Ở một cái khung cảnh sau giờ Ngọ được ánh mặt trời nhuộm đẫm ấm áp, gió nhẹ khinh phiêu phiêu thổi quét qua mặt, từng tia sáng lười biếng rời rạc rơi xuống trên người, bên cạnh lại có giai nhân làm bạn thong thả dạo bước... đây vốn nên là một chuyện làm người ta thích ý vô cùng, nhưng Vệ Cẩm Dương lại như thế nào cũng vui vẻ không nổi, vẫn luôn thất thần vô pháp chú tâm.
Cho tới bây giờ, hắn mới xem như chân chính hiểu biết đến, nguyên lai bị cưỡng bách cùng người mình không thích ở bên nhau thật là một chuyện cực kỳ khổ sở. Cho dù hắn trong lòng đã vô số lần tự khuyên nhủ chính mình phải nhanh lên tìm lại cảm giác đã từng thích Liễu Vụ Dung ở kiếp trước nhưng cố gắng thế nào cũng không thể khống chế bản thân chú tâm vào nàng, thậm chí vừa lơ đãng liền sẽ đi lo lắng rối rắm về quan hệ hiện tại của hắn với Vệ Cẩm Hoa.
"Điện hạ?" Cùng nhau chầm chậm dạo bước song song nhưng không nói câu nào suốt cả một đường trong Ngự Hoa Viên, tình trạng yên tĩnh quỷ dị như vậy vẫn thường thường phát sinh mỗi khi hai người đi cùng một chỗ, Liễu Vụ Dung thân là nữ tử cũng bởi vì chịu hết nổi rốt cuộc trước tiên mở miệng.
"Liễu cô nương? Cô nương đối bụng muốn ăn cái gì hay là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sao?" Vệ Cẩm Dương nghe tiếng hoàn hồn, nghi hoặc nhìn về nữ tử bên cạnh, không rõ vì sao đang đi được khá tốt nàng lại bỗng nhiên dừng lại.
Khoảng thời gian gần đây sinh hoạt của Vệ Cẩm Dương có thể nói là từng bước từng bước đi vào một cái vòng tròn nhạt nhẽo vô vị. Bởi vì Lưu hoàng hậu lấy mỹ kỳ danh rằng muốn cho hai vợ chồng son bọn họ hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, cho nên Kiêu Kỵ Vương vốn dĩ đang ăn không ngồi rồi cũng chỉ phải nghe theo mậu hậu đề nghị, mỗi ngày đều bồi Liễu Vụ Dung đi dạo loanh quanh trong Ngự Hoa Viên.
Mà quá trình này đối với Vệ Cẩm Dương tới nói chỉ có bốn chữ có thể hình dung, chính là "vị như nhai sáp" (1). Lúc này quay đầu nghĩ lại, Vệ Cẩm Dương mới đột nhiên phát hiện chính mình kiếp trước còn là một kẻ ăn chơi trác táng say chết trong ôn nhu hương thế nhưng kiếp này đã lâu thật lâu chưa từng cùng bất kỳ vị nữ tử mềm mại nào tiếp xúc gần gũi.
"Kiêu Kỵ Vương điện hạ, ngài thật sự chán ghét tiểu nữ như vậy sao?" Liễu Vụ Dung nhìn bộ dáng Vệ Cẩm Dương hoàn toàn không hề chú ý tới nàng, đáy lòng không khỏi dâng lên một chút phẫn nộ.
Liễu Vụ Dung không thể lý giải, người nam nhân này sắp trở thành trượng phu của nàng, vì sao ngay cả một chút biểu hiện ân ái giả dối cho người ngoài nhìn xem cũng không chịu cho nàng, chẳng lẽ nàng thật sự không đáng được tôn trọng như vậy sao?
Liễu Vụ Dung thừa nhận chính mình tưởng rằng đã lấy được một chút hảo cảm của đối phương, thêm vào đó ở trên cung yến nhìn thấy hắn do dự cũng đích xác có ý đồ dùng khổ nhục kế thừa cơ bức hôn, muốn nhân cơ hội này giành lấy cửa hôn nhân bị không ít tiểu thư khuê các trong kinh thành coi trọng... Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình không xứng với Kiêu Kỵ Vương điện hạ. Hơn nữa ít nhất lúc mới quen biết nàng vẫn cảm giác được rõ ràng người nam nhân này đối với nàng có hảo cảm không đúng sao?
Hiện tại rốt cuộc là chỗ nào ra sai lầm, mới khiến cho việc hôn nhân mà nàng vẫn luôn xem là rất tốt trong chớp mắt lại biến thành như vậy đâu? Liễu Vụ Dung khó hiểu nghĩ.
"Chán ghét? Liễu cô nương vì sao nói lời này?" Vệ Cẩm Dương cũng không thể lý giải mà nhìn Liễu Vụ Dung, không biết vị cô nương này từ điểm nào có thể nhìn ra được hắn chán ghét nàng. Tuy rằng ở trong quân ngũ sinh hoạt lâu như vậy, Vệ Cẩm Dương thật ra cũng bị ảnh hưởng trở nên thô sạn rồi, bắt đầu cảm thấy loại hình nữ tử tiểu gia bích ngọc mà kiếp trước hắn ưa thích đã biến thành 'có chút làm kiêu', nhưng cũng tuyệt đối không đủ trình độ chán ghét đi?
"Nếu không phải chán ghét, vậy điện hạ thân là vị hôn phu của Vụ Dung lại vì lý do gì phải dùng thái độ xa cách cùng không kiên nhẫn như vậy đối đãi tiểu nữ đâu? Thậm chí ngay cả đóng giả ân ái cho người khác xem cũng không muốn làm?" Liễu Vụ Dung nhìn vào đôi mắt của Vệ Cẩm Dương, sửa lại hình tượng yêu kiều mềm mại thường ngày, hiển nhiên đã bị thái đội gần đây của Vệ Cẩm Dương bức cho bực bội.
Này vẫn là còn chưa có thành hôn đâu, người này liền phải khiến nàng xuống đài không được, phải cùng nàng bằng mặt không bằng lòng (2) đến vậy sao?
"Đây không phải chán ghét, chỉ là..." Vệ Cẩm Dương rũ mắt nhìn đôi giày của chính mình thật lâu, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, châm chước nói, "Chỉ là ta đối với cô nương cũng không có loại ý niệm muốn cộng độ cả đời, tuy ta cũng đã cố gắng thuyết phục bản thân nhưng thật sự không thể sinh ra cảm giác gì với cô nương."
Cho dù thực sự nỗ lực rất nhiều ngày để làm một trượng phu tốt nhưng Vệ Cẩm Dương chung quy lại chỉ cảm thấy vô lực. Không yêu chính là không yêu, cố gắng thế nào cũng vô dụng. Tựa như Liễu Vụ Dung kiếp trước đối đãi hắn, cảm tình của một người là nhất lừa gạt không được chính mình.
"Điện hạ, đây là đã có người trong lòng sao?" Liễu Vụ Dung yên lặng đánh giá Vệ Cẩm Dương thật lâu, cuối cùng cũng chỉ là ấn xuống nỗi lòng của chính mình, hỏi bóng gió một câu.
"Cũng coi như là có đi." Vệ Cẩm Dương nghe được câu hỏi của Liễu Vụ Dung, trong đầu không biết hoảng hốt thoảng qua hình ảnh gì, sau đó trầm mặc thật lâu cuối cùng cũng chính diện thừa nhận nỗi lòng của mình.
"Liễu cô nương, lần đó ở trên đại điện đầu óc mọi người đều có chút hôn mê. Hiện tại, ta lại cho cô nương một cơ hội trở về suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc có muốn thực hiện mối hôn sự này hay không. Ta quả thật đã thử nỗ lực nhưng cuối cùng ta vẫn cho rằng bản thân không thể đối với cô nương trả giá cảm tình cùng với cộng độ cả đời. Còn thỉnh cô nương trân trọng chính mình, đi tìm một người phu quân khác đi." Do dự lâu như vậy, Vệ Cẩm Dương tuy là ở cảm tình của chính mình vẫn chưa có được đáp án nhưng hắn cũng quyết định trước tiên phải chấm dứt cọc hôn ước từ lúc bắt đầu đã vô cùng vớ vẩn này, "Đến nỗi hậu quả của việc kháng chỉ, ta sẽ dốc hết sức đảm đương, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô nương dù là mảy may."
Hắn có thể lừa gạt được tất cả nhưng cuối cùng vẫn lừa gạt không được trái tim của chính mình. Trải qua suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn cảm thấy chính mình không làm được việc cùng một ai đó tôn trọng nhau như khách cộng độ cả đời trong khi ngay cả cảm giác thích cũng chẳng có. Kiếp trước hắn bởi vì tùy hứng nên chậm trễ Liễu Vụ Dung, kiếp này bọn họ đã không ai nợ ai, hắn càng không thể lại kéo nàng xuống nước.
Ở trong lòng Vệ Cẩm Dương, Liễu Vụ Dung là một cô nương tốt, thực sự không nên vì hắn mà mòn mỏi canh giữ một cuộc hôn nhân không có tình yêu, lại lần nữa cùng hắn cho nhau thống khổ. Nàng hẳn là nên đi tìm hạnh phúc cho chính mình, thật sự không nên bị số mệnh kiếp trước trói buộc, một lần nữa uổng phí thanh xuân.
"Cho dù điện hạ có người trong lòng, tiểu nữ cũng nguyện ý gả cho điện hạ. Chỉ cần điện hạ vẫn cho tiểu nữ thể diện nên có của chính phi, không đến mức sủng thiếp diệt thê, Vụ Dung cũng nguyện ý giúp đỡ điện hạ chiếu cố người mà điện hạ ái mộ." Sau khi nghe Vệ Cẩm Dương nói xong, Liễu Vụ Dung do dự thật lâu, cuối cùng lại cho ra một cái hồi đáp như vậy.
Nhìn khắp các nhà quan to hiển quý trong kinh thành, trừ bỏ phụ tử Vân Tương Vương, người nào lại không phải tam thê tứ thiếp đâu? Kiêu Kỵ Vương có thể thẳng thắn nói ra, Liễu Vụ Dung ngược lại càng thêm cảm thấy điện hạ là người chân thật đáng tin không hề hư tình giả ý lừa gạt nàng. Nếu nàng bỏ lỡ cọc hôn sự này, chỉ sợ về sau cũng không thể tìm được càng tốt hơn. Không bằng làm chính thê của Kiêu Kỵ Vương tới hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp.
Liễu Vụ Dung tự cho là đúng rằng Kiêu Kỵ Vương lúc trước vẫn luôn không đem thân phận của người trong lòng nói ra, càng không thỉnh cầu Kính Hòa Đế ban hôn là bởi vì người kia khẳng định không có tư cách trở thành Kiêu Kỵ Vương phi. Chính mình hào phóng như vậy ngược lại sẽ càng thêm khiến người thương tiếc.
Vệ Cẩm Dương hoàn toàn không đoán trước đến bản thân đã nói đến mức này thế nhưng chỉ đổi được một hồi đáp như vậy, đang ở trong lòng cân nhắc có nên càng thêm trắng ra rằng hắn đã quyết định muốn từ hôn, xem ra nói chuyện hàm súc đã khiến Liễu Vụ Dung hiểu lầm, lại bỗng nhiên nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc...
"Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp xác định chủ nhân của tiếng bước chân ở phía sau thì Liễu Vụ Dung vốn đang đứng đối diện hắn đã trước tiên hướng đối phương hành lễ.
Sau đó, Vệ Cẩm Dương bừng tỉnh xoay người liền thấy Vệ Cẩm Hoa ăn mặc một thân Thái tử mãng bào minh hoàng sắc lúc này thập phần tùy ý đứng ở phía sau nhìn bọn họ, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ nhưng quanh thân lại tồn tại uy áp đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Rõ ràng trên người Vệ Cẩm Hoa không có bất luận điểm nào bất ổn nhưng lại khiến Vệ Cẩm Dương có một cổ cảm giác biệt nữu nói không nên lời. Mới ngắn ngủi hơn một tháng không gặp lại cho hắn cảm giác dường như đã có mấy đời.
"Trùng hợp như vậy sao? Nguyên lai Nhị hoàng đệ cùng đệ muội đang ở Ngự Hoa Viên đi dạo a?" Vệ Cẩm Hoa ý vị thâm trường nhìn về phía Liễu Vụ Dung, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng hồi lâu, lâu đến khiến nàng sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mới tựa như mang lên mặt nạ, mỉm cười nhìn về phía đệ đệ mà ngay từ lúc gặp mặt y vẫn chưa liếc mắt một cái.
"Đúng là thật sự trùng hợp a." Vệ Cẩm Dương bị tươi cười khủng bố của Vệ Cẩm Hoa quét qua, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy rằng Vệ Cẩm Dương vẫn luôn thực hy vọng có thể đem quan hệ không biết chạy lệch đến phương nào của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa kéo trở về quỹ đạo vốn có của một đôi huynh đệ bình thường, nhưng đến khi thật sự lập tức trở về như vậy lại khiến hắn nhịn không được trong lòng khó chịu, thậm chí mạc danh còn cảm thấy mất mát.
Tình hình này cũng quá quỷ dị đi? Vệ Cẩm Dương cảm giác ca ca ôn nhu vô cùng của hắn dường như lập tức liền biến thành vị thiên tử thiếu niên trong kiếp trước khiến hắn sợ hãi không thôi, đang nói cười vui vẻ lại có thể không dấu vết muốn tánh mạng của hắn.
Mặc dù đã lâu chưa từng gặp mặt, Vệ Cẩm Dương cũng từ người khác nghe tới không ít chuyện, tỷ như đôi phụ tử Kính Hòa Đế cùng Thái tử ở trên triều đình càng đấu càng tàn nhẫn, thậm chí có đồn đãi nói thủ đoạn đã ngoan độc tới mức chỉ kém bức tử lẫn nhau. Hôm nay lại trông thấy ánh mắt Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn xa cách như vậy, hắn chợt cảm thấy tất cả đều trở nên xa lạ lại sợ hãi vô cùng.
Bởi vì tinh thần bị khí tràng của Vệ Cẩm Hoa khủng bố đàn áp, Vệ Cẩm Dương cuối cùng vẫn bị dọa phá lá gan, miễn cưỡng nở một nụ cười làm lành liền dẫn Liễu Vụ Dung, hiện tại trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn, hỏa tốc cáo biệt vị Thái tử điện hạ còn đang cười đến khiến người ta mao cốt tủng thiên.
Trở lại vương phủ của chính mình, Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp thay y phục, uống ngụm nước bình tĩnh một chút nỗi lòng, liền nhận được lời mời từ Vệ Minh Lãng mất tích đã lâu, thế nên lại vô cùng lo lắng ra cửa.
"Tiểu hoàng thúc, có chuyện gì chúng ta nói thẳng được không? Đừng đánh nữa được không a?" Vệ Cẩm Dương nhăn mặt nhìn bàn cờ, đáng thương vô cùng nói. Có ai hiểu được nỗi thống khổ của hắn sao, một kẻ đánh cờ dở lại bị bắt cùng kỳ nghệ cao thủ đánh liên tiếp ba ván cờ, cả ba ván toàn thua đến liền manh giáp cũng chẳng còn.
Vệ Minh Lãng mặt than bình tĩnh nhìn thoáng qua dáng vẻ đáng thương bị ván cờ này giảo đến đầu óc đều tạc của Vệ Cẩm Dương, chậm rãi đem quân cờ trong tay thả lại hộp, sau đó cầm lên ly trà do dự thật lâu nên uống hay không, cuối cùng vẫn nhấp một ngụm nhỏ mới giật giật môi mở miệng, "Cẩm Dương, sau khi ta rời đi, ngươi về sau có thể mỗi năm bớt một chút thời gian đi nhìn xem Vệ Cẩm Trình hay không? Hắn chung quy vẫn là cái hài tử khiến người ta không bớt lo."
"Xem hắn? Nhưng sao lại rời đi? Tiểu hoàng thúc ngài muốn đi làm chuyện nguy hiểm gì sao?" Vệ Cẩm Dương nghe giọng nói có chút mơ hồ của Vệ Minh Lãng, không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn y.
"Ta phải về Du Ly, khả năng tương lai cũng không bao giờ lại đến Tử Vân. Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là không yên lòng hắn, hắn vẫn luôn là đứa nhỏ không chịu trưởng thành, hiện tại cũng chỉ có thể làm ơn ngươi." Vệ Minh Lãng thần sắc có chút hoảng hốt không biết nên nhìn về hướng nào, thở dài nói.
"Về Du Ly?"
"Không sai, 'về' Du Ly là bởi vì nơi đó mới thật sự là nhà của ta." Vệ Minh Lãng cười khổ một tiếng, ký ức lại bay về thật lâu thật lâu trước kia, "Tất cả mọi người đều cho rằng bởi vì ta thân thể không tốt mới bị phụ vương mẫu phi đưa cho sư phụ nuôi nấng lớn lên, kỳ thật lời này đều là giả. Chân chính sự thật là ở năm ta ba tuổi, Tử Vân cùng Trần quốc giao chiến, tướng lãnh của Trần quốc không địch lại phụ vương liền dùng kế bắt cóc ta, ý đồ bức bách phụ vương bỏ thành đầu hàng. Sau đó phụ vương cũng ở giữa Vân Tương Thành và ta làm ra lựa chọn."
"Tiểu hoàng thúc tổ cuối cùng lựa chọn Vân Tương Thành?" Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Vệ Cẩm Dương lại là khẳng định. Bản thân một tướng lãnh, còn là đệ tử do một tay Vân Tương Vương dạy ra, hắn tự nhiên biết nếu gặp phải loại tình huống lưỡng nan này thì lựa chọn duy nhất chính là cái gì.
Nhưng cho dù như thế, Vệ Cẩm Dương vẫn nhịn không được đi đồng tình cùng thương cảm Vệ Minh Lãng tuổi nhỏ tao ngộ, trình độ bi thảm lúc đó là có thể nghĩ đến. Hài tử chỉ mới ba tuổi liền bị phụ mẫu từ bỏ sinh mệnh, vô luận là tâm lý hay thân thể chỉ sợ đều sẽ lưu lại bóng ma cùng vết thương vĩnh viễn không thể mờ đi.
"Chủ soái quân địch thẹn quá thành giận, bắt đầu mỗi ngày lấy việc tra tấn ta làm trò vui. Tình cảnh muốn sống không được muốn chết không xong như vậy liên tục kéo dài tới ngày thứ mười thì ta rốt cuộc cơ hồ không còn hơi thở, sau đó bị bọn chúng ném tới bãi tha ma. May mắn khi đó sư phụ cùng Dược Tọa tiền nhiệm xuất ngoại làm việc, thuận tiện mỗi ngày làm một việc thiện (3), đánh bậy đánh bạ đã cứu sống được ta, cũng đem ta mang về Du Ly." Bóng ma thời thơ ấu quả thật vẫn còn ảnh hưởng sâu đạm đến Vệ Minh Lãng, cho nên bây giờ một lần nữa đề cập đến, khóe mắt đuôi mày của y cũng là bi ai cùng đau đớn không thể xóa nhòa, "Từ ngày đó bắt đầu, Vệ Minh Lãng cũng đã chết, người sống sót chỉ có Tinh Hồn."
"Tiểu hoàng thúc tổ ngài ấy..." Vệ Cẩm Dương nôn nóng mở miệng, tuy rằng biết Vân Tương Vương là một người tướng lãnh thì đủ tư cách, là phụ thân lại khẳng định không đủ tiêu chuẩn nhưng hắn vẫn muốn thay đối phương biện giải chút gì đó.
"Ta biết, ta có thể lý giải quyết định ngay lúc đó của phụ vương, nếu đổi thành ta đứng ở lập trường của ngài thì có lẽ ta cũng lựa chọn như vậy. Chỉ là sâu trong tâm khảm trước sau vẫn không thể tiếp thu." Vệ Minh Lãng nhắm hai mắt lại, tựa như muốn trước khi rời đi có thể đem đoạn chuyện xưa này nói xong, "Cho nên, năm ta mười tuổi phụ vương phát hiện ra ta vẫn chưa chết, khi sư phụ và tất cả mọi người đều hy vọng ta trở lại Vân Tương Vương phủ thì ta lại như thế nào cũng không muốn. Chỉ là lúc phụ vương cùng mẫu phi đến Du Ly tìm ta đã dẫn theo Vệ Cẩm Trình... Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn đến Vệ Cẩm Trình liền rất nguyện ý yêu thích cùng chiếu cố đứa nhỏ này."
"Cho nên, ngài mới có thể trở lại làm Vệ Minh Lãng sao?" Vệ Cẩm Dương lập tức cảm thấy 'vận mệnh' thứ này có đôi khi thật sự tồn tại, mỗi một sự kiện đều đã được an bài. Năm xưa Tinh Hồn bởi vì Vệ Cẩm Trình mà quay về làm Vệ Minh Lãng, đến hôm nay Vệ Minh Lãng lại bởi vì Vệ Cẩm Trình mà một lần nữa trở về làm Tinh Hồn.
Vệ Minh Lãng cũng không trả lời, hiển nhiên đã xem như cam chịu. Y từ trên bàn cờ cầm lên hai quân cờ vân vê qua lại, trầm mặc một hồi mới tiếp tục mở miệng, "Sư phụ tuổi tác đã cao, sự vụ ở Du Ly càng thêm bận rộn, Vệ Cẩm Trình không hề yêu cầu tiểu hoàng thúc, phụ vương mẫu hậu cũng có Minh Ngọc chiếu cố, ta hiện tại đã đến lúc nên quay về Du Ly tận trách với chức vị Võ phán cùng hiếu kính sư phụ. Nghĩ tới nghĩ lui, không yên lòng cũng chỉ có Vệ Cẩm Trình hài tử kia."
"Tiểu hoàng thúc yên tâm, tuy rằng ta không làm được mỗi ngày đi theo hắn nhưng bớt thời giờ đến nhìn xem vẫn có thể. Nếu ngài cần, ta còn có thể viết thư đem tình hình của hắn đúng hạn hội báo." Vệ Cẩm Dương nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một hứa hẹn.
"Không cần, sau khi rời khỏi đây, trừ phi là từ Minh Ngọc gửi đến, ta sẽ không tiếp bất luận thư tín cùng tin tức nào liên quan Tử Vân." Vệ Minh Lãng gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, nghiễm nhiên lúc này là thật sự muốn buông xuống.
Nhìn gương mặt nghiêm nghị của Vệ Minh Lãng, Vệ Cẩm Dương trong lòng tức khắc ngũ vị tạp trần. Từ nhỏ đều là một đám cùng nhau lớn lên, hôm nay lại chứng kiến tiểu hoàng thúc cùng Vệ Cẩm Trình lại biến thành hai kẻ xem nhau như người xa lạ, kia giữa hắn cùng đại ca lại sẽ có kết cục gì đây? Vệ Cẩm Dương không dám đi tưởng, chỉ ở trong lòng ai thán một câu, cảnh còn người mất thế sự vô thường.
Vệ Cẩm Trình, nếu ngươi biết được từ hôm nay ngươi thật sự rốt cuộc sẽ nhìn không thấy, cũng vĩnh viễn mất đi tiểu hoàng thúc, ngươi rốt cuộc sẽ hối hận hay là sẽ cười trộm đây? Vệ Cẩm Dương suy đoán không đến tâm tư hay thay đổi của Vệ Cẩm Trình, điều duy nhất hắn biết đến chính là từ nay về sau trên thế gian này sẽ không còn tiểu hoàng thúc Vệ Minh Lãng tồn tại, có chăng chỉ là Tinh Hồn, là Tinh Hồn thuộc về Du Ly Quỷ Vực.
"Đúng rồi, Cẩm Dương, đây là giải dược của Uyên Ương Cổ mà Dược Tọa nhờ ta chuyển giao cho ngươi. Ngươi lập tức liền phải thành thân, hiện giờ vừa lúc xem như là tân hôn lễ vật mà Du Ly tặng cho ngươi đi, Kiêu Kỵ Vương điện hạ." Vệ Minh Lãng chợt nhớ tới chuyện này, từ trong ngực lấy ra một cái hộp sứ nhỏ, ở trước mặt Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hy vọng tiểu hoàng thúc cuối cùng cùng tiểu gà trống ở bên nhau sao? (Vũ: KHÔNG!!!)
~~~~~
(1)
"Hình đồng tước chá" (形同嚼蜡): dáng vẻ cùng loại với nhai sáp.
i. Chắc là tác giả lấy từ cụm "Vị đồng tước chá" (味同嚼蜡): vị như nhai sáp, không có một chút mùi vị nào, ý nói nhàm chán và không thú vị.
(2)
"Mạo hợp thần ly" (貌合神离): mặt gặp nhau nhưng hồn xa cách, bằng mặt không bằng lòng, kề mặt cách lòng.
(3)
"Nhật hành nhất thiện" (日行一善): ngày làm một việc thiện, khuyến khích làm việc tốt, khơi gợi trái tim nhân hậu trong mỗi người.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. "Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn đến Vệ Cẩm Trình, ta liền rất nguyện ý yêu thích cùng chiếu cố đứa nhỏ này."
Cầu đổi công!!! Ta hận tác giả!!!
Nhớ năm đó đọc "Bí mật bị thời gian vùi lấp" của Đồng Hoa, đến phút cuối Tô Mạn vẫn chọn Tống Dực làm mình muốn đốt nhà tác giả. Đúng là kết thúc như vậy thì thành toàn cho mười năm yêu thầm của Tô Mạn, nhưng mình thấy không đáng chút nào. Lục Lệ Thành anh ơi, về đây em yêu!!!
i. Chân thành tha thiết đề cử "Mạo hợp thần ly" của Khốn Ỷ Nguy Lâu, mình nghe kịch truyền thanh rồi mới đọc truyện. Trên đời nếu không tồn tại thiên thần thì Thẩm Mặc vẫn có một Quý Minh Hiên a.
i. Đoạn Vân Tương Vương lựa chọn giữa con trai và thành trì làm mình nhớ đến "Bạo quân" của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa. Lúc đó Chử Thiệu Lăng cũng bị buộc phải lựa chọn giữa cắt đất nghị hòa cùng với tính mạng của ái nhân. Trong mấy vị đế vương/hoàng tử công mà mình biết thì mình thích Chử Thiệu Lăng nhất.
~~~Trích C87, edit bởi Tiểu Anh (monghoaluc.wordpress)~~~
"Ngươi cũng cho rằng ta hạ lệnh đồ thành vì trả thù?" Chử Thiệu Lăng khép mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Để ngươi có thể trở về, ta có ngại gì lấy thiên hạ này đổi cho bọn hắn? Nhưng Vệ Kích ngươi hiểu sao? Trên chiến trường ta vì ngươi đồng ý ký hòa ước không bao lâu nữa sẽ truyền khắp thiên hạ, biết ta vì ngươi mà đối với Liêu Lương hữu cầu tất ứng, dám đánh đổi mười lăm tòa thành, đối thủ trong triều, phiên bang ngoại quốc biết được chuyện này rồi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
Chử Thiệu Lăng đến gần một bước nâng cằm Vệ Kích, nhìn hắn, trong mắt đã tràn ngập lệ khí: "Chỉ cần ta một ngày nắm quyền, bọn họ đều sẽ nghĩ rằng ngươi là bảo khí có thể áp chế ta, khiến họ muốn gì được nấy, như vậy tiếp tục, ngươi nghĩ ta mỗi ngày làm sao có thể an tâm mà ngủ?"
"Cũng có thể nói thật với ngươi! Khi địch nhân vừa bắt đầu theo ta hòa đàm, ta cũng đã quyết định muốn đồ thành! Nếu ngươi lại xuất hiện chậm một khắc, cho dù ta có hạ đại ấn cũng sẽ không để ý đến hiệp ước đồ bỏ kia! Muốn dùng ngươi làm điều kiện với ta, nằm mơ!!"
Mắt Chử Thiệu Lăng đỏ lên, giọng khàn khàn: "Biết một khắc người Liêu Lương bắt ngươi theo ta hòa đàm kia ta sống thế nào sao?! Cả đời ta chưa từng lo lắng đến như vậy!! Ngươi nhẫn tâm khiến ta mỗi ngày đều chịu dày vò như vậy sao?!"
"Ta không phải vì trả thù, cũng không phải vì thể diện của bản thân! Ta chỉ không thể chấp nhận được người khác đối với ngươi như hổ rình mồi!!" Chử Thiệu Lăng gắt gao nhìn vào mắt Vệ Kích, lạnh giọng, "Ngươi khuyên ta cũng vô dụng, ta muốn dùng máu người Liêu Lương khiến cả thiên hạ hiểu được! Chử Thiệu Lăng ta cũng sẽ không cố kỵ cái gọi là quân tử chi nghĩa mà thánh nhân nói! Dùng ngươi làm áp chế sẽ không được chỗ tốt gì, chỉ biết sẽ chết càng thảm hại! Nếu lại có người lại dám đánh chủ ý đến ngươi phải ngẫm lại hàng vạn hàng nghìn oan hồn Liêu Lương kia, ngẫm lại xem chính mình có khả năng chịu được nộ hỏa của ta hay không!!"
Chử Thiệu Lăng hơi cúi đầu nhìn Vệ Kích còn quỳ trên đất, tay áo thêu tơ vàng rũ xuống lướt qua mặt Vệ Kích, có chút lạnh.
Trước mặt Chử Thiệu Lăng Vệ Kích luôn có thể không quỳ, Chử Thiệu Lăng đau lòng hắn, luôn nói trên đất lạnh, cho dù có trải lông ngỗng thật dày cũng sợ khiến hắn lạnh chân.
Vệ Kích đã rất lâu không ngước lên nhìn Chử Thiệu Lăng như vậy, giờ khắc này Vệ Kích đột nhiên hiểu được, người này đứng cao bao nhiêu, lại càng sống khổ bấy nhiêu.
Hắn tự đem chính mình nhốt vào địa ngục, hắn đi qua nghìn vạn nghiệp hỏa, hắn tàn sát vạn người kinh sợ tứ phương, chỉ vì... đe dọa thiên hạ này, không cho bất luận kẻ nào dám mơ ước Vệ Kích của hắn.
Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt tóc Vệ Kích, một lúc lâu mới nói, giọng khàn khàn: "Ngươi cho rằng ta thích giết người sao?"
Vệ Kích gục đầu, ôm lấy chân Chử Thiệu Lăng, oa một tiếng bật khóc.