Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 121: Ai xử lý ai (một)



Bà Đinh cố ý dặn dò Đinh Hạo và Đinh Hoằng liên hệ nhiều với nhau, Đinh Hạo cũng thường xuyên gọi điện, thỉnh thoảng ngẫu nhiên ghé qua thăm một lần. Bạch Bân muốn đưa chìa khóa xe cho Đinh Hạo tự lái, Đinh Hạo không dám nhận, cậu vẫn còn chút bóng ma tâm lý khi đi xe trên đường, tự mình ra ngoài ngồi phương tiện giao thông công cộng cũng rất tốt.

Bản doanh của đại học Z bên này có xe tốc hành đến khu trường mới, giao thông khá thuận tiện. Khu trường mới vừa có chỗ tốt vừa có chỗ xấu, ưu điểm là thiết bị mới mẻ tiên tiến, kiến trúc xung quanh đều theo kiến thiết quy hoạch mới, có thể coi như phồn hoa rực rỡ, nhưng khuyết điểm cũng là quá mức phồn hoa rực rỡ, dễ bị rối mắt.

Đinh Hạo có ghé thăm Đinh Hoằng vài lần, đứa nhỏ này thành thật, mỗi lần đến đều gặp được, cứ đi là chắc chắn. Trương Mông thì khác, Đinh Hạo chưa từng được gặp mặt cô, hỏi mấy người bạn cùng học mới biết vị này thường xuyên ra ngoài chơi, trước kia ban ngày còn xuất hiện, giờ thì cả ngày cả đêm đều không thấy. Trương Mông còn dần dần trốn học các môn, thỉnh thoảng nhớ đến mới ngẫu nhiên đến điểm danh, thật sự như một con chim nhỏ tự do vừa được thả ra khỏi lồng sắt, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Đinh Hạo để ý hỏi han thêm vài câu, cô bé bên cạnh nói rất hàm súc, nhưng có thể nghe được Trương Mông thường xuyên ra vào các câu lạc bộ đêm khu giải trí vân vân, khi rảnh rỗi tầng dưới sẽ có xe đến đón, mỗi lần đều không giống nhau.

Đinh Hạo cảm ơn cô bạn học kia, rồi đi một chuyến tìm Đinh Hoằng. Đinh Hoằng giống như bình thường, ngày nghỉ đều đến thư viện, giúp sắp xếp, sửa sang lại sách, lấy điểm nghĩa vụ lao động và vân vân. Đinh Hạo gọi điện thoại hẹn cậu đi ra, không đến một hồi liền thấy Đinh Hoằng vội vội vàng vàng chạy tới, quần áo trên người vẫn là đồ lao động; “Đinh Hạo, em tìm anh à?”

Đinh Hạo không dông dài, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ anh có hay liên hệ với Trương Mông không?”

Đinh Hạo lúc mới đi học cũng bị trong nhà dặn dò cần chiếu cố nhiều đến Trương Mông, lúc đầu cậu vẫn thường đi thăm Trương Mông, sau có lẽ Trương Mông cảm thấy cậu hay đến giống như muốn theo dõi mình, liền đổi số điện thoại, không liên lạc lại nữa. Hiện giờ Đinh Hạo hỏi đến, Đinh Hoằng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nhận sai: “Thật xin lỗi, anh… anh không chiếu cố tốt em ấy…”

Đinh Hạo bị cậu chọc cười: “Anh nói ngốc gì vậy! Đây là vấn đề của Trương Mông, đừng tự mình băn khoăn, ngày nào đó chị ấy muốn lấy chồng bỏ trốn anh cũng thay chị ấy nói không chăm sóc chu đáo sao?”

Đinh Hoằng cười cười không nói chuyện, đây mới là trời sinh tính tình thật tốt

Đinh Hạo không hỏi được tình hình gần đây của Trương Mông từ chỗ Đinh Hoằng, với lời nói của mấy người bạn học kia lại tin thêm vài phần, Trương Mông thật ra có thể chơi đùa, nhưng hiện tại không phải thời điểm chị ấy nên đùa.

Bà Đinh thường gọi điện đến hỏi thăm tình huống bọn cậu lên đại học. Nhà họ Đinh có tận ba sinh viên, chuyện này vẫn khiến trấn trên nổi lên làn sóng nghị luận nho nhỏ. Bà Đinh mặt mày rạng rỡ, càng thêm yêu thương mấy đứa cháu trai cháu gái. Lúc trước bà vừa ngầm đồng ý chuyện Đinh Hạo, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn để ý, Đinh Hạo từ đó không dám để lộ ra chuyện gì nữa khiến bà Đinh lo lắng.

Bà Đinh còn cố tình dặn dò vài lần để mấy anh em chiếu cố Trương Mông, nhưng Trương Mông không chịu thua kém, lén lút gây chuyện, đây không phải khiến bà tức giận sao!

Đinh Hạo sợ bà Đinh nổi nóng huyết áp lại tăng cao, vạn nhất tái phát bệnh liền lớn chuyện, cậu thương lượng với Đinh Hoằng, bảo Đinh Hoằng thường ghé qua xem xét, còn đưa số điện thoại mới của Trương Mông cho Đinh Hoằng: “Tôi đã gọi thử, hiện giờ chị ấy ở bên ngoài không nghe, chờ chị ấy trở lại anh bảo cho tôi biết, nhé.”

Đinh Hoằng nhớ kỹ dãy số, còn thật kinh ngạc: “Đinh Hạo, em làm sao biết điện thoại của Trương Mông vậy? Anh hỏi cô, cô còn bảo không rõ lắm…”

Đinh Hạo ‘hừ’ một tiếng: “Số đấy em lấy được chính từ bác đấy!” Nhìn bộ dáng Đinh Hoằng vẫn chưa hiểu, quyết định nói thẳng: “Anh chiếu cố Trương Mông người ta không có chút tự do nào, ai biết chị ấy nói gì với mẹ bố trí, hợp nhau cùng đề phòng anh… Anh cũng đừng buồn, nếu gặp được Trương Mông liền gọi điện cho em, em đến xử lý chị ấy!”

Đinh Hạo nói năng hùng hồn khiến Đinh Hoằng hoảng sợ: “Đinh Hạo em muốn xử lý như thế nào? Đừng xúc động… Nội bảo không được đánh con gái…”

Đinh Hạo trừng mắt: “Tôi chưa từng đánh con gái được không? Anh chỉ cần lo theo dõi Trương Mông, thông báo đúng lúc cho tôi, những thứ khác không cần lo lắng.”

Trường Đinh Hoằng cách chỗ Trương Mông không xa, lúc ăn cơm ở phía đối diện, chỉ cần qua đường là tới, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì đều đi bộ qua hỏi xem Trương Mông trở lại chưa, số di động Đinh Hạo đưa cho cậu đã thử gọi qua vài lần, không thấy ai trả lời.

Qua lại vài lần, cô bạn học Trương Mông đều biết cậu, nhiệt tình lưu lại số điện thoại của Đinh Hoằng, đến khi Trương Mông về liền gọi cho cậu. Đinh Hoằng vô cùng cảm kích, hai người trao đổi số, thỉnh thoảng cũng trao đổi vài tin nhắn ngắn và vân vân.

Nhoáng một cái đã hơn nửa tháng, rốt cục cũng xuất hiện tin tức của Trương Mông, cô đã trở về từ bên ngoài, căn cứ vào quà cô mua cho các bạn cùng phòng ngủ, lần này là đi Vân Nam, chơi đùa vui vẻ một lần.

Đinh Hoằng tận dụng thời gian gọi điện cho Đinh Hạo. Đinh Hạo đang ở cùng Lý Hạ phòng cách vách chơi cờ tướng, Lý Hạ sắp đến cuộc thi tốt nghiệp cấp 3 vẫn không hề gấp gáp, còn giống như một đứa trẻ con mê muội chơi trò chơi. Đinh Hạo cũng nhàn rỗi đến phát hoảng, Bạch Bân bận rộn bên ngoài, cậu và Lý Hạ hai người đều chơi cờ dở tệ chém giết nhau đến quên cả thời gian, đến lúc nhận được điện thoại của Đinh Hoằng có chút ngạc nhiên: “Alô, Đinh Hoằng… A? Trương Mông về rồi? Ở đâu vậy… Nhà Hồng? Nhà Hồng là chỗ nào?”

Lý Hạ bên cạnh nghe thấy, giúp cậu trả lời: “Là nó, khu đại học bên kia có một quán bar, cũng có phòng khiêu vũ nhảy nhót, rất được hoan nghênh.”

Đinh Hạo thấy Lý Hạ biết chỗ, không dông dài cùng Đinh Hoằng nữa: “Được! Tôi biết chỗ rồi, sẽ qua ngay lập tức!”

Lý Hạ nhìn Đinh Hạo đứng lên, có chút thất vọng: “Không chơi ván nữa à?” Trình chơi cờ của hắn rất tệ, ngoại trừ Đinh Hạo thì không ai muốn làm đối thủ của hắn.

Đinh Hạo hiện giờ đâu còn tâm tình tiếp tục chơi cờ, cắt ngang ý tưởng muốn tiếp tục chơi của Lý Hạ: “Này, Lý Hạ, cậu biết đường đến Nhà Hồng không?”

Lý Hạ gật gật đầu: “Biết, tối nay tôi còn muốn đến đó làm việc nữa.”

Đinh Hạo cảm thấy đây thật sự là ý trời, gạt bàn cờ Lý Hạ đã chơi một nửa kia: “Đi một chút đi, cậu biết lái xe chứ? Xe Bạch Bân hôm nay vẫn ở dưới tầng, cậu lái xe đưa tôi đến Nhà Hồng, nhé!”

Lý Hạ mơ mơ hồ hồ bị Đinh Hạo kéo tới cửa, hắn nghĩ buổi tối cần đi làm thêm, giờ nửa buổi chiều đi sớm một chút cũng không sao, liền chở Đinh Hạo đi.

Nhà Hồng thật ra còn có một cái tên rất phong cách Tây, gọi là Mạn Ha Lai, toàn bộ mái nhà một màu hồng tươi sáng, dần dần mọi người đều gọi nơi này là Nhà Hồng.

Đinh Hạo vừa đến liền thấy Đinh Hoằng, đứa nhỏ kia nấp sau cột điện ló đầu ra hoảng hốt nhìn xung quanh, hận không thể để người ta dán lên mặt mình tờ giấy viết: tôi đang rình mò.

Đinh Hạo túm cậu lên xe, hỏi: “Trương Mông đâu?”

Đinh Hoằng chỉ chỉ quán bar kia: “Vừa vào không lâu lắm, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng, hình như là em ấy…”

Đinh Hạo bảo Lý Hạ cùng xuống xe, Lý Hạ làm công ở đây quen thuộc địa hình, lỡ gây ra chuyện gì có thể kéo người chạy trốn thật nhanh: “Lý Hạ, cậu theo tôi vào tìm một người!”

Đinh Hoằng ở trên xe cũng muốn leo xuống, lại bị Đinh Hạo khóa trong xe, Đinh Hoằng cách lớp cửa thủy tinh mở một nửa hỏi: “Vậy còn anh? Anh làm gì?”

Đinh Hạo ném chìa khóa xe qua cửa sổ vào cho cậu: “Anh trông xe!”

Lý Hạ làm công trong quán rượu, phụ trách pha chế, mẹ hắn bắt hắn nhuộm tóc thành màu vàng, lúc vào đây làm công liền có phúc lợi tiền lương cao, chủ quán bar cố tình để hắn ra ngoài đứng pha chế rượu, đây là đặc sắc ngoại quốc, thường có thể hấp dẫn không ít người theo dõi. Lý Hạ vừa vào liền khiến anh chàng đang pha chế rượu ở quầy bar chú ý: “Lý Hạ, đến rồi à, hôm nay sớm nhỉ!”

Lý Hạ cười cười chào hỏi: “Dù sao cũng không có việc gì, liền tới trước.”

Anh chàng pha chế quen thân hắn, nhân cơ hội hỏi han: “Tôi vừa lúc có chút việc cần đi sớm, cậu có thể giúp thay thế tôi hai tiếng được không?”

Lý Hạ thống khoái đáp ứng: “Tôi đưa bạn tôi đi dạo, lập tức sẽ quay lại nhận ca.”

Vị kia làm thủ thế với hắn, cười hớn hở đưa hắn đi: “Được! Hiếm khi cậu đưa bạn đến chơi, tôi sẽ pha chế cái ‘100 vui vẻ’ cho các cậu uống!”

Lý Hạ đưa Đinh Hạo đi tìm một vòng, hắn chỉ quen thuộc với quán bar, sàn nhảy bên kia chưa từng tới, đi một lượt cả hai chỗ vẫn không thấy người Đinh Hạo muốn tìm, đành phải đưa cậu về lại quầy bar. Lý Hạ đổi quần áo phục vụ, đem cốc ‘100 vui vẻ’ anh chàng pha chế đưa tặng đặt vào tay Đinh Hạo, lo lắng: “Làm sao giờ? Đều không thấy, tôi nghe nói phía sau hình như còn có một ghế lô, nếu không cậu qua đó tìm thử xem…?”

Đinh Hạo vẫn tương đối quen thuộc với loại địa phương này, cậu biết có nhiều chỗ cần là hội viên đặc biệt mới được vào, một cửa hai cánh khép lại kín bưng, hoàn cảnh hơi này không tệ, nói vậy người tới cũng không ít, nếu cậu đăng ký làm hội viên để vào, thành phố A lớn như vậy nhưng chưa đến một hồi vẫn có thể đến tai Bạch Bân được, cậu không muốn vì Trương Mông mà lúc về bị Bạch Bân xử lý, lại nói, bây giờ lập tức lo đăng ký hội viên cũng không kịp nữa.

Lý Hạ bên này đã đáp ứng thay ca giúp người khác, không tiện tiếp tục làm phiền hắn, Đinh Hạo cầm ly rượu xoay vòng, lại nhìn nhìn Lý Hạ, chợt nảy ra một ý tưởng: “Lý Hạ, phòng nghỉ của các cậu ở đâu?”

Lý Hạ chỉ chỉ quầy bar phía bên phải: “Ở bên kia, làm sao vậy?”

Đinh Hạo ha ha cười: “Cái đó, tôi hơi mệt, qua đó nghỉ một lát nhé, tôi cảm thấy người tôi muốn tìm vào từ đây, chắc chắn chút nữa còn phải ra ngoài từ đây đúng không? Cậu giúp tôi để ý nhìn chằm chằm cửa, nếu xuất hiện cô gái nào có bộ dáng như tôi đã nói, cậu gọi tôi một tiếng.”

Lý Hạ không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý: “Được, cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cậu để ý.”

Đinh Hạo đi vào phòng nghỉ nhỏ kia, quả nhiên nhìn thấy vài bộ quần áo phục vụ bọn người Lý Hạ mặc trong quán rượu treo trên giá, Đinh Hạo lật lật vài lần, tìm được một bộ khá vừa người.

Trên người cậu vốn mặc sơ mi trắng, lần này liền khoác thêm một chiếc gile đen nhỏ thêu chỉ bạc, đeo cả chiếc nơ nguyên bộ, quần màu tối dưới ánh đèn mơ hồ không nhìn ra khác biệt. Đinh Hạo nghĩ, mở một chai nước khoáng bên cạnh xử lý chút đầu tóc, nhìn không giống bình thường, lúc này mới yên tâm.

Một góc sáng sủa ở phòng nghỉ có đặt vài chiếc khay, Đinh Hạo thuận tay nhặt lên dùng, đặt bình nước khoáng vừa mở kia lên khay, thoải mái ung dung đi ra ngoài. Lúc này người dần dần đông lên, Lý Hà bên kia tức thì bị một đám phụ nữ vây quanh, thật xa có thể nghe thấy thanh âm trêu đùa vang vọng.

Đinh Hạo nhìn Lý Hạ không có cách nào chú ý bên này, dán sát tường theo chỗ tối đi đến sàn nhảy. Vừa rồi lúc cậu cùng Lý Hạ đi tìm Trương Mông đã chú ý, bên kia sàn nhảy có một cái cửa nhỏ, hẳn là có thể nối thẳng ra ghế lô phía sau.

— QUẢNG CÁO —