹ người ta nói sao? Nhà bên đó biết con mang người ta về đây không?”
Bạch Kiệt vô cùng tôn kính ông Bạch, thành thành thật thật trả lời: “Con có nói qua, ngài Rossi đã biết Lisa cùng con tới Trung Quốc, bác ấy rất ủng hộ.”
Ông Bạch hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Sao có thể ủng hộ chứ? Này, này đều chạy hơn nửa cái địa cầu…” Ông cảm thấy chỉ cần về nước liền cách muôn sông nghìn núi, người nhà này sao có thể để con gái mình bị người khác mang đi như vậy?
Lisa dùng lời nói của mẹ mình làm câu trả lời. Cô sung sướng làm một động tác ôm, sợ ngôn ngữ biểu đạt không đủ rõ ràng, khoa tay múa chân nói với ông Bạch: “Bởi vì, tình yêu!”
Câu này so với đoạn đối thoại lúc trước rõ ràng hơn, ông Bạch không cần đoán liền hiểu, râu dựng đứng: “Tình yêu cái gì! Hồ nháo!”
Bạch Kiệt bên cạnh nhanh chóng bổ sung cứu vớt Lisa, dùng cách nói ông Bạch có thể chấp nhận được giải thích lại một lần: “Nội, ý của Lisa là nhà em ấy tin vào duyên phận, cảm thấy chúng con có duyên phận nên không ngăn cản. Hơn nữa em ấy muốn đến Trung Quốc học đại học, vừa lúc chỗ này có cuộc thi.”
Lý do này quả nhiên khiến ông Bạch dễ chấp nhận hơn, ông cầm chén trà uống một ngụm để áp chế lại kích động vừa rồi: “Khụ, hóa ra là đến trường sao, vậy con nhanh chóng đưa người ta đi tìm trường học, sau đó đến cuộc thi gì đấy, nên tiếp tục trở về đọc sách đọc sách. Bạch Kiệt, hiện tại con tìm bạn bè có phải sớm quá hay không?”
Bạch Kiệt không hé răng, kháng nghị không thành lời này khiến ông Bạch tức giận, quyết đoán quay đầu lại dặn dò Bạch Bân: “Bạch Bân, ngày mai đưa Lisa đến sân bay, mua vé cho người ta về! Bạch Kiệt, con cũng đừng theo, ở lại nhà học bài, làm buôn bán đều được!” Lúc trước Bạch Kiệt có nói qua với ông Bạch muốn vào thương giới, ông vẫn chưa đáp ứng, bây giờ chuyện Lisa gấp gáp, ông lập tức đem điều này ra trấn an Bạch Kiệt.
Lisa bên cạnh giơ tay hỏi: “Nội, nếu con về, tình yêu của con đâu?”
Râu ông Bạch dựng đứng lên, quải trượng trong tay gõ liên hồi trên mặt đất: “Tình yêu, tình yêu… Không có tình yêu!”
Lisa buồn bực: “Nội, vì sao nội ở đây thì tình yêu của con không có?”
Ông Bạch vẫn đang nghiêm mặt đằng kia, Bạch Lộ bên cạnh nhịn không được phì cười, ngay cả Bạch Bân cũng ẩn ẩn nét vui vẻ, Lisa này thật sự quá đáng yêu.
Bạch Lộ bày chiêu cho Lisa, chỉ chỉ ông Bạch bên kia, nháy mắt: “Bạn nói với nội, bảo nội trả lại tình yêu cho bạn.”
Lisa càng mơ hồ: “Tại sao? Tình yêu của tôi tại sao lại phải yêu cầu nội trả lại cho tôi?” Cô nhìn Bạch Lộ, lại liếc sang Bạch Kiệt, tóm chặt tay áo Bạch Kiệt hỏi: “Bạch Kiệt, anh không yêu em sao?”
Bạch Kiệt rất ít nói, nhưng chưa bao giờ lừa gạt người khác, vô cùng sung sướng nói đáp án cho Lisa: “Anh yêu em.”
Ông Bạch không chịu nổi nữa, một đám này đang làm cho ai xem vậy hả? Bạch Bân nhìn ông đen mặt, ‘khụ’ một tiếng đề nghị với Lisa: “Lisa, em rót chén trà cho nội đi?”
Cô bé vô cùng nghe lời, đứng lên rót một chén trà đưa qua cho ông: “Nội, tặng cho nội.”
Ông Bạch không hề trông chờ gì vào tiếng Trung của Lisa, nhận lấy trà cô ‘đưa’ tới, uống hai ngụm, sắc mặt hòa hoãn khá nhiều. Bạch Lộ nhanh chóng hùa theo giúp vui: “Lisa, bên này chúng ta cần kính trà cho người lớn tuổi, nội uống tức là thích bạn.”
Lisa vô cùng cao hứng: “Vậy nội đồng ý cho tôi và Bạch Kiệt ở cùng một chỗ rồi sao?”
Ông Bạch bưng chén trà hỏi lại: “Ta đáp ứng hai người ở cùng một chỗ khi nào?”
Lisa chỉ vào chén trà bộ dáng kinh ngạc: “Nhưng, nội uống trà rồi mà!”
Ông Bạch sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên gặp một chủ nhân ép mua ép bán như vậy, bị làm cho tức giận đến dở khóc dở cười: “A, ta uống trà phải đồng ý cho hai người cùng một chỗ? Vậy ta không cho hai người ở cùng một chỗ thì không bưng trà cho ta sao?”
Lisa thở dài: “Khó trách lúc đi trên đường, Bạch Kiệt có nói, làm dâuTrung Quốc sợ nhất gặp phải bà nội, ông nội lại càng đáng sợ!”
Bạch Lộ giải thích: “Bên chúng ta là nói ‘con dâu xấu sợ gặp cha mẹ chồng’, Lisa, đây là cách nói hàm súc, ý là thẹn thùng!”
Lisa nhìn Bạch Lộ, lông mi buồn rầu nhíu lại, cô thật sự không hiểu: “Nhưng mà, nhưng mà tôi không xấu…”
Bạch Lộ vui vẻ, đưa cho cô một miếng cam: “Tôi biết, không phải nói bạn xấu… Ừm, dù sao bạn chỉ cần biết câu này có liên quan đến thẹn thùng là được!”
Lisa hiểu được: “A, tôi hiểu rồi! Người động phòng (Đông Phương) thích hàm súc! Đúng đúng, các bạn thích thẹn thùng!” Một đôi mắt xanh thẳm tràn đầy chờ mong nhìn về phía ông Bạch, lấp lánh sáng ngời: “Nội, có phải nếu con thẹn thùng, nội sẽ thích con ở cùng một chỗ với Bạch Kiệt không?”
Ông Bạch hoàn toàn bị cô chọc cười, mặt không cứng ngắc nổi nữa liền bật cười, ngay cả chòm râu cũng rung rung: “Được rồi, được rồi, con không cần học thẹn thùng đâu, cứ ở nhà, lo thi cho tốt, biết chưa?”