Nghỉ ngơi ở chỗ Bạch Bân hai ngày, vết thương trên tay không còn đau nữa, nhưng bị nuôi nhốt như vậy lại bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Vị áo da chuẩn bị sẵn sàng, nhân dịp Bạch Bân đi tham gia đại hội vẫn chưa về, tự mình ra ngoài chạy chơi.
Đinh Hạo bám theo hắn, nhàn nhã rong chơi.
Lần này không phải đi bộ xa, vì vừa ra khỏi khách sạn chưa được bao lâu đã bị người gọi lại. Đó là người quen, Lý Thịnh Đông.
Lý Thịnh Đông khi đó vừa mới có chút tiền, vô cùng ăn chơi, tất cả đều tiêu xài vào nhà cửa, xe cộ và phụ nữ. Hắn vừa chơi được một chút, bà Lý liền gấp gáp, nhìn bộ dáng Lý Thịnh Đông mặt mày tím bầm nhưng thế này, có lẽ hôm qua lại bị gọi về giáo dục lại bằng chày cán bột rồi.
Lý Thịnh Đông ăn mặc rất dân chơi, áo da giống Đinh Hạo, đứng cùng nhau giống như hai anh em tốt. Hắn cười cười nói ra lời rất có nghĩa khí: “Đinh Hạo, có chỗ ở không? Tôi đến chỗ cậu ở hai ngày được chứ.”
Vị áo da lắc đầu, cậu vừa bị Đinh Viễn Biên đuổi ra mà: “Không có.”
Lý Thịnh Đông tiếp tục truy vấn: “Vậy hôm qua cậu ngủ ở đâu? Khách sạn à? Vậy đặt cho tôi một gian, tôi đi quá nhanh, chưa kịp mang ví tiền…”
Vị áo da lúc bị Đinh Viễn Biên đánh chạy quá vội vàng, cũng không có tiền. Vừa định lắc đầu từ chối, chợt nghe thấy bên cạnh nói chuyện: “Túi quần phải của cậu có vài trăm đồng đó.”
Vị áo da sửng sốt, thò tay vào, quả nhiên mò được mấy tờ tiền giá trị lớn. Không cần phải nói, người làm chuyện này chỉ có duy nhất một mình Bạch Bân.
Đinh Hạo đứng cạnh nói cho hắn biết: “Sau đó Lý Thịnh Đông sẽ nói cảm ơn, tối còn mời cậu đến quán bar uống rượu, nói để ăn mừng sinh nhật cậu trước.”
Lý Thịnh Đông sau khi nhận được tiền quả nhiên giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là anh em tốt! Cám ơn Đinh Hạo, tối hôm nay ra ngoài họp mặt nhé, phố sau vừa mở một quán bar mới, mọi người đều bàn nhau muốn chúc mừng sinh nhật cậu ở đó trước!”
Vị áo da da đầu tê dại, biết trước việc xảy ra như vậy thật đáng sợ. Nhất là người bên cạnh còn từng nói…
Đinh Hạo đương nhiên biết trong lòng hắn nghĩ gì, thay hắn mở miệng: “Nếu cậu đồng ý Lý Thịnh Đông đi quán bar, sáng hôm sau sẽ bị tai nạn xe cộ.”
Vị áo da đứng yên đó không nói chuyện, sau khi Lý Thịnh Đông vẫn tiếp tục trầm mặc.
Đinh Hạo đứng cạnh hắn chờ đợi.
Vị áo da lấy điện thoại di động ra, dựa vào vách tường giả bộ gọi điện thoại, hắn có chút việc muốn hỏi Đinh Hạo. Ít nhất, muốn nghe được bảo đảm từ tương lai của chính mình.
“Bạch Bân, nghiêm túc với tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Ba tôi có thể chấp nhận được không? Còn trong nhà Bạch Bân nữa…”
“A, cuối cùng cũng sẽ xong.”
“… Tôi không có tình cảm sâu sắc như anh ấy, sau này không chừng sẽ chán muốn đi tìm phụ nữ, kết hôn sinh con. Bạch Bân quá thật lòng, tôi…”
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói nên lời, chợt nghe thấy điện thoại bên tai kêu lên inh ỏi! Vị áo da sợ hết hồn, hồi lâu mới phản ứng lại là điện thoại thật sự gọi tới.
Cú điện thoại này của mẹ Bạch Bân, mẹ Bạch một lần nữa muốn mời hắn, một phụ nữ cả đời mạnh mẽ thành công, lần này vì chính chuyện của con mình mà ngã quỵ. Cô vẫn giống như lần trước, hy vọng có thể dùng tiền bù đắp cho Đinh Hạo, van xin hắn ở chung một chỗ với con trai mình: “Đinh Hạo, cô biết lần trước nói những thứ đó làm con bị tổn thương, cô thật sự xin lỗi. Con xem như vậy có được không? Sau khi con và Bạch Bân ở chung một chỗ, không cần từ chức ở nhà… Nhưng tốt nhất vẫn không nên tham gia vào chính sự. Con đường của Bạch Bân sau này còn dài, đối với nó hay các con đều không tốt. Đương nhiên, để bù đắp lại, cô sẽ tài trợ con một khoản tài chính, con có thể đưa ra con số…”
Lời phía sau còn chưa dứt, đã bị vị áo da dứt khoát cúp điện thoại.
Đinh Hạo đứng cạnh an ủi hắn: “Tình yêu, cũng phải trộn lẫn với tiền bạc chứ sao… Tiền của Bạch Bân sẽ là tiền của cậu, vậy thì tiền của ba mẹ Bạch Bân cũng chính là tiền của cậu. Cậu lấy tiền của người nhà mình thì tức giận cái gì?”
Vị áo da không lên tiếng, nắm chặt di động trầm mặc hồi lâu, xoay người trở lại khách sạn.
Đinh Hạo chợt không chắc chắn mình đang muốn làm cái gì, chỉ nhớ rõ ban đầu lúc nhận được khoản tiền kia của mẹ Bạch Bân, thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu. Tuy nói hiện giờ đã hiểu rõ và tha thứ, nhưng lúc đó thật sự vô cùng tức giận. Cậu và Bạch Bân có thể không ai nhường ai, thậm chí có thể bị Bạch Bân dùng vũ lực trấn áp, nhưng nhất định không thể dùng tiền… tới vũ nhục…
Vị áo da trở lại khách sạn, hắn không có chìa khóa phòng, cũng lười đi gọi phục vụ đi mở, đứng yên tại cửa đợi đến tận khi trời tối.
Bạch Bân trở về vô cùng muộn, nhìn khá mệt mỏi, bên cạnh còn cả trợ lý Đổng Phi đi theo, hai người đang nói chuyện gì đó. Bạch Bân nhìn thấy người ngồi cạnh cửa, hơi giật mình, lúc chiều anh gọi điện thoại mấy lần vào trong phòng không thấy ai bắt máy cũng đoán Đinh Hạo đã đi rồi. Anh chỉ không ngờ Đinh Hạo lại tự mình trở về.
Bạch Bân mở cửa phòng cho Đinh Hạo vào trước, xoay người dặn dò Đổng Phi: “Không cần nói nữa, tôi sẽ xử lý chuyện này.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Cậu giúp tôi chuyển lời tới bà ấy, hy vọng bà ấy đừng nhúng tay vào nữa. Đây là lần thứ hai, tình huống giống vậy tôi không hy vọng sẽ còn xuất hiện lần thứ ba.”
Đổng Phi do dự: “Nhưng Bạch phu nhân…”
Bạch Bân xoa trán, anh cảm thấy chuyện này bị mẹ mình khiến cho càng thêm phức tạp: “Cứ làm như lời tôi nói đi.”
Đổng Phi liếc nhìn Đinh Hạo, Bạch thiếu gia nhà hắn cũng chỉ cố chấp như vậy với những chuyện liên quan đến Đinh Hạo: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Bạch Bân vào trong thay quần áo, đến lúc đi ra, người trong phòng khách vẫn còn đang đứng chờ anh.
Vị mặc áo da hít sâu một hơi, có mấy lời hôm nay hắn nhất định phải nói rõ với Bạch Bân: “Bạch Bân, tôi…”
Bạch Bân nâng tay cắt lời hắn: “Điện thoại di động của em đâu, lấy ra cho anh xem.”
Vị áo da đã chuẩn bị cảm xúc thật lâu, bị đóng băng! Miệng mở rộng, hồi lâu mới thốt được một câu: “Gì?”
Bạch Bân dứt khoát đi qua tự mình lấy, một tay bắt lấy cổ tay hắn, một tay móc lấy điện thoại di động từ túi quần hắn ra: “Anh nhìn xem.”
Vị áo da nóng nảy: “Bạch Bân! Sao anh có thể như vậy! Ai cho anh nhìn, bên trong là bí mật của tôi, bí mật anh có hiểu không hả! Không được tùy tiện xem…”
Bạch Bân nắm chặt tay hắn không buông, hợp tình hợp lý giải thích: “Lúc chiều có phải mẹ anh gọi điện thoại cho em không?”
“Không!” Vị áo da không cho anh nhìn, điện thoại di động của hắn là cảm ứng, bị đoạt lấy cướp đi như vậy, không biết ai ấn phải cái gì, màn ảnh đột nhiên chuyển tới một bí ẩn. Chính xác mà nói, là một tấm hình. Vị áo da tim đã sắp nhảy vọt lên tận cổ họng, luống cuống tay chân cướp lại di động, ôm chặt vào trong ngực! Biết là hình này sớm muộn gì cũng gây chuyện mà!!
Bạch Bân chăm chú nhìn hắn, không hỏi chuyện điện thoại nữa, anh có hứng thú với tấm hình trong di động của Đinh Hạo hơn.
Vị áo da bị Bạch Bân chọc giận: “Nhìn cái gì! Chưa từng thấy điện thoại có thể chụp hình à!”
Bạch Bân nhướng mày: “Thấy rồi, nhưng ảnh bên trong của em là chụp anh.”
Vị áo da đỏ bừng mặt: “Cái đó, đó là tôi chụp! Tôi chụp thì là của tôi!”
Bạch Bân cong cong khóe miệng, tâm tình anh tốt lên rất nhiều, câu tiếp theo của hắn lại càng khiến trái tim anh trở nên mềm mại: “Cú điện thoại lúc chiều có phải nói với em là, chỉ cần em đồng ý ở cùng một chỗ với anh, sẽ cho em thật nhiều tiền đúng không?”
Vị áo da đứng đó không lên tiếng, lần trước hắn có nghe qua chuyện Bạch Bân tức giận, không muốn để hai mẹ con anh chiến tranh lạnh nữa. Nói cho cùng, Đinh Hạo rất dễ dàng tha thứ với các bậc bề trên. Chẳng qua tính tình này thật sự cần sửa đổi, bướng bỉnh như con lừa ngốc, cắn chặt răng chết cũng không nhả ra: “Không có.”
Bạch Bân nghe câu này, ánh mắt càng dịu dàng: “Nhiều hơn lần trước sao?”
“Đã nói là không mà!”
Bạch Bân nhìn hắn thật sự muốn nổi giận, lúc này mới không hỏi nữa. Anh rất thích Đinh Hạo sinh động lúc này, thích đến không kiềm chế nổi, nghĩ nghĩ, dứt khoát vươn tay cởi áo khoác Đinh Hạo xuống: “Đinh Hạo, đừng né tránh.”
Người đứng đó quả thật không cử động nữa, chân tay hơi hơi run rẩy bán đứng tâm tư của hắn, hắn đang sợ.
Bạch Bân cởi quần áo hắn xuống, ném ở trên mặt thảm: “Anh sẽ không cho em nhiều tiền như vậy, nhưng anh có thể đưa thẻ tiền lương làm bảo đảm cho em.
Người nọ đứng bất động, không chịu phối hợp Bạch Bân, cũng không chịu rời đi.
“Anh nghĩ, có lẽ em cũng có chút động tâm đối với anh… Chúng ta ở chung một chỗ nhé, có được không?” Bạch Bân kề sát vào, thử hôn hắn: “Anh sẽ chăm sóc em, sẽ giúp em học cách làm sao chăm sóc người khác nữa. Đinh Hạo, dù sao em vẫn phải học cách trưởng thành, dù sao vẫn cần phải có người cùng ở bên trong cuộc sống.”
Người đứng đó hơi hơi run rẩy, không biết bởi vì câu nói kia, hay bởi vì Bạch Bân hôn.
“Nếu thích, thì đừng cử động.”
Hắn nghe thấy Bạch Bân nói vậy, tiếp theo đã bị những nụ hôn dày đặc bao phủ. Cổ, xương quai xanh, ngực, bụng… Thậm chí cả nơi không thể nói nên lời kia…
Hắn chưa bao giờ biết Bạch Bân có thể nhiệt tình đến như vậy, nhiệt tình tới mức hắn không chống đỡ nổi. Trong lòng vô cùng hỗn loạn, cảm xúc thật kỳ lạ, hình như từ lúc tấm hình kia bị phát hiện đã phá vỡ ngăn cách giữa hai người. Đinh Hạo bị túm ra khỏi vỏ ốc sên, hung hăng ôm chặt.
Hắn nghe lời Bạch Bân, không hề cử động. Mặc dù hắn quật cường nhưng cũng rất thẳng thắn. Hắn thật sự có chút động tâm với Bạch Bân…
Quần áo ngổn ngang trên mặt thảm, bên trong còn cả quần áo Bạch Bân mới thay ra, hiếm khi không hề chỉnh tề như trước.
Ánh đèn trong phòng khách rất êm dịu, chiếu vào tấm lưng trần trụi của hai người, giống như gắn một lớp phát sáng mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy cả lớp mồ hôi trên hai người bọn họ.
Người đang nằm úp sấp phía trên cúi đầu tươi cười, có lẽ đã lâu lắm không cười, vẻ mặt có chút thiếu tự nhiên, nhưng thanh âm thì vô cùng vui vẻ: “Không phải nói đừng cử động rồi sao?”
Vị phía dưới nổi giận, vặn vẹo như bánh quai chèo, một giây cũng không ngừng cố gắng muốn chạy trốn: “Mẹ nó! Tôi mà biết đau như vậy… A a… Nhẹ chút! Ô ô, Bạch Bân anh nhẹ chút… Đau chết mất…”
Vị bên trên không nỡ nhìn hắn rơi lệ, cúi đầu hôn một cái, quả nhiên thả chậm động tác: “Rồi. Như vậy sao?”
Vị phía dưới được voi đòi tiên: “Anh ra ngoài, có được không?”
Bạch Bân cười, tiếp tục cử động: “Còn phải chờ một lát, hiện tại không thể được.”
Đinh Hạo không muốn nhìn chính mình diễn GV, trốn trong phòng chăm chú ngó chừng đồng hồ quả quýt, mắt trừng trừng nháy cũng không nháy nhìn thời gian. Thanh âm bên ngoài vẫn không hề gián đoạn, Đinh Hạo gãi gãi tai, hóa ra nếu mình đau sẽ kêu ngao ngao sao?
Đã sắp đến mười hai giờ, hai người bên ngoài lúc này mới làm xong chuyện. Đinh Hạo nghe không còn động tĩnh gì nữa, mới ra ngoài nhìn thoáng qua, quả thật đã mệt mỏi, đều thiếp ngủ.
Trên ghế salon lớn bên kia, hai người ôm nhau ngủ.
Khóe miệng Bạch Bân khẽ cong cong cười mỉm, Đinh Hạo cảm thấy lúc này quý giá như khi anh nhận được nhẫn vậy. Hai thứ này, chỉ cậu mới có thể cho Bạch Bân, cũng chỉ có Bạch Bân, mới có thể bao dung cậu.
Bạch Bân cười vô cùng đẹp mắt, Đinh Hạo không nhịn được chăm chú nhìn, ngón tay khẽ chạm tới. Đầu ngón tay đã bắt đầu trở nên trong suốt, thời gian lại bắt đầu di chuyển.
Đinh Hạo cúi đầu liếc nhìn chiếc điện thoại di động màu đen trên mặt thảm kia, không biết bị ai trong hai người kia dẫm một cái, còn vết dấu chân, cả những nét mảnh rạn ra.
Thanh âm kim giây từ từ vang vọng, từng chút từng chút một hướng đến 12 giờ. Tiếng vỡ ra trên điện thoại di động dường như rất dài, từ từ lan tràn, Đinh Hạo thậm chí có thể nghe được thanh âm gãy lìa vỡ vụn nó phát ra…
…
Hình ảnh xung quanh rất mơ hồ, trên trần nhà thậm chí có dấu vết bị rạn nứt. Đinh Hạo trừng mắt nhìn, nhắm mắt rồi nhìn lại, lại chỉ thấy một mảng tường màu trắng.
Chuyện lúc trước vừa giống mơ vừa giống thật. Đinh Hạo cảm thấy đau đầu, xoay người lại tiếp tục nằm.
Không được bao lâu, trên mặt liền có vật gì đó ấm áp cọ qua cọ lại, động tác lau dừng một chút, ngay sau đó truyền đến thanh âm của Bạch Bân: “Hạo Hạo, nhanh dậy đi.”
Tác dụng của khăn lông ướt rất lớn, Đinh Hạo dần dần thanh tỉnh. Cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Bân, Bạch Bân thậm chí còn đang đeo chiếc tạp dề hoa nhỏ của nhà bọn cậu. Đinh Hạo trừng mắt nhìn: “Bạch Bân, hình như em đã mơ một giấc mơ rất dài.”
Bạch Bân búng trán cậu, cười cười: “Thật sự rất dài, em đã ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai rồi. Nhanh dậy ăn cơm đi, xong rồi anh đưa em tới bệnh viện, kiểm tra cẩn thận vết thương trên cánh tay.”
Đinh Hạo cũng cười: “Không cần, tay em tốt lắm rồi.”
Bạch Bân nhìn xuống, quả thật không còn chảy máu nữa, anh thở phào nhẹ nhõm: “Thời gian này em quá mệt mỏi. Đừng đi Hải Nam nữa được không? Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đã.”
Đinh Hạo gật đầu, duỗi lưng: “Bạch Bân, em muốn ăn gà chua ngọt… Muốn ăn ba hộp lớn! Trong mơ em nhìn thấy người khác ăn, thèm chết được.”
Bạch Bân hôn cậu: “Làm xong từ sớm rồi, chỉ đợi con mèo tham ăn này tới thôi, ha ha.”
Chuyện này còn có chút việc liên quan nho nhỏ sau đó, à, không tính là sau đó. Là Đinh Hạo đặc biệt gọi điện thoại đến tìm Đinh Húc hỏi về phương diện này. Chuyện này rất quỷ dị, hoàn toàn không thể suy đoán theo lối thông thường, có nhiều chỗ vô cùng khó giải thích. Đinh Hạo cố gắng lắp ba lắp bắp biểu đạt rõ ràng một lượt.
“Lúc ấy tôi giống như được trở về… À, chính là trở lại bên cạnh tôi quá khứ ấy, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như quá khứ, à, Đinh Húc anh nói xem, tôi quá khứ kia có phải tôi hiện tại không? Tôi chợt nghĩ, liệu có phải còn có một tôi tương lai nữa hay không…?”
Đinh Hạo tự mình khiến mình rối rắm đến hôn mê, nói hồi lâu vẫn chẳng giải thích rõ ràng được cho Đinh Húc. Ngay cả cậu cũng bị rối rắm thì làm sao Đinh Húc có thể nghe rõ ràng được! Người đẹp Đinh Húc công tác bận rộn, anh không muốn nghe chuyện hư vô mờ mịt này nữa: “Đinh Hạo, cậu quá mệt mỏi vì công việc, nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Đinh Hạo kháng nghị: “Không phải tôi bị mệt! Rõ ràng là… Không đúng, Đinh Húc, không phải lúc đầu anh nói với tôi cái gì ba tháng sao?”
Đinh Húc nói thẳng: “Đấy là tôi lừa cậu, ai bảo cậu nửa đêm gọi điện tới quấy rầy! Hơn nữa Đinh Hạo, lúc đầu tôi nói ba tháng, sao ba năm sau cậu lại đến tìm tôi?!”
“A, nhưng thật sự có chuyện xảy ra mà, điện thoại của tôi bị hỏng…”
“Không bồi thường cậu đâu!”
“Không phải, tôi nói thật mà, mấy hôm đó tôi đặc biệt xui xẻo, còn bị thương nữa…”