Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 130: Bạch Lộ thắng…



Đến kỳ nghỉ quả nhiên Đinh Hạo và Bạch Bân về chỗ ông Bạch trước, trực tiếp ở đó một thời gian ngắn, mãi đến khi ông vừa lòng mới thôi. Trong lúc đó Đinh Viễn Biên có gọi điện đến truy vấn tung tích của Đinh Hạo, biết ông Bạch giữ lại cũng không tiếp tục yêu cầu cậu phải về nhà nã, chỉ thích hợp nhắc nhở Đinh Hạo, cần chú ý đúng mực ở nhà Bạch Bân người ta, không được dính vào nhau.

Đinh Hạo vô cùng có cảm xúc với hai chữ ‘dính vào’ này, cúp điện thoại lập tức chạy lên trên tầng tìm Bạch Bân. Cậu muốn truyền đạt nguyên văn những lời này của Đinh Viễn Biên cho Bạch Bân, người này từ lúc về nhà mỗi ngày buổi tối quả thật là ‘dính vào’! Sáng hôm nay cũng vậy, biết rõ Bạch Lộ rảnh rỗi nhất định thường hay chạy qua đây, không thèm quan tâm đè cậu xuống làm vận động khiến cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái.

Nếu lúc ấy Bạch Lộ đột nhiên xông tới thì biết làm sao giờ? Đương nhiên đóng cửa thì cô ấy không vào được, nhưng nếu để Bạch Lộ liên tiếp gõ cửa cũng gây ảnh hưởng không tốt! Đinh Hạo cảm thấy Bạch Bân cần nghe được những câu thành thật, tuy hơi khó nghe, từ ‘dính vào’ của Đinh Viễn Biên dùng vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn nói trúng tử huyệt.

Bạch Bân đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với Đổng Phi, thấy Đinh Hạo tiến vào cũng không để ý, còn ngoắc tay gọi cậu lại gần: “Đổng Phi đang nói chuyện lúc trước em nhờ cậu ấy xem nhà, có hai khu đào viên vẫn còn chỗ đăng ký, hỏi em có muốn không?”

Đinh Hạo lập tức gạt qua một bên tâm tư muốn trêu đùa. Cậu đã cố ý nhờ Đổng Phi giúp đỡ chú ý vài căn biệt thự ở thành phố D. Nhà Đổng Phi là người thành phố D, đa phần là cấp nhà ở trong nội bộ, nhà mới đều lấy danh nghĩa cấp dưới các đơn vị bộ đội, không tìm Đổng Phi hỏi thì thật sự không thể biết được tin tức: “Bao nhiêu tiền một mét vuông?”

Bạch Bân vừa nãy có hỏi qua giá cả, chỉ chỉ tờ giấy trên bàn: “Đây, giá gốc là một ngàn bảy, nhưng với người quen có thể thương lượng thêm một chút, tổng cộng là ba vạn, đều là nhà hai tầng, có gara và vườn.”

Đinh Hạo cảm thấy cái này không khác gì địa chủ, một ngàn bảy đó, thật nhiều tiền! Chi phí giá cả chuyển nhượng cũng từng đó, Đinh Hạo không tính dùng danh nghĩa Bạch Bân mua, đây có ảnh hưởng không tốt với Bạch Bân, hơn nữa ba vạn so với giá trị tài sản tăng lên lúc sau cũng không tính là gì: “Được, anh nói với Đổng Phi giúp em lấy hai căn nhà đó đi, chiều nay em sẽ chuyển tiền cho cậu ta.”

Bạch Bân nhướng mày, có chút nghi hoặc với quyết định sảng khoái của Đinh Hạo, nhưng vẫn chuyển lại ý của cậu cho Đổng Phi. Đổng Phi tỏ vẻ không cần vội chuyển tiền gấp, vì nhà đang trong quá trình hoàn thiện bài trí đơn giản, sẽ giao chìa khóa hơi muộn, đợi cầm chìa khóa rồi đưa tiền cũng được.

Đinh Hạo bây giờ mới hiểu được ba vạn kia không chỉ là chi phí mua nhà chuyển nhượng, còn bao hàm cả phí dụng hoàn thiện bài trí… Đinh Hạo yên lặng tính toán diện tích lớn nhỏ của hai căn nhà, càng nghĩ càng thấy lần này thật sự là buôn bán lời.

Bạch Bân cúp điện thoại xong, nhìn thấy đứa nhỏ ở bên kia đang giơ ngón tay tính toán, cảm thấy thật thú vị, ôm cậu lại vào trong lòng mình: “Như vậy đã đếm ngón tay? Em đang tính dùng tiền tiết kiệm kia vào đây sao?”

Đinh Hạo ngồi trong lòng anh tiếp tục tính toán của mình, miệng không quên đáp trả: “Đấy là tiết kiệm của anh, tiền của anh, đây mới là của em… Đừng rộn nữa, em đang tính nhẩm, anh quấy rầy quá!”

Bạch Bân cách cậu rất gần, có thể nghe thấy cậu lẩm bẩm một chuỗi con số, đây gọi là tính nhẩm sao? Bạch Bân từ phía sau cắn cắn lỗ tai cậu: “Đừng tính nữa, anh liệt kê ra giấy hết cho em rồi.”

Đinh Hạo bị anh chặn ngang họng, ngẩng đầu liếc nhìn tờ giấy trên bàn một cái, quả nhiên hoàn chỉnh liệt kê tỉ mỉ một loạt con số, thêm phép bình phương, ghi rõ đơn vị cụ thể trước sau, cùng với tổng số lượng. Bạch Bân ở phía sau vẫn không buông tha cắn cắn lỗ tai cậu: “Hạo Hạo, em mua nhà ở thành phố D làm gì?”

Vấn đề này Bạch Bân đã hỏi qua nhiều lần, Đinh Hạo vẫn dùng đáp án từ trước trả lời qua loa: “Ừm, nhà ở bên kia rất rẻ mà… Ai u, đừng cắn! Em nói thật, nói thật! Thật ra em chọn được thành phố D không khí tốt, hoàn cảnh cũng không tệ, rất thích hợp để người già ở…”

Bạch Bân nghi hoặc nhin cậu: “Chúng ta bây giờ vẫn chưa cần bàn đến đến chuyện dưỡng lão đâu?”

Đinh Hạo khó khăn giải cứu được lỗ tai của mình, vừa xoa vừa tiếp tục giải thích: “Không phải chúng ta, chờ về sau nội em hoặc ông Bạch muốn ra ngoài đi chơi có thể ở lại, người già đều thích có nơi có chốn, bên đó khí hậu ôn hòa, gần khu du lịch, rất tiện.”

Bạch Bân vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng không thể nói ra là cái gì, anh không hiểu tại sao Đinh Hạo lại chấp nhất với thành phố D như vậy, hiểu rõ như thế chắc là đã tìm tòi không ít tư liệu từ lâu rồi đúng không? Bạch Bân thử hỏi cậu: “Em muốn qua đó chơi sao?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu, nở nụ cười: “Không được, chờ về sau có cơ hội thì đi.”

Nếu vẫn giống như kiếp trước, hai năm sau Bạch Bân rời khỏi thành phố A, đến nhậm chức ở một nơi mới chính là thành phố D. Đó là mảnh đất may mắn của Bạch Bân, cậu ngẫu nhiên gặp Bạch Bân cũng ở thành phố D, nơi đó có rất nhiều ký ức hai người dây dưa cùng một chỗ. Đinh Hạo chờ đợi an bài của thời gian, lần này cậu không hề kháng cự thành phố kia, đây không phải thành phố D mà Bạch Bân mạnh mẽ kéo cậu đến, mà là nơi cậu cam tâm tình nguyện theo Bạch Bân cùng tới.

Bạch Bân nhìn gương mặt tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền, trong lòng ngứa ngáy, hình như anh càng ngày càng không có sức chống cự với cậu. Nhưng chỉ ôm và nhìn vẫn khiến Bạch Bân bất mãn, nhịn không được cúi đầu cắn cắn mũi cậu, lại dừng trên miệng nhẹ nhàng liếm liếm hai cái, như đang thưởng thức hương vị.

Đinh Hạo cũng vươn đầu lưỡi ra liếm lại anh, đúng lúc chạm phải đầu lưỡi Bạch Bân, hai cái lưỡi cùng một chỗ chậm rãi ma xát, đầu lưỡi đỏ tươi lùi về kéo theo một sợi chỉ bạc: “Ưm, Bạch Bân, có phải sáng nay anh dùng nước súc miệng của em không? Vị bạc hà của em đậm hơn so với của anh…”

Bạch Bân đối với lời nói đầy khiêu khích này của cậu chỉ có một câu trả lời, chộp lấy đôi môi, để Đinh Hạo cẩn thận nhấm nháp lại một lần. Đinh Hạo tóm chặt áo sơ mi của anh, không sợ hãi chút nào ngậm lại, đẩy đầu lưỡi Bạch Bân trở lại miệng anh, đùa sao, kỹ thuật của cậu chính là…

“A a a a a!!!!”

Tiếng đồ vật rơi xuống đất và thanh âm thét chói tai gần như đồng thời vang lên nơi ngưỡng cửa, Đinh Hạo sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi Bạch Bân, vội vàng rời khỏi, khóe môi kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt lộ ra một hương vị hấp dẫn không nói nên lời.

Vị ở kia chịu kích thích, lại cao giọng hét lớn: “Đinh Hạo ____!!!!

Đinh Hạo đã nhìn rõ được người đang đứng ở cửa là ai, đứa em út của Bạch Bân – Bạch Lộ. Cậu bị khuôn mặt nhỏ nhắn hùng hổ của Bạch Lộ chấn trụ, chậm rãi rời khỏi người Bạch Bân, lúng túng gãi đầu gãi tai lắp bắp giải thích: “Không phải vậy đâu Bạch Lộ! Tôi đã nói với bạn, chuyện này không phải lỗi của tôi! Đó là anh của bạn… Ôi! Bạn đừng ném đồ vật lung tung chứ!”

Bạch Lộ được rèn luyện cổ tay linh hoạt trong quân ngũ, ném đồ về phía Đinh Hạo nhưng không hề chạm tới góc áo Bạch Bân. Cô nàng ném ném, mắt đỏ bừng: “Đinh Hạo bạn làm gì anh tôi đấy, bạn… Bạn đi ra cho tôi! Không được tránh phía sau anh!! Bạn, đồ dâm tặc dám sàm sỡ anh tôi!!”

Đinh Hạo thiếu chút nữa phun một búng máu ra! Bạch Lộ mắt bạn bị lé à! Đấy rõ ràng là anh bạn đang sàm sỡ tôi, anh bạn mới là dâm tặc a a a!!

Bạch Bân nhìn Bạch Lộ ném hết túi hoa quả mang đến rồi, đang khóc thút tha thút thít không biết nên tiếp tục làm gì, lúc này mới mở miệng: “Bạch Lộ, quét lại phòng sạch sẽ, sau đó đến phòng khách.” Nói xong cầm lấy cổ tay Đinh Hạo, lướt qua người cô đi ra ngoài.

Bạch Lộ nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của anh mình và Đinh Hạo, trong tai vẫn văng vẳng lời anh vừa nói, kinh ngạc đến khóc cũng ngưng lại, nước mắt đảo vòng quanh. Khóe miệng cô co giật, ‘oa’ một tiếng khóc lớn hơn nữa, anh của cô lần này thật sự bị Đinh Hạo cướp đi rồi!

Bạch Lộ nức nở quét dọn xong phòng, hoa quả bị ném là cam, lúc mua chủ cửa hàng cam đoan là tươi ngon, nhưng ném nửa ngày cũng không có quả nào bị nứt vỏ. Bạch Lộ dọn dẹp vào trong một túi to đem ra, cô cảm thấy mình đã bị lừa, cam tươi làm sao có vỏ dầy như vậy được, còn dày hơn cả da mặt Đinh Hạo nữa!

Bạch Lộ bên này ủy khuất, Đinh Hạo bên kia buồn bực, Bạch Bân không vui ngồi trong phòng khách, lời ít ý nhiều thuyết minh quan hệ của anh và Đinh Hạo, hơn nữa còn chỉ trích hành vi dã man của Bạch Lộ: “Bạch Kiệt đã nói với em rồi đúng không? Chuyện của anh và Đinh Hạo chẳng lẽ em còn không biết sao, hôm nay còn ném đồ lung tung, Bạch Lộ em càng ngày càng không có quy củ!”

Mắt Bạch Lộ lại hoe đỏ, cô đã nghe Bạch Kiệt và Lisa nói chuyện, nhưng cô thật sự không thấy gì! Mãi đến hôm nay nhìn thấy Đinh Hạo đè anh mình ra gặm cắn mới cảm thấy không thể chấp nhận được… Cô cúi đầu, yên lặng thầm đổi vị thế của hai người, trong mắt cô, Đinh Hạo quá hư hỏng, dám sàm sỡ anh trai mình. Anh của cô đang ủy khuất vùng vẫy, thật sự không chống lại được mới bị Đinh Hạo đặt phía dưới…

Nếu Đinh Hạo biết được trong đầu Bạch Lộ nghĩ như vậy, có lẽ không thèm để ý chuyện Bạch Lộ ném đồ vật về phía cậu, cậu hận không thể lập tức thực hiện ý tưởng trong đầu Bạch Lộ một trăm lần rồi lại một trăm lần!

Bạch Lộ bị Bạch Bân phê bình một hồi, cam đoan về sau phải tôn kính Đinh Hạo mới được Bạch Bân miễn cưỡng tha thứ. Cô bị bắt buộc gọi Đinh Hạo một tiếng ‘anh’, suy nghĩ một hồi còn nói ra vài câu chúc phúc: “Anh, em chúc anh… Huhu, em chúc anh, hạnh phúc cả đời…”

Nhỏ giọng ủy khuất như vậy, ai oán như vậy, Đinh Hạo nghe mà dựng hết cả tóc gáy, cậu thấy đây không phải chúc phúc, rõ ràng chính là nguyền rủa!

Đinh Hạo vẫn chưa kịp nói câu ‘dính vào’ với Bạch Bân, Bạch Lộ đã hy vọng cậu cả đời tính phúc.

Bạch Bân thật ra lại hào phóng tiếp nhận chúc phúc của Bạch Lộ, nhẹ nhàng nói với cô: “Về sau đừng tiếp tục bắt nạt Đinh Hạo nữa, đều là người một nhà.”

Bạch Lộ nước mắt lưng tròng gật đầu, nếu ngẩng lên thì nước mắt sẽ ào ào chảy ra, cô hối hận vô cùng, nếu sớm biết Đinh Hạo lòng muông dạ thú như vậy đã phải đề phòng cẩn thận rồi! Anh của cô đang tạo điều kiện để bị Đinh Hạo bắt nạt đấy!
— QUẢNG CÁO —