Hoắc Diệu Văn rời khỏi toà soạn《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 cặp hồ sơ trong tay thiếu một chồng giấy viết bản thảo, lại nhiều một cái chứa đầy tiền phong thư.
Tùy ý đem cặp hồ sơ kẹp ở trong ngực, Hoắc Diệu Văn cất bước hướng tới một con hẻm khác của phố Cửu Long Quý Châu. Điểm đến là nhà Trương lão sư.
Bảy vạn chữ bản thảo vừa giao mang về cho hắn khoảng 2100 khối tiền. Hoắc Diệu Văn vốn dĩ trong túi ngượng ngùng, lại lần nữa phồng lên. Ngay cả bước chân trên đường cũng như vui vẻ, nhẹ nhõm không ít.
Khi hắn đến dưới tầng nhà Trương lão sư, người bán trái cây lần trước vẫn đang ở đó. Dưới ánh nắng hè chói chang như thiêu đốt, mặt trời trên cao rực rỡ tựa một lò lửa lớn. Hắn ngồi dưới tán ô nhỏ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ và thỉnh thoảng nhấp từng ngụm trà lạnh từ nhà mang theo.
Lần này, ngoài việc mua một quả dưa hấu lớn như trước, Hoắc Diệu Văn còn chọn thêm một vài loại trái cây tươi khác đang được ưa chuộng. Hắn bước lên cầu thang hướng đến căn hộ Trương lão sư cùng cặp hồ sơ kẹp trong tay phải và túi trái cây xách bên tay trái.
Một hồi lâu sau, tới rồi cửa, Hoắc Diệu Văn giơ tay gõ gõ cửa phòng.
“Thùng thùng”
Hai tiếng tiếng đập cửa vang lên.
Sư mẫu vừa nghe thấy tiếng động liền vội đi ra mở cửa, vừa hỏi: “Ai?”
Hoắc Diệu Văn liền trả lời: “Sư mẫu, là ta, Diệu Văn.”
“Răng rắc” một tiếng, cửa sắt chống trộm bị mở ra, sư mẫu đầy mặt vui sướng nhìn cửa Hoắc Diệu Văn nói:
“ Diệu Văn ngươi hôm nay như thế nào tới? Trời nắng thế này, không sợ bị nóng sao?”
“Tới bên này làm chuyện gì a? Có cần hay không ngươi lão sư hỗ trợ?”
Sư mẫu một bên nói, một bên dẫn Hoắc Diệu Văn vào nhà thời điểm, lúc này mới chú ý tới trên tay hắn xách theo hai cái túi, sắc mặt không vui nói:
“Sao lại mang nhiều đồ thế này? Sư mẫu đã bảo bao nhiêu lần rồi, lần sau mà còn mang đồ đến thì không mở cửa cho ngươi!”
“Ngươi còn chưa đi làm, tiêu xài phung phí thế này là sao? Mua đồ mang lên đây, chẳng lẽ coi sư mẫu là người ngoài sao?” Sư mẫu biết hoàn cảnh gia đình của Hoắc Diệu Văn không mấy dư dả, hơn nữa thời bấy giờ ở Hong Kong kiếm tiền rất khó khăn. Thấy hắn mua thêm trái cây, trong lòng rất không vui.
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn mặt mang mỉm cười nói:
“Sư mẫu, làm sao ta dám coi ngài là người ngoài được? Khi ta còn đi học, lão sư và sư mẫu luôn quan tâm, chiếu cố ta hết mực. Trong lòng ta, nhị lão chính là người thân!”
Nghe hắn nói như vậy, sư mẫu sắc mặt mới hơi chút chuyển biến tốt đẹp một chút, nhưng vẫn là oán trách nói:
“Cũng chính vì thế, sư mẫu đã bảo không cần mua! Thế mà lần nào ngươi cũng không chịu nghe.”
Hoắc Diệu Văn cười ha hả nói:
“Sư mẫu ngài cứ yên tâm đi, lần này ta lại đây một phương diện là tới bái phỏng lão sư, hỏi về vấn đề chương trình học sau khi khai giảng. Một cái khác chính là đi báo xã lấy tiền nhuận bút.”
“Tiền nhuận bút?” Sư mẫu sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt vui vẻ nói: “Ngươi viết văn chương gửi bài đến báo xã?”
Hoắc Diệu Văn gật gật đầu: “Ân, lúc rảnh rỗi ta hay nghĩ ngợi lung tung, thế là ta viết một quyển tiểu thuyết gửi thử.”
“Là ai tới?”
Lúc này, từ trong phòng ngủ, Trương Thừa Di nghe được tiếng động bên ngoài, liền mặc xong quần áo, vừa mở cửa phòng vừa hỏi:
“Là Diệu Văn tới, đứa nhỏ này tới liền tới, nhưng hắn lại mua cả trái cây đem lên nữa." Sư mẫu nhìn thấy Trương Thừa Di đi ra, cũng là lần nữa oán trách Hoắc Diệu Văn.
Trương Thừa Di đến gần nhìn thoáng qua Hoắc Diệu Văn cùng trên tay hắn xách theo trái cây, trầm khuôn mặt nói:
“Diệu Văn a, lão sư biết ngươi ý tốt, nhưng không cần thiết mỗi lần tới đều xách theo đồ vật đi lên.”
Nghe được lời Trương Thừa Di gần như quát lớn, Hoắc Diệu Văn không những không giận mà ngược lại cảm thấy ấm lòng. Trước đây, hắn chỉ tiếp thu ký ức của "nguyên chủ" nhưng chưa thực sự cảm nhận được tình cảm gắn bó. Lần này, khi nhận được sự quan tâm nghiêm khắc từ Trương lão sư, hắn thật sự cảm động.
Cười cười, Hoắc Diệu Văn giải thích nói: “Lão sư, ta chỉ mới nhận được tiền nhuận bút? Ta nghĩ phải mua chút quà để hiếu kính lão sư và sư mẫu."
“Tiền nhuận bút?” Trương Thừa Di sửng sốt.
Nhưng thật ra sư mẫu ở bên cạnh cười ha hả nói: “Đúng vậy, Diệu Văn vừa mới nói hắn viết tiểu thuyết gửi bài thành công.”
Nói xong, sư mẫu quay đầu nhìn về phía Hoắc Diệu Văn, hỏi:
“Đúng rồi, Diệu Văn, ngươi gửi bài cho báo nào thế? Sư mẫu ngày mai đi mua một phần báo chí nhìn xem ngươi tiểu thuyết.”
“《 Phương Đông Báo Nghiệp. 》” Hoắc Diệu Văn thuận miệng nói.
Nghe vậy, Trương Thừa Di cau mày:
"Sao tờ báo đó ta chưa từng nghe qua, là báo nào vậy?"
Hoắc Diệu Văn giải thích nói:
“Là một nhà tiểu báo xã, ngày mốt mới chính thức phát hành số đầu tiên. Hơn nữa bọn họ báo xã liền nằm ở số 362 phố Quý Châu, không gian bên trong rất ổn, cũng khá rộng rãi."
Vừa nghe, Trương Thừa Di tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, ta nhớ sáng nay khi ra ngoài tập thể dục, hình như ta có đi qua một ngã rẽ bên phải, thấy một toà nhà có tấm biển ghi 《 Phương Đông Báo Nghiệp. 》"
"Đúng rồi, chính là nơi đó." Hoắc Diệu Văn gật đầu.
Lúc này, sư mẫu ở bên cạnh, nói:
“Lão nhân, mau bảo Diệu Văn ngồi xuống đi chứ, hắn cứ đứng mãi thế kia, mồ hôi ướt cả trán rồi."
Khi hai người ngồi xuống, sư mẫu sau khi biết Hoắc Diệu Văn chưa ăn trưa liền nhanh chóng vào bếp nấu mì trứng.
“Ta thích nhất là ăn mì trứng sư mẫu làm.” Hoắc Diệu Văn nhớ tới trong trí nhớ “Chính mình” đối sư mẫu mì trứng yêu thích, vội vàng cười nói.
"Là, sư mẫu ngươi cũng chỉ giỏi mỗi món này thôi." Trương Thừa Di liếc trộm vào bếp, thấy vợ iu đang bận rộn không nghe thấy, liền nhẹ nhàng thở ra, rồi nói:
“Diệu Văn a, ngươi lần này tới là vì thời khóa biểu của học kỳ mới đúng không?"
Hoắc Diệu Văn gật gật đầu:
“Đúng vậy lão sư, ta vốn là muốn đi hỏi Hoàng chủ nhiệm, nhưng biết được Hoàng chủ nhiệm đến Anh quốc công tác, nói là vì để chuẩn bị cho việc mở Khoa Luật."
“Ân, chuyện Khoa Luật thì ta cũng biết chút ít. Gần đây, chính quyền Cảng Đốc Phủ có gửi một số văn bản về tình hình giáo dục các khu. Nghe nói, chính phủ đang chuẩn bị triển khai chương trình tiểu học 6 năm miễn phí. Đây thực sự là việc tốt, nhưng như ngươi biết, 'miễn phí' đồng nghĩa với việc không có lợi nhuận. Chi phí sách giáo khoa cho học sinh và lương của giáo viên đều phải có người gánh vác."
Trương Thừa Di cảm khái một chút, rồi nhanh chóng gạt bỏ chủ đề nặng nề này.
"Thôi, không nói đến những chuyện đau đầu ấy nữa. Về thời khóa biểu của học kỳ mới, Hoàng chủ nhiệm và khoa đã sắp xếp sẵn. Ban đầu, bọn họ định để ta và người cùng dạy một lớp. Nhưng ta nghĩ, nếu cứ để ngươi mãi đi theo ta thì ngươi liền không có gánh nặng. Đôi lúc, cần phải có một chút áp lực để trưởng thành.
Cho nên ta cùng Hoàng chủ nhiệm, còn có Văn học viện cấp trên, trao đổi với nhau. Học kỳ này, chúng ta sẽ tách lớp. Ta sẽ tiếp tục giảng dạy cho sinh viên năm hai và năm ba. Còn toàn bộ sinh viên năm nhất sẽ do ngươi phụ trách hoàn toàn. Ngươi sẽ tự lên kế hoạch và quyết định cách giảng dạy. Đến nỗi như thế nào dạy, đây là trách nhiệm của ngươi.”
Nói xong lời cuối cùng, Trương Thừa Di lại nói:
“Lần này, việc thành lập Khoa Luật ở trường không chỉ đơn thuần là mở rộng quy mô học viện. Trường còn dự định tách môn Triết học thành một khoa riêng. Nghe nói, bọn họ đang chuẩn bị tuyển dụng giảng viên triết học hoặc học giả nước ngoài với mức lương hấp dẫn. Vì vậy, Diệu Văn, việc ngươi đảm nhiệm giảng dạy cho sinh viên năm nhất lần này cực kỳ quan trọng. Ngươi nhất định phải nỗ lực hết mình."
"Nhất định ta sẽ không phụ lòng lão sư!"
Hoắc Diệu Văn không nghĩ tới môn Triết học sẽ trở thành một khoa riêng biệt, không khỏi trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn là mười phần tin tưởng nói.
Trương Thừa Di đột nhiên hỏi nói: “Đúng rồi, lần trước ta bảo ngươi viết bài luận về tam quan, ngươi đã viết xong chưa?"
“Viết lão sư.”
Hoắc Diệu Văn mở ra cặp hồ sơ, từ bên trong móc ra mười mấy trương giấy viết thư, mặt trên đều là hắn căn cứ đời sau trên mạng lưu hành tam quan, cùng với chính mình lý giải. Hắn sáng tác dựa trên hoàn cảnh sống của thị dân bình thường ở Hồng Kông hiện tại. Bản luận tên:
“Luận về Tầm Quan Trọng của Tam Quan: Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan”.
Trương Thừa Di tiếp nhận giấy viết thư, bắt đầu đọc chậm rãi.
Lúc này, sư mẫu từ bếp bước ra với bát mì trứng nóng hổi trên tay.
Một hồi lâu, Trương Thừa Di đặt bài viết xuống, trong miệng tán thưởng không thôi, nói:
“Không tồi, Diệu Văn ngươi viết cái này thật sự rất xuất sắc, tam quan lý luận của ngươi, ta cho rằng hoàn toàn xúng đáng được đăng trên các báo lớn, để nhiều người hơn nữa có cơ hội tiếp cận. Suy cho cùng, con người tồn tại không chỉ để mưu sinh, mà còn để xây dựng một tương lai tốt đẹp và theo đuổi lý tưởng!"
“Không cần quá khiêm tốn.” Trương Thừa Di cười ha hả nói:
“Thế này đi, ngươi để bài viết này lại cho ta. Ta có một người bạn làm ở 《 Minh Báo 》 đợi thêm mấy ngày ta đưa cho đối phương xem qua. Nếu có thể, ngươi liền đăng bài trên《 Minh Báo 》. Ngươi thấy sao?"
Hoắc Diệu Văn nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Có thể.”
Hai người lại trò chuyện vài câu,
Trương Thừa Di nói:
“Diệu Văn, lần này khi giảng dạy cho sinh viên năm nhất, ngoài nội dung trong sách giáo khoa, ngươi cũng có thể mang những ý tưởng trong bài luận về tam quan để chia sẻ. Một cái triết học giảng sư, cần thiết phải có chính mình lý niệm cùng quan điểm triết học, mới có thể đủ dạy dỗ người khác, dẫn dắt người khác, đi lên triết học con đường.”
“Ta sẽ lão sư.”
..............
Rời khỏi nhà của Trương lão sư, đã là hơn 3 giờ chiều.
Ban đầu, khoảng 1 giờ rưỡi, Hoắc Diệu Văn đã định trở về, nhưng sư mẫu nói rằng trời bên ngoài còn nắng gắt, nên bảo hắn ở lại trong nhà, tận hưởng chút không khí mát mẻ từ quạt lạnh, đợi đến khi mặt trời lặn rồi hãy đi cũng chưa muộn.
Thế nên, hắn chậm trễ đến hơn 3 giờ mới rời đi.
Ngước nhìn bầu trời khi mặt trời đang dần lặn, Hoắc Diệu Văn nghĩ đến thời khóa biểu mà thầy Trương đã đưa, chợt nhớ rằng chỉ ba ngày nữa, hắn sẽ đứng lớp buổi đầu tiên giảng môn Triết cho sinh viên năm nhất, không khỏi bắt đầu lo lắng lên.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm giảng viên, lại còn tại Đại học Hồng Kông, một trong hai trường đại học hàng đầu ở đây. Hoắc Diệu Văn trong lòng rất thấp thỏm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ giống như cũng không có gì để lo lắng.
Khóa học triết học vốn khác biệt so với các môn học khác. Tri thức triết học thuần túy không phải yếu tố quan trọng nhất. Điều cốt lõi nằm ở tư duy phong phú, cách nhìn nhận thế giới, cùng khả năng tự vấn bản thân và góc độ tiếp cận các vấn đề.
Tất cả những điều này
Mới chính là trọng tâm của triết học.
PS: Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, sách mới kỳ đặc biệt yêu cầu các vị duy trì, cảm tạ cảm tạ mỗi một cái bỏ phiếu đề cử cùng đánh thưởng bằng hữu, thập phần cảm tạ.