Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 2: 2





C1.

Trọng sinh (thượng)
2019.10.02 ~ 2019.11.22
Bên trong cung điện với rường cột chạm trổ vàng ngọc rực rỡ.

"Nhị hoàng tử điện hạ, ngài xem như tỉnh", giọng nói nôn nóng của cung nữ vang lên bên tai Vệ Cẩm Dương.

Lúc này Vệ Cẩm Dương vừa mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy, còn có chút hoảng hốt đờ đẫn nhìn cung điện dát vàng, giường lớn xa hoa, cùng cung nữ và ngự y tới tới lui lui.

Hắn không phải đã chết rồi sao? Liền tính không chết, cũng hẳn là nên ở trong thiên lao a! Như thế nào sẽ lại về tới cung điện mình ở trước khi phong vương?
Này hết thảy đến tột cùng là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ Vệ Cẩm Hoa không có giết hắn?
Vệ Cẩm Dương nỗ lực mở to mắt, muốn biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện cung nữ đang nôn nóng đứng trước giường hắn là Chu thị, nhũ mẫu Chu thị của hắn khi còn bé.

Sao lại thế này? Chu thị không phải đã chết vào hai năm trước sao? Vì sao còn xuất hiện ở trước mắt hắn, hơn nữa...!Chu thị này rõ ràng còn rất trẻ tuổi.

Vệ Cẩm Dương nâng tay lên muốn tìm hiểu đến cùng, lại kinh ngạc phát hiện tay mình nhỏ lại rất nhiều, giống như tay của một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Chẳng lẽ trời cao thật sự lại cho hắn một lần cơ hội? Cho hắn về tới quá khứ sao?
"Điện hạ, ngài lần này rớt vào hồ hoa sen, chính là hôn mê suốt ba ngày ba đêm! Thật là hù chết nô tỳ!" Chu thị trong thanh âm mang theo một chuỗi nức nở nồng đậm.

Thực hiển nhiên lần này nếu Vệ Cẩm Dương xảy ra chuyện, nhũ mẫu là nàng nhất định phải chôn cùng.

Vệ Cẩm Dương hiện giờ không có việc gì, thật đúng là tốt quá.

Vệ Cẩm Dương vốn còn chút đần độn, nghe nàng nói như vậy mới bỗng nhiên nhớ tới, chính mình vào năm sáu tuổi hình như là có một lần rớt vào hồ hoa sen, thiếu chút nữa tánh mạng khó giữ được, lúc ấy còn bị Thái hậu coi là một lần đại kiếp nạn.

Nói như vậy, hắn đã thật sự trở lại quá khứ sao? Trời cao thật sự cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu?
Sáu tuổi...!nhớ rõ hắn cùng Vệ Cẩm Hoa là từ mười tuổi mới bắt đầu càng lúc càng xa, nói như vậy, bọn họ hiện tại quan hệ vẫn là không tồi.

Hiện tại, hết thảy đều còn không có bắt đầu, hết thảy đều còn kịp cứu vãn.


Chỉ cần hắn kiên định ý niệm không tạo phản, lấy lòng Vệ Cẩm Hoa, vẫn luôn cùng y bảo trì quan hệ huynh đệ tốt đẹp.

Sau đó lại ngoan một chút, không hề giống đời trước làm một tên hoàn khố, lại khuyên nhủ mẫu hậu bọn họ không cần tạo phản, chính mình là có thể an an ổn ổn qua hết một đời, không phải sao?
"Dương nhi, Dương nhi của ta, con rốt cuộc đã tỉnh!"
Đang lúc còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ, một nữ tử cung trang tinh xảo, đầu đầy chu thoa, hai mắt rưng rưng bổ nhào vào trước giường Vệ Cẩm Dương.

Nàng nhìn thấy hắn đã tỉnh, vui mừng đến phát khóc.

Nữ tử này chính là thân sinh mẫu thân của Vệ Cẩm Dương, đương kim hoàng hậu của Tử Vân hoàng triều, Lưu hoàng hậu.

Vệ Cẩm Dương nhìn Lưu hoàng hậu trước giường mình đang cao hứng sắp đem gương mặt đều khóc ướt, không khỏi cảm thấy chua xót.

Đối lập với mẫu hậu nghiêm khắc trong trí nhớ, luôn mắng mình là bùn nhão không trát được tường, lưu luyến thanh sắc, hắn đã bao lâu rồi không nhìn thấy mẫu thân dịu dàng như vậy.

Đều là hắn kiếp trước không biết cố gắng khiến nàng thương tâm.

Tuy rằng, sở dĩ hắn không nên thân như vậy, nguyên nhân rất lớn là do nàng nuông chiều mà ra.

Sau lại bị Vệ Cẩm Hoa ban chết cũng là vì nàng quyết tâm tạo phản.

Nhưng mà, nàng dù sao cũng là thân mẫu của hắn nha.

Trên thế giới này chỉ sợ là sẽ không có người nào yêu thương hắn hơn nàng.

Nhìn Lưu hoàng hậu trước mắt khóc thương tâm như thế, Vệ Cẩm Dương trong lòng chua xót, cầm lòng không được mà nâng lên đôi tay nho nhỏ, muốn xoá đi nước mắt trên mặt nàng, muốn đi an ủi nàng, vì thế, hắn liền nghe thấy được chính mình dùng thanh âm thập phần non nớt nói, "Mẫu hậu, ngài không cần thương tâm.

Dương nhi không có việc gì".

Vệ Cẩm Dương vốn tưởng rằng chính mình khuyên giải an ủi như vậy Lưu hoàng hậu nhất định sẽ ngưng khóc mỉm cười, ai biết nàng lại khóc càng thêm thương tâm.


Vệ Cẩm Dương ngơ ngác nhìn Lưu hoàng hậu khóc một lúc lâu, trang điểm trên mặt đều bị nước mắt làm nhoè hết.

Hồi lâu sau, Lưu hoàng hậu mới nín khóc mỉm cười, "Dương nhi...!nhi tử của ta...!Con rốt cuộc hiểu chuyện.

Đều đã biết đau lòng mẫu hậu, mẫu hậu thật là cao hứng, thật là cao hứng a...!nhi tử của ta".

Nữ nhân thật là một loại sinh vật thần kỳ, có thể một giây trước còn khóc đến thương tâm, sau một giây liền cười đến thoải mái.

Nhìn mẫu hậu nhà mình, Vệ Cẩm Dương nói không nên lời.

Lưu hoàng hậu sau khi rời đi, liền sai người mang đến rất nhiều đồ bổ và đồ chơi nhỏ.

Lúc này Vệ Cẩm Dương liền như vậy lặng lẽ ngồi ở bên giường, chờ đợi Vệ Cẩm Hoa đến.

Thái tử đại ca của hắn từ nhỏ đã thích sử dụng công phu trên mặt, dù cho sau này cả hai trở nên xa cách, chỉ cần hắn có tiểu bệnh tiểu đau, y cũng nhất định sẽ tới cửa tỏ ra thân thiết.

Huống chi, hiện tại hắn cùng y quan hệ cũng không tệ lắm đâu.

Vệ Cẩm Dương chính mình thật ra chỉ ngồi như vậy ngẫm lại sự tình về sau, nhưng các cung nữ lại tấm tắc thấy lạ, từ sau khi rơi vào hồ sen, nhị điện hạ vốn luôn luôn hiếu động lại yên tĩnh hơn nhiều.

Phỏng chừng là lần này thật sự bị doạ rồi.

Quả nhiên, sau khi tin hắn tỉnh lại bị truyền ra, mới một buổi sáng, Vệ Cẩm Hoa liền đến.

"Tham kiến Thái tử điện hạ", một đám cung nữ thái giám liên tục vấn an.

"Cẩm Dương", Vệ Cẩm Hoa không để ý đến đám thái giám cung nữ, thẳng tắp đi về hướng tẩm điện của Vệ Cẩm Dương.

Tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng khi nhìn đến Vệ Cẩm Hoa mười hai tuổi xuất hiện ở trước mặt mình, Vệ Cẩm Dương vẫn là có chút mờ mịt ngây ngẩn cả người.


"Cẩm Dương, làm sao vậy? Rớt vào hồ hoa sen nên sợ hãi sao?"
Không như Vệ Cẩm Dương cẩu thả, Vệ Cẩm Hoa từ nhỏ đã thận trọng, y thực mau liền phát hiện trạng thái của Vệ Cẩm Dương không đúng.

Trên mặt nguyên bản vui vẻ cũng bị lo lắng thay thế, sờ sờ đầu Vệ Cẩm Dương dò hỏi, bộ dáng mười phần là một hảo huynh trưởng.

"Không có, Thái tử ca ca.

Đệ chỉ cảm thấy mình thật sự quá bất cẩn, làm tất cả mọi người đều lo lắng", là đứa nhỏ mang linh hồn của một người trưởng thành, Vệ Cẩm Dương thập phần không thích ứng đem bàn tay đang sờ đầu hắn của Vệ Cẩm Hoa bỏ xuống dưới, nãi thanh nãi khí (1) mở miệng.

Vệ Cẩm Hoa nghe được Vệ Cẩm Dương nói như vậy, thực sự kinh ngạc một chút, đệ đệ này vẫn luôn bị chiều hư, khi nào sẽ để ý người khác có lo lắng hay không.

Xem ra lần này rơi vào hồ hoa sen thật sự bị sợ hãi.

Nghĩ vậy, Vệ Cẩm Hoa không dấu vết thu hồi kinh ngạc trên mặt, ôn hòa cười nói, "Xem ra lần này Cẩm Dương thật sự đã trưởng thành".

Tuy rằng kinh ngạc trên mặt Vệ Cẩm Hoa che giấu cực nhanh, nhưng Vệ Cẩm Dương vốn lớn hơn y mười mấy tuổi tâm lý nên vẫn nhận ra được.

Nhìn đứa nhỏ trước mắt còn cách xa cái vị đại ca đầy bụng mưu kế trong trí nhớ, Vệ Cẩm Dương cực kỳ không thích ứng, loại cảm giác này thật sự là quá kỳ quái, hắn nghĩ mình nhất định là kiếp trước đã thấy qua quá nhiều Vệ Cẩm Hoa đa mưu túc trí rồi.

Nhìn Vệ Cẩm Hoa trước mắt, trong lòng Vệ Cẩm Dương không khỏi thay đổi tâm niệm thật nhanh, nếu như trước khi Vệ Cẩm Hoa trưởng thành liền giết chết y thì sao? Như vậy liền không cần lo lắng đề phòng thời thời khắc khắc, lại nghĩ như thế nào có thể làm y phóng cho hắn một con đường sống, cho hắn cùng mẫu thân còn có lục đệ chưa sinh ra đều có thể bình an...!
Kiếp trước sau khi hắn chết, lấy tính tình ngoan độc của Vệ Cẩm Hoa, mẫu thân, tiểu Lục cùng ngoại công, thân tộc chỉ sợ đều phải chết.

Liền tính có thể sống cũng trốn không thoát cảnh trọn đời bị giam cầm.

Tiểu Lục từ nhỏ đã ốm yếu, mẫu hậu khi có tuổi thân thể cũng không tốt...!Bọn họ từ trên cao ngã xuống, cho dù không chết, chỉ sợ cũng không bằng đã chết.

Tuy rằng, hết thảy đều là bọn họ tự chịu diệt vong.

Nhưng cũng đều là bởi vì trên thế giới này có Vệ Cẩm Hoa tồn tại, nếu Vệ Cẩm Hoa đã chết...!nếu y không tồn tại? Kia cũng liền không có người có thể uy hiếp đến sinh mệnh bọn họ.

Vệ Cẩm Dương vì việc chính mình nảy sinh sát ý mà kinh sợ không ít.

Hắn đây là làm sao vậy? Như thế nào sẽ sinh ra ý niệm như thế?
Nếu như giết Vệ Cẩm Hoa, ai tới làm hoàng đế của Tử Vân? Hắn sao? Không, không nói đến hắn không có tâm làm hoàng đế, năng lực của hắn cũng là không theo kịp, điểm này hắn vẫn luôn tự mình hiểu lấy.


Hắn không có gì để cùng người đấu trí đấu dũng, càng học không được thao túng nhân tâm đế vương chi thuật.

Nếu hắn làm hoàng đế, chỉ sợ cũng sẽ trở thành con rối bị Thái hậu điều khiển.

Mà nếu như Thái hậu thông tuệ, là thân sinh nhi tử của nàng, Vệ Cẩm Dương cũng liền nhận.

Nhưng cố tình Thái hậu cũng không giống như là người thông minh đến có thể chấp chưởng triều chính.

Tiểu Lục sinh ra hai năm sau? Trừ mẫu hậu, chính là đệ đệ thân nhất của hắn sao? Tiểu Lục tuy rằng trạch tâm nhân hậu, lại là con ma ốm, các thái y đều nói hắn sống không quá hai mươi tuổi, bằng không mẫu hậu cùng Lưu gia cũng sẽ không miễn cưỡng đem nắm bùn nhão như mình đi trát tường.

Huynh đệ khác sao? Bụng người cách một lớp da, tin bọn họ, còn không bằng tin tưởng Vệ Cẩm Hoa.

Ít nhất, kiếp trước kết quả có thể chứng minh Vệ Cẩm Hoa so với bọn hắn đều càng có trí tuệ, càng có tâm kế.

Hơn nữa, phía sau Vệ Cẩm Hoa cũng không có một thân mẫu có thể cùng mẫu hậu ngồi chung ngôi vị Thái Hậu.

Mà mẫu thân của những huynh đệ kia, người nào không hận mẫu hậu muốn chết.

Nếu là nhi tử của các nàng làm hoàng đế, hắn cùng mẫu hậu, tiểu Lục làm sao có thể có ngày lành?
Còn không bằng hắn chú ý một chút, không cần tạo phản, liền cứ như vậy đến lúc Vệ Cẩm Hoa trở thành hoàng đế!
Cho nên, hiện tại hắn vẫn là dựa theo kế hoạch sớm đã định ra, đi lấy lòng Vệ Cẩm Hoa thôi.

Tốt nhất là có thể làm y đối với hắn sinh ra một điểm tình nghĩa thủ túc, đến y đăng cơ lại biểu hiện lòng trung thành, diễn một hồi minh quân trung thần, huynh hữu đệ cung.

Như vậy tương lai hắn cùng mẫu hậu, tiểu Lục đều có thể trải qua những ngày tốt lành.

Đúng rồi, còn phải ngăn cản mẫu hậu, tiểu Lục, không thể để cho bọn họ đắc tội Vệ Cẩm Hoa.

Nhớ rõ kiếp trước, thái độ của mẫu hậu đối với Thái tử do nguyên hậu lưu lại cũng không khác biệt, sau lại trở thành một hồi binh nhung tương kiến, hiện tại hắn quyết định muốn ngăn cản thái độ của mẫu hậu chuyển xấu.

Như vậy tưởng tượng đến việc hắn phải làm vẫn là rất nhiều a!
~~~~~
(1)
"Nãi thanh nãi khí" (奶声奶气): giọng điệu non nớt của trẻ con.
./..