Vệ Cẩm Dương theo lời đứng dậy đi đến gần Kính Hoà Đế, lại bị dáng vẻ trước mắt của đối phương làm cho hoảng sợ. Đứng xa xem còn chưa phát hiện, lại gần mới nhìn rõ, nguyên lai vỏn vẹn một năm thời gian mà phụ hoàng hắn đã thật sự già rồi, sắc mặt vàng như nến, cốt sấu như sài, cả người lung lay sắp đổ dường như liền lập tức dầu hết đèn tắt.
Tốc độ già nua nhanh chóng cùng dáng vẻ gần đất xa trời của Kính Hòa Đế thực sự khiến Vệ Cẩm Dương không khỏi nhìn thấy mà sợ hãi.
Thấy Vệ Cẩm Dương chỉ còn một chút khoảng cách lại không tiếp tục đi đến, Kính Hòa Đế liền có chút chờ không kịp một phen bước lên phía trước, dùng bàn tay ốm yếu lạnh lẽo của mình bao lấy tay của Vệ Cẩm Dương, đem hắn kéo lại gần. Sau đó dùng tay kia vuốt ve gương mặt bởi vì dầm mưa dãi nắng mà ngạnh lãng hơn nhiều của hắn, lại dùng đôi mắt có chút vẩn đục nhìn thật lâu thật lâu, mới gật đầu vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng nói một câu, "Cao hơn, đen hơn, cũng gầy hơn."
"Phụ hoàng một năm này thật sự hao gầy quá nhiều. Lúc này ngài hẳn là nên hảo hảo lưu lại trong cung tĩnh dưỡng, bảo trọng long thể mới đúng, sao còn muốn cường chống thân mình ra khỏi thành nghênh đón đại quân làm chi? Ở ngoài này còn có gió lớn như vậy." Nhìn phụ hoàng tuổi già sức yếu đến dường như chỉ một cơn gió là có thể thổi ngã, Vệ Cẩm Dương trong lòng bỗng dưng có chút nghẹn ngào nói không nên lời.
Thật ra Vệ Cẩm Dương đã sớm từ trong thư từ của Lưu hoàng hậu biết được Kính Hòa Đế từ đầu xuân đến nay đau ốm liên miên, vẫn luôn không thấy khởi sắc. Nhưng mẫu hậu hắn xưa nay thường xuyên nói chuyện một cách khoa trương cho nên hắn cũng không để mấy lời này ở trong lòng. Mà hôm nay tận mắt trông thấy người thật, hắn mới hiểu được lời của mẫu hậu hoàn toàn không hề khoa trương chút nào. Phụ hoàng hắn bây giờ thân thể quả thật đã cực kỳ lụn bại.
"Ngươi bây giờ thật là càng thêm có phong phạm của Trẫm năm đó, thật không hổ là nhi tử của Trẫm. Hài nhi a, Trẫm còn nhớ rõ ngươi lúc mới sinh ra chỉ lớn bằng con mèo con, hiện tại đã cao lớn như vậy, so với phụ hoàng còn cao hơn một cái đầu. Khụ khụ khụ." Kính Hòa Đế giương miệng nỗ lực muốn cười, còn tưởng nói thêm mấy câu lừa tình gì đó để đền bù phần tình thương của phụ thân mà chính mình còn thiếu đứa con trai này, lại bỗng nhiên đột phát ho khan, cố gắng thế nào cũng không ngừng lại được.
"Phụ hoàng, ngài làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương thấy Kính Hòa Đế khụ đến lợi hại, vội vàng kinh hoảng thất thố một tay đỡ lấy thân mình đơn bạc, một tay vỗ nhẹ giúp đối phương thuận khí, lo lắng sốt ruột hỏi.
"Không sao, chỉ là bệnh cũ mà thôi, không có gì trở ngại." Kính Hòa Đế tựa hồ đối với thân thể bản thân một chút cũng không để trong lòng, sau khi ổn định hơi thở liền dùng đôi tay khô ráp như bị thời gian rút cạn sinh khí của mình đẩy ra nâng đỡ của Vệ Cẩm Dương, tiếp tục đề tài lúc nãy vừa nói được một nửa.
"Hôm nay nhi tử của Trẫm mang theo chiến thắng trở về, Trẫm làm phụ thân đã không làm được như hắn vì nước rong ruổi sa trường thì cũng nên tự mình nghênh đón hắn a. Năm đó Vân Tương Vương hoàng thúc khải hoàn hồi kinh, Hoàng tổ phụ cũng đã chín mươi tuổi vẫn còn câu lũ thân mình ra ngoài thành tự mình nghênh đón. Trẫm hiện tại như thế nào lại không thể vì nhi tử của Trẫm cùng muôn nghìn tướng sĩ của Tử Vân đón gió tẩy trần a?" Nói đến câu sau, Kính Hòa Đế chợt nâng cao âm lượng.
"Hoàng Thượng thánh minh, điện hạ anh minh, thiên hộ Tử Vân. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Theo Kính Hòa Đế gần như hô lớn, chư vị thần tử cùng tướng sĩ phía dưới tựa hồ tiếp thu được tín hiệu vô hình nào đó, cả đám người phấn khởi hô to vạn tuế.
Nhìn bên dưới một đám người lập tức quỳ xuống cúi đầu, hình thành một mảnh đen nghịt đầu tóc, Vệ Cẩm Dương cũng không biết trong lòng mình có cảm tưởng gì, chỉ phải đem ánh mắt phức tạp cùng khó có thể miêu tả lần nữa chuyển hướng về phía Kính Hòa Đế, vị này tuy thân mình không hề vĩ ngạn nhưng vẫn là người đứng ở trên cao nhìn xuống (1) muôn vạn người.
"Người đâu, đem thánh chỉ đến đây, Trẫm muốn đích thân vì Nhị hoàng tử tuyên đọc thánh chỉ cùng sắc phong." Kính Hòa Đế tuy rằng thân thể đã suy yếu nhưng thanh âm không biết vì nguyên nhân gì mà trước sau như một vẫn mạnh mẽ vang dội, còn trung khí mười phần, vừa nói vừa vươn tay sang đám thái giám đang đứng hầu bên cạnh. Một tên thái giám trong đó hai tay đang nâng khay đựng thánh chỉ lập tức giật mình tiến đến gần, cung kính trình lên trước mặt hoàng đế.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hoàng nhị tử Vệ Cẩm Dương lập được công lớn đẩy lui man di, lại vừa lúc đến tuổi cập quan, Trẫm ngẫm thấy làm người thiên tư thông tuệ, nhân phẩm xuất chúng, long chương phượng tư, tài vọng cao nhã, công trung thể quốc, cúc cung tẫn lực,... nay sắc phong thành Kiêu Kỵ Vương, đặc biệt ban cho quyền tổng chưởng quản thiên hạ binh mã, Tử Vân lục quân đều tuân theo điều khiển. Khâm thử." Kính Hòa Đế cường chống tinh thần, dùng âm điệu hùng hồn vang dội ở trước mặt toàn bộ văn võ bá quan tự mình đọc hết phân thánh chỉ vốn nên từ thái giám tuyên đọc, xem như tỏ rõ ân sủng đối với Nhị hoàng tử, "Kiêu Kỵ Vương, Vệ Cẩm Dương tiếp chỉ."
"Nhi thần lĩnh chỉ." Vệ Cẩm Dương cưỡng chế di dời ánh mắt khỏi đám người đang quỳ gối bên dưới, ổn định tâm thái nghe Kính Hòa Đế tuyên đọc thánh chỉ. Kính Hòa Đế vừa dứt lời, hắn cũng lui về phía sau một bước, quỳ xuống lễ bái, ánh mắt kiên định ngẩng cao đầu tiếp nhận đạo chiếu thư đại biểu cho sự tán thành của triều đình đối với nỗ lực lâu như vậy của hắn.
Từ khoảnh khắc này bắt đầu, Vệ Cẩm Dương biết nhân sinh quỹ đạo của hắn đã hoàn toàn được viết lại. Hắn đã không hề là Yến Vương gia của kiếp trước, một tên hoàn khố bùn nhão không trét được tường, đời này hắn chính là Kiêu Kỵ Vương chưởng quản thiên hạ binh mã bảo hộ Tử Vân.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, bởi vì Kính Hòa Đế động tác không quá nhanh nhẹn, Vệ Cẩm Dương làm nhi tử hiếu thuận cũng chỉ có thể hỗ trợ nâng đỡ về hướng xe ngựa, nâng nâng đỡ đỡ một hồi cuối cùng liền biến thành hắn cũng theo vào xe ngựa của hoàng đế.
Kết quả này khiến Nhị hoàng tử điện hạ hắn lần đầu tiên phải cùng Kính Hòa Đế ngồi cùng trong một không gian bịt kín, cả người trở nên vô cùng không thoải mái cùng biệt nữu. Hơn nữa hắn đến bây giờ còn chưa kịp cùng đại ca nhà hắn nói được một câu đâu. Từ lúc hồi kinh đến giờ hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn cùng y chia sẻ vui sướng của thắng lợi này a. Còn tiếp tục như vậy, Vệ Cẩm Dương quả thực muốn lo lắng cùng hoài nghi chính mình đều sắp quên mất giọng nói của hoàng đế bệ hạ tương lai.
Còn có các huynh đệ trong quân của hắn nữa, từ khi đột ngột bị Kính Hòa Đế thông cáo thân phận hoàng tử, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được khoảng trống cùng bọn họ giải thích. Vốn dĩ hắn dự định trên đường hồi cung sẽ cùng bọn họ nói nói, lại không nghĩ bản thân sẽ bị kéo lên xe ngựa. Mấy lời này nếu lưu giữ đến nghênh phong yến nhiều người nhiều tai mắt mới nói ra thì không cần nghĩ cũng biết là bất ổn cỡ nào.
Vệ Cẩm Dương sớm đã định ra kế hoạch bỗng nhiên đều bị ý tưởng đột phát của Kính Hòa Đế phá vỡ toàn bộ. Nhưng hắn cũng không dám phản kháng a, chỉ có thể quy củ ngồi trên xe ngựa xa hoa chuyên dụng của hoàng đế, chịu đựng bầu không khí nặng nề, cùng phụ hoàng hắn đối diện lẫn nhau lại không nói lời nào.
Vệ Cẩm Dương khóc không ra nước mắt duy trì một trương mặt than, xuất thần nhìn lớp màn che hoa lệ rực rỡ, trong lòng thở ngắn than dài.
"Trẫm đời này chỉ có mấy cái hài tử, các đệ đệ của ngươi lại đều là một đám không biết cố gắng, duy chỉ có ngươi là có tiền đồ nhất, cũng giống Trẫm nhất." Tựa hồ Kính Hòa Đế cũng thực sự cảm thấy không khí trong thùng xe thật sự quá mức nặng nề, cho nên bắt đầu tìm đề tài cùng với nhi tử mặt vô biểu tình đối diện hòa hoãn một chút.
"Nhi thần ngược lại cảm thấy đại ca xa so với nhi thần còn xuất sắc hơn nhiều." Vệ Cẩm Dương nghe tiếng hoàn hồn, cơ hồ là không hề suy nghĩ liền trực tiếp phản bác. Đọc thêm nhiều tгuyện ở ﹢ t гumtгuyen.𝚅N ﹢
Dù sao hắn có anh dũng uy phong thế nào thì cũng chỉ có trên chiến trường mới thể hiện được, có ưu tú ra sao thì Kính Hòa Đế cũng không tài nào trông thấy. Nhưng đại ca nhà hắn tuyệt đối là người đứng đầu trong mọi phương diện a. Vệ Cẩm Dương cho tới bây giờ cũng nghĩ không ra lý do nào khiến Kính Hòa Đế không thích Vệ Cẩm Hoa, thậm chí ngay cả khi nhắc đến nhi tử của chính mình cũng trực tiếp đem y loại trừ. Thái độ này đối với Vệ Cẩm Hoa thật sự quá bất công có được không? Vệ Cẩm Dương từ trong đáy lòng cảm thấy phải vì đại ca nhà hắn đòi lại công bằng.
"Đủ rồi, ngươi chớ có ở trước mặt ta nhắc đến nó. Ta không muốn nghe cho dù nửa câu nói có ý khen ngợi nó." Chỉ là không biết vì sao vừa đề cập đến Vệ Cẩm Hoa, Kính Hòa Đế nguyên bản sắc mặt còn ôn hòa lập tức thay đổi, âm trầm phẫn nộ đến ngay cả tự xưng "Trẫm" cũng quên dùng. Có lẽ là cảm xúc kích động quá mức, Kính Hòa Đế lại lần nữa khống chế không được mà ho khan lên, "Khụ khụ khụ khụ khụ..."
Vệ Cẩm Dương thấy thái độ của hắn đột ngột chuyển biến như thế, cơ hồ có thể nói là đã đạt tới cảnh giới lật mặt như lật sách, tức khắc cũng bị dọa đến không nhẹ. Vốn dĩ nghe được câu đầu tiên Vệ Cẩm Dương còn muốn cố gắng thay Vệ Cẩm Hoa nói vài lời nhưng thấy Kính Hòa Đế ho khan dữ dội như vậy cũng lập tức không nghĩ được gì, vội vã dùng tay vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
"Phụ hoàng, ngài vì sao lại chán ghét Thái tử đại ca như vậy đâu? Thế nhưng đã tới nông nỗi vì tức giận mà thân thể của chính mình cũng không màng? Đại ca nói như thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của ngài a." Vệ Cẩm Dương nhăn lại mi, thật vất vả giúp Kính Hòa Đế bình ổn hơi thở, một bên vì hắn đưa lên chén trà nhỏ nhuận hầu, một bên không thể lý giải hỏi lại.
Hổ độc không ăn thịt con, đáng thương thiên hạ phụ mẫu tâm, đây đều là lời dặn lão tổ tông lưu lại. Vệ Cẩm Hoa cho dù mấy năm trước cùng Kính Hòa Đế đã từng náo loạn ra chuyện không vui nhưng suy cho cùng cũng là đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân (2).
Nhiều năm như vậy qua đi, ngay cả chính hắn đã từng là một tên ăn chơi trác táng thì quan hệ cùng Kính Hòa Đế cũng đều dần dần nhu hòa hơn, sao đến phiên đứa con xuất sắc như Vệ Cẩm Hoa thì lại càng ngày càng gay gắt, thậm chí đã tới nông nỗi như nước với lửa đâu? Đối với việc Kính Hòa Đế vừa nghe người khác nói một câu lời hay về Vệ Cẩm Hoa liền kịch liệt kích động như vậy, Vệ Cẩm Dương hoàn toàn không thể lý giải.
"A, thân sinh cốt nhục?" Kính Hòa Đế trên mặt chợt hiện lên một mạt ý cười âm lãnh cùng vô cùng trào phúng, nhưng cực nhanh lại che giấu đi, "Dương nhi, ngươi từ nhỏ đôn hậu thuần lương, có rất nhiều sự chỉ sợ là ngươi không thể nhìn ra cũng không thể tưởng tượng được. Vệ Cẩm Hoa là kẻ khẩu Phật tâm xà (3), xảo lưỡi như hoàng (4), bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa có lễ, bên trong xương cốt lại là kẻ âm hiểm ác độc không từ thủ đoạn. Ngay cả năm đó Thần phi qua đời cũng không phải bởi vì bệnh nặng mà là thứ ác độc kia hại chết a."
Đề cập đến cái chết của nữ nhân mình yêu nhất, Kính Hòa Đế tức khắc vô cùng đau đớn đến không giữ được bình tĩnh.
Từng ấy năm tới nay, Vệ Cẩm Dương cho rằng Kính Hoà Đế đã quên Thần phi mà hảo hảo sống, nhưng lúc này lại trông thấy người nam nhân cao quý nhất Tử Vân quốc cảm xúc tan vỡ đến sắp hỏng mất, hoàn toàn không thể tự mình thoát khỏi đau thương. Vệ Cẩm Dương xem như minh bạch, nguyên lai mẫu thân của Vệ Cẩm Trình chưa từng rời khỏi tâm trí của Kính Hoà Đế, nhất thời tâm tình của hắn cũng trở nên ngũ vị tạp trần.
Có bi ai thay cho mẫu hậu của chính mình đã mất nhiều năm trả giá chân tình bầu bạn cùng Kính Hoà Đế, cũng có khiếp sợ khi nghe thấy việc Thần phi triền miên trên giường bệnh rồi chết sớm có liên quan đến Vệ Cẩm Hoa. Nhưng đến cuối cùng, khi đề cập tới cái tên thật lâu không ai nhắc đến này thì Vệ Cẩm Dương phát hiện bản thân chỉ muốn hỏi phụ hoàng hắn một sự kiện.
Mà sự kiện này cũng chính là khúc mắt lớn nhất trong quan hệ phụ tử nhiều năm qua của hắn cùng Kính Hoà Đế, một cái khúc mắc vẫn chưa ai giải được.
"Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn rất muốn hỏi ngài một vấn đề. Năm ta tám tuổi từng trúng độc một lần, lần đó có phải là ngài muốn một mũi tên bắn hai con chim, vừa trừ khử ta vừa vu oan giá hoạ cho đại ca nhằm lót đường cho Vệ Cẩm Trình cho nên mới dùng loại độc dược trí mạng đó để đưa ta vào chỗ chết không?" Vệ Cẩm Dương khi hỏi ra câu này vẫn luôn chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt của Kính Hoà Đế, trong đôi mắt lại như thế nào cũng lau không đi đau xót cùng bi ai.
Bao nhiêu năm qua, Vệ Cẩm Dương vẫn luôn tự nói cho chính mình rằng hắn đã sớm đem sự kiện đó vứt ra sau đầu, cái gì cũng đã quên. Nhưng thẳng đến giờ này khắc này hắn mới phát hiện ra hắn vẫn luôn nhớ rất rõ, thậm chí trái tim còn vì vậy mà cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Hắn chỉ muốn biết có phải thân sinh phụ thân của hắn bởi vì một đứa con trai khác mà muốn đích thân đưa hắn xuống địa ngục hay không. Hắn tự ám chỉ rằng bản thân đã không để ý là vì muốn che đậy miệng vết thương, nhưng vết thương sâu như vậy làm sao chỉ cần che giấu là có thể biến mất chứ.
"Như thế nào có chuyện đó? Thứ độc mà năm đó ngươi trúng không phải giống với Cẩm Trình, Cẩm Hằng hay sao? Cái loại độc dược này làm sao có thể trí người vào chỗ chết? Ngay cả lúc sau Cẩm Hằng bị chẩn đoán là độc phát thân vong cũng đều là do thứ rắn rết Vệ Cẩm Hoa làm hại a." Nghe Vệ Cẩm Dương chất vấn, Kính Hoà Đế liền bày ra vẻ mặt hoang mang mờ mịt, càng là tỏ vẻ kinh ngạc đến nhăn lại mi.
"Là nhờ có đại ca kịp thời dùng giải độc hoàn đặc chế của Du Ly Quỷ Vực cứu nhi thần một mạng cho nên nhi thần mới có thể sống đến bây giờ." Vệ Cẩm Dương thâm trầm quan sát Kính Hoà Đế, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt hắn không giống giả vờ, trong nháy mắt thế nhưng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, "Nói như vậy, ngài thật sự không biết loại độc dược mà nhi thần trúng phải là sẽ chết người sao?"
"Ngươi sao lại nghĩ Trẫm như vậy? Là Vệ Cẩm Hoa nói với ngươi sao? Hổ độc không ăn thịt con, cho dù Trẫm đối với mấy cái huynh đệ các ngươi yêu thích thật sự không kịp Cẩm Trình nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng muốn lấy tính mạng của các ngươi a." Kính Hoà Đế giữa mày nhíu đến gắt gao, "Thậm chí nếu các ngươi không phát độc ngất đi thì Trẫm căn bản cũng không biết được chuyện này. Đến khi mọi việc đã xảy ra thì Trẫm mới biết được là Thần phi không yên tâm Vệ Cẩm Hoa ngày càng cường đại uy hiếp đến Trẫm nên mới làm vậy."
Kính Hoà Đế nhìn Vệ Cẩm Dương, trong mắt có áy náy cùng bất đắc dĩ, "Lúc biết sự thật Trẫm cũng đã mắng nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp xử phạt nàng. May mắn huynh đệ các ngươi đều không có việc gì, Trẫm mới thuận theo kế sách này lót đường cho tương lai của Trình nhi. Chỉ là Trẫm cũng không nghĩ rằng cuối cùng ngược lại bị Vệ Cẩm Hoa thắng một nước cờ, ngay cả nữ nhân Trẫm yêu thương nhất cũng không giữ được."
"Thì ra là thế." Đợi nhiều năm như vậy, xem như cũng đợi được đáp án chính miệng Kính Hoà Đế nói ra. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không muốn đi phỏng đoán hay kiểm chứng thật giả trong lời nói của Kính Hoà Đế, hắn chỉ muốn triệt tiêu ngăn cách giữa phụ tử bọn họ trong suốt ngần ấy năm tới nay mà thôi.
Xe ngựa vẫn còn không ngừng đi về phía hoàng cung, sau khi Vệ Cẩm Dương đáp lại một câu như thế thì không khí bên trong thùng xe lại tiếp tục yên tĩnh xuống dưới, hai phụ tử nhà đế vương lúc này từng người đều tâm tư phức tạp thâm trầm vô cùng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Cẩm Dương, thân thể phụ hoàng đã ngày càng lụn bại, không biết có thể kéo dài tới khi nào. Trẫm biết Trình nhi thật sự là đứa nhỏ khiến người không bớt lo, đoạn tụ chi phích, cả ngày chỉ biết cùng nam nhân dây dưa không rõ, có thể nói là làm mất hết thể diện của Trẫm cùng hoàng thất. Nhưng hôm nay phụ hoàng hy vọng ngươi có thể xem hắn là thân đệ đệ, về sau khi phụ hoàng băng hà còn thỉnh ngươi thay ta hảo hảo chăm sóc hắn, đừng để hắn không ai lo lắng, có được không?" Chẳng biết xe ngựa đi được bao xa, Kính Hoà Đế trầm mặc đã lâu bỗng nhiên mở miệng.
Kính Hoà Đế đột nhiên dùng ngữ điệu cùng ánh mắt chân thành tha thiết, tựa như lâm chung gửi gắm mà dặn dò hắn chiếu cố một tên nam nhân chỉ sinh sau hắn mấy tháng... Vệ Cẩm Dương nhìn đối phương gương mặt đã già nua suy yếu, nhất thời nói không rõ trong lòng mình có tư vị gì, cho nên chậm chạp không biết nên đáp lại như thế nào.
"Coi như phụ hoàng khẩn cầu ngươi, Dương nhi." Kính Hoà Đế dường như sợ Vệ Cẩm Dương cự tuyệt, có chút gấp gáp nói thêm một câu. Bên trong lời nói cùng thái độ hiển nhiên cực kỳ lo lắng sau khi bản thân ly thế thì Vệ Cẩm Trình vừa sinh ra đã là chúng tinh phủng nguyệt sẽ không thể tự mình sinh tồn.
Nhìn ánh mắt tha thiết chân thành của Kính Hoà Đế, tuy rằng Vệ Cẩm Dương tâm tư phức tạp như thế nào thì cũng không đành lòng cự tuyệt một vị lão nhân đang từ từ già đi như vậy.
Hảo đi, Vệ Cẩm Dương hắn liền xem như tên tiểu gà trống kia tuổi tác bằng với Tiểu Lục, lão tử quản còn không được sao. Dù gì thì vẫn còn tiểu hoàng thúc ở đó, hắn thật ra cũng chẳng cần nhúng tay vào chuyện gì.
"Hảo", Vệ Cẩm Dương há miệng thở dốc, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại một chữ đơn giản như vậy.
"Sau này huynh đệ các ngươi có thể lẫn nhau nâng đỡ, phụ hoàng cũng yên tâm rồi." Được đến hứa hẹn của Vệ Cẩm Dương, Kính Hoà Đế xem như trút được gánh nặng, rũ mắt nói.
Tác giả có lời muốn nói: Phụ hoàng chân ái là tiểu gà trống. Bán manh lăn lộn cầu nhắn lại. Moah moah!
~~~~~
(1)
"Cư cao lâm hạ" (居高临下): ở địa vị trên cao nhìn xuống phía dưới, đứng ở trên cao nhìn xuống.
(2)
"Đả đoạn cốt đầu liên trứ cân" (打断骨头连着筋):
i. Nguyên câu là "Cô cữu thân, bối bối thân, đả đoạn cốt đầu liên trứ cân" (姑舅亲,辈辈亲,打断骨头连着筋): Cô cậu thân, đời đời thân, đánh gãy xương cốt còn dính gân; cô/cậu là anh/chị/em ruột với ba/mẹ của mình, con của cô/cậu có thể khác họ với mình nhưng vẫn là người thân của mình; đến đời của mình thì đã bắt đầu đứt gãy di truyền (đương nhiên, không thể loạn luân nên sao mà giống nhau được) nhưng vẫn còn quan hệ họ hàng chứ không phải là người xa lạ.
(3)
"Khẩu mật phúc kiếm" (口蜜腹剑): miệng chứa mật ngọt nhưng trong bụng chứa đao kiếm, người ngoài miệng ngọt ngào nhưng thực chất là kẻ ác độc; khẩu Phật tâm xà, miệng Nam Mô bụng một bồ dao găm.
(4)
"Xảo thiệt như hoàng" (巧舌如簧): cái lưỡi (thiệt) khéo léo linh hoạt (xảo) như cái lưỡi gà trong sáo trúc (hoàng); miệng lưỡi khéo đưa đẩy, nói dối.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Lúc nghe sắc phong của Vệ Cẩm Dương thì tui kiểu, "Ủa, mới thắng có một trận mà làm ghê vậy." Nhưng nghĩ lại mức độ "đơn giản" của bộ này thì cũng chẳng trách. Hơn nữa chủ yếu là Kính Hoà Đế muốn có người bảo vệ thằng con cưng của lão, chứ nếu lão còn khoẻ như trâu, còn đấu được với Hoa Hoa chục năm nữa thì nhiều khi Vệ Cẩm Dương là ai thì lão cũng không quan tâm đâu.
i. Tên khốn Vệ Cẩm Trình là người sung sướng nhất cả bộ này, không cần tốn chút sức lực nào cũng có được tất cả, nhưng hắn không biết quý trọng, còn làm tổn thương những người yêu thương hắn. Hoa Hoa nhà chúng ta thì hoàn toàn ngược lại, từ khi sinh ra đã chẳng có gì, chỉ có thể tự mình tranh thủ, cho dù được Vệ Cẩm Dương bố thí một chút ấm áp thì đã vô cùng nâng niu trân trọng. Hãy yêu thương Hoa Hoa nhiều một chút nha.