Ngày 1 tháng 5 năm 1841, báo chí đầu tiên của Hồng Kông được ra đời, mang tên《 Hồng Kông Chính Phủ Công Báo 》 chuyên dùng để công bố thông tin nội bộ của chính phủ Cảng Đốc, phục vụ cho công dân Anh và các giao dịch trong nội bộ thuộc địa.
Mãi đến năm 1857, Hồng Kông mới có một tờ báo tiếng Tru·ng t·hương mại mang tên 《 Hồng Kông Tàu Thuyền Hóa Giới 》 tuy là báo chí nhưng thực chất chỉ là một tờ báo cáo ngắn gọn dành cho các thương nhân.
Cũng vì nguyên nhân này, khiến cho lượng tiêu thụ không cao, tờ báo này đã được Ngũ Đình Phương, một nhà ngoại giao và luật gia nổi tiếng thời kỳ Dân Quốc, mua lại. Sau đó, ông đã cải cách, thay đổi kiểu chữ và cho ra đời một tờ báo tiếng Trung thực sự, tờ báo này sau đó đã phát triển mạnh mẽ và trở thành 《 Trung Ngoại Tân Báo 》.
Từ đó, ngành báo chí Hồng Kông đã phát triển mạnh mẽ, có những tờ chuyên đưa tin về các sự kiện thực tế như 《 Hồng Kông Nhật Báo 》 tờ báo đưa tin quốc tế như 《 Tinh Đảo Nhật Báo》 hay chuyên tin về kinh tế như 《 Chuồng Ngựa Nhật Báo 》. Ngoài ra, còn có những tờ báo nổi tiếng về tiểu thuyết như 《 Minh Báo 》.
Hoắc Diệu Văn nhìn lên các loại kiểu dáng báo chí khác nhau và không khỏi bội phục năng lực làm việc của Minh Tử. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã thu thập được rất nhiều tờ báo với đủ các thể loại.
Sau khi loại bỏ các báo không phù hợp như chuyên về tin tức, kinh tế, thể thao, Hoắc Diệu Văn còn lại hơn hai mươi tờ báo, hầu hết đều chuyên cung cấp tiểu thuyết, văn học, và tạp văn cho độc giả.
Các tờ báo nổi bật như 《 Hồng Kông Hoa Văn Thơ Báo 》 《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》 《 Minh Báo 》 《 Tinh Đảo Nhật Báo 》 《 Hồng Kông Văn Học Báo 》 《 Hồng Kông Tác Gia Báo 》 《 Văn Học Thế Giới 》 《 Văn Nghệ Báo 》… khiến Hoắc Diệu Văn hoa cả mắt.
Sau khi loại bớt các báo có doanh thu không tốt, trước mắt chỉ còn lại năm tờ báo thích hợp hắn nhất: 《 Minh Báo》 《 Đại Công Báo 》 《 Tinh Đảo Nhật Báo 》 《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》 và cuối cùng là 《 Văn Học Thế Giới 》.
Trong năm tờ báo, 《 Minh Báo 》 là tờ báo có doanh thu lớn nhất, từ khi bắt đầu đăng tải tiểu thuyết 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 của Kim Dung, doanh thu của tờ báo này luôn đứng trong top ba báo có doanh thu cao nhất ở Hồng Kông.
《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》 cung cấp nhiều thể loại như võ hiệp, văn xuôi, ngôn tình và khoa học viễn tưởng, với nhiều tác giả nổi tiếng như Nghê Khuông, Lâm Yến Ni. Doanh thu của tờ báo này cũng rất ổn.
《 Đại Công Báo 》 mặc dù doanh thu thấp hơn, nhưng cũng có tác phẩm tâm huyết mới nhất của Lương Vũ Sinh, 《 Hãn Hải Hùng Phong 》 được yêu thích bởi độc giả.
Ngay cả Kim Dung còn chuyên môn viết một tán thơ khen ngợi tác phẩm này trong 《 Minh Báo 》:
“Mạc mạc cát vàng, vô ngần bát ngát. Bạch y thiếu hiệp, độc thân đơn kỵ. Bắc thượng tìm phụ, khó bề phân biệt. Mấy độ phong ba, chân tướng đại bạch. Thân nhân rời đi, phu thê thất lạc. Âm thư không nghe thấy, dao trác xôn xao. Thiên nhai láng giềng, ý hợp tâm đầu. Sương mù vân chung tán, nắm tay thiên nhai.”
Đoạn thơ này, nếu được đánh giá theo tiêu chuẩn hiện đại, khẳng định sẽ có một ít người cho rằng đây là Kim Dong ở trêu chọc Lương Vũ Sinh, rốt cuộc này bổn 《 Hãn Hải Hùng Phong 》 chuyện xưa tình tiết cùng nam chủ tao ngộ đều quá cẩu huyết, quá kịch bản hóa.
Nhưng, không nghĩ tới chính là loại thư này ở đời sau người trong mắt thập phần kịch bản võ hiệp tiểu thuyết, ở lập tức Hong Kong lại là nhất mới mẻ độc đáo nhất nhiệt huyết một quyển hỗn loạn nợ nước thù nhà, yêu hận tình thù, khó bề phân biệt võ hiệp cự tác!
《 Tinh Đảo Nhật Báo 》 cùng 《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》khá giống nhau, đều có các chuyên mục dành riêng cho võ hiệp, văn xuôi và ngôn tình.
《 Văn học thế giới 》lại chuyên sâu hơn, chủ yếu đăng các tiểu thuyết, tạp văn. Ngoài những tác phẩm được đông đảo công chúng yêu thích như võ hiệp và ngôn tình, tờ báo này còn đăng tải nhiều tác phẩm của các văn nhân yêu thích văn học. Trước đây, Tam Mao từng đăng các bài viết nghiên cứu về 《 Hồng Lâu Mộng 》trong tờ báo này, cũng như các tiểu thuyết như《 Khuynh Thành 》《 Cao Nguyên Hoa Bách Hợp 》.
Xem xong này năm phân báo chí nội dung sau, Hoắc Diệu Văn nhíu nhíu mi, nếu luận phát biểu tiểu thuyết nói, như vậy không thể nghi ngờ là 《 Minh Báo 》《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》 cùng 《 Đại Công Báo 》 nhất thích hợp.
Bất quá,《 Đại Công Báo 》 có phần phụ bản đăng tiểu thuyết quá ít, chỉ có Lương Vũ Sinh hiện đang tiếp tục đăng《 Hãn Hải Hùng Phong 》 và một vài tác giả không mấy nổi tiếng khác viết võ hiệp.
《 Hồng Kông Văn Hội Báo 》lại có nhiều tác giả danh tiếng lâu năm, dù Hoắc Diệu Văn viết rất tốt, nhưng vẫn không chắc chắn sẽ được đăng. Dù có đăng được, tiền nhuận bút cũng sẽ rất thấp, vì hắn chỉ là một tác giả mới chưa được thị trường kiểm chứng, dù tác phẩm có tốt đến đâu đều không làm nên chuyện gì.
Cuối cùng, Hoắc Diệu Văn quyết định chọn《 Minh Báo 》 mặc dù hắn không hẳn hài lòng. Lý do là hiện tại《 Minh Báo 》đang đăng tiếp《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 của Kim Dung, nên phụ bản đầu tiên chắc chắn là của《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 còn tác phẩm của hắn sẽ phải xếp sau. Bên cạnh đó,《 Minh Báo 》luôn trả tiền nhuận bút thấp nhất trong toàn Hồng Kông.
Kể từ khi ra đời vào năm 1959, 《 Minh Báo 》đã phát triển rất nhanh chóng và thuận lợi, không chỉ mở rộng thêm 《 Minh Báo Nguyệt San 》 hai năm trước, mà năm nay còn mở thêm 《 Minh Báo Tuần San 》.
Đây là một trong những tờ báo có ảnh hưởng lớn nhất trong ngành văn học, và không ít tác giả nổi tiếng, từ văn nhân đến những nằm liệt giữa đường tác gia, sôi nổi đều coi việc được đăng trên 《 Minh Báo 》như một vinh dự.
Điều này vô tình khiến những người muốn đăng tác phẩm của mình trên báo chí không quá quan tâm đến tiền nhuận bút thấp, vì từ xưa đến nay, người ta vẫn tôn trọng quan niệm “Quân tử trọng nghĩa khinh lợi”.
Văn nhân từ xưa trọng nghĩa nhẹ lợi
Này cũng liền khiến cho hiện tại liền cơm đều ăn không đủ no “Văn nhân nhà thơ nhóm” đồng ý 《 Minh Báo 》 cho rẻ tiền khó có thể nuôi sống chính mình tiền nhuận bút.
Đương nhiên không phải nói《 Minh Báo 》là một tờ báo bóc lột người ta hắc nhà xưởng vì mặc dù tiền nhuận bút khá thấp, nhưng cũng đủ để sống một cách bình thường. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, những người có thể đăng văn chương, tiểu thuyết, văn xuôi trên các báo thường là người đã có tuổi, có gia đình và con cái. Một khi bị lui bản thảo, như vậy liền gặp phải thiếu tiền xấu hổ tình cảnh.
Đơn giản mà nói, khi đăng tác phẩm, tiểu thuyết, văn xuôi trên《 Minh Báo 》 một người có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được đại lượng danh khí, có thể nhanh chóng mở ra lấy chính mình thị trường và tạo dựng sự nghiệp, tỷ như Kim Dung tiên sinh, Lương Vũ Sinh tiên sinh mấy người.
Nhưng lúc này, Hoắc Diệu Văn không cần danh tiếng, mà chỉ cần tiền!
Danh tiếng thứ này, có thể có tự nhiên tốt, nhưng Hoắc Diệu Văn không muốn sống cảnh thiếu thốn, không đủ ăn, ít nhất cũng phải có đủ tiền để đổi lấy một căn phòng mới, tốt xấu là cái sống lại một đời người, như thế nào có thể vẫn luôn ở tại giá rẻ công phòng đâu!
Này chẳng phải làm mất mặt người xuyên việt sao?
Này toàn là ý nghĩ trong đầu, hiện tại có thể lựa chọn báo chí cũng chỉ có như vậy, xóa những cái đó doanh số không tốt, chỉ có trước mặt hắn năm phần báo chí, Hoắc Diệu Văn gãi gãi cái ót, hắn thật sự là khó có thể lựa chọn, nghĩ muốn hay không trước tiên ở 《 Minh Báo 》 hoặc là 《 Đại Công Báo 》 chọn một để bắt đầu viết một số tác phẩm, nâng cao danh tiếng của bản thân trước, sau đó tìm cách thỏa thuận với đối phương làm tiền nhuận bút cao hơn.
Đang lúc đau đầu suy nghĩ, bỗng nhiên, ánh mắt Hoắc Diệu Văn bị tán loạn đầy đất báo chí hấp dẫn, hắn rút ra kia trương hấp dẫn ánh mắt báo chí, nhìn thoáng qua báo chí danh, là 《 Hồng Kông Thương Báo 》.
Ở chuyên môn nhận người quảng cáo phụ bản phía dưới, có một phần hấp dẫn hắn quảng cáo:
“Cần tuyển biên tập viên, thẩm duyệt viên, sắp chữ và các chuyên gia khác. Mời các tác giả gửi bài với nhuận bút cao. Địa chỉ: Hồng Kông, phố Quý Châu, số 372. Liên hệ với Mã tiên sinh, điện thoại liên lạc:... "
PS: Đã gửi thư hợp đồng, dự kiến trong vài ngày tới sẽ sửa đổi và ký kết hợp đồng. Nếu không có đầu tư bằng hữu có thể chạy nhanh đầu tư một chút, ổn kiếm không bồi mua bán. Rất mong nhận được sự ủng hộ và đề cử phiếu, cũng như cất chứa, tân nhân sách mới nhất yêu cầu cổ vũ. Vạn phần cảm tạ.