Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 56: • Mẫu tử gặp nhau



“Như thế nào? Thông đồng với dã nam nhân còn muốn thông đồng một tên họ Dạ? Ngươi thật đúng là không cần da mặt, còn dám hướng lão tử hô to gọi nhỏ, xem ra lão tử phải đánh chết ngươi cái đồ nghiệt tử này." Vừa dứt lời, Cố Thành Khôn liền giơ cao bàn tay lên, đáy mắt phiếm ác độc, hướng tới sườn mặt Cố Tử Tình, hung hăng mà rơi xuống.


Đáy mắt Cố Tử Tình trào phúng ý cười chợt lóe qua, ra vẻ hoảng sợ mà nhìn bàn tay cách khuôn mặt càng ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


“Răng rắc” một tiếng giòn vang, bàn tay Cố Thành Khôn không những không có rơi xuống trên mặt Cố Tử Tình, ngược lại nửa đường bị  Dạ Lăng Vân chặn lại, dùng sức một cái bẻ gãy thủ đoạn.


Sự tình phát sinh quá đột ngột, khuôn mặt thịt mỡ của Cố Thành Khôn trong phút chốc vặn vẹo, thậm chí tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.


Dạ Lăng Vân lạnh lùng nhìn mồ hôi lạnh Cố Thành Khôn vì đau ứa ra, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.


“Bổn tọa họ là Dạ, nhưng không phải dã nam nhân gì hết, ta chính là Dạ Lăng Vân, thiếu chủ Dạ gia, thiếu tông chủ Ngự Kiếm Cung, phu quân danh chính ngôn thuận của Tử Tình.”


Dạ Lăng Vân mỗi một câu nói, ánh mắt liền lạnh thấu xương thêm một phân, trên tay sức lực cũng tăng lớn một phân, Cố Thành Khôn chịu không nổi, lại phản kháng không được, chỉ có thể kêu thảm, toàn bộ cánh tay hắn đều sắp bị Dạ Lăng Vân xé rách.


Cố Thành Khôn đau, cái trán đổ mồ hôi lạnh, vừa định kêu một tiếng: “Dạ hiền chất, thủ hạ lưu tình a!” Kết quả hắn há mồm trong nháy mắt kia, đầu lưỡi liền không cánh mà bay, máu tươi khóe miệng hắn trào ra, ục ục đều ngăn không được.


“Ngô ngô, ngô ngô……” Cố Thành Khôn che miệng lại, máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra, sau đó tích tích chảy xuống, khó có thể tin trừng lớn con ngươi, đồng tử tan rã, lảo đảo hai bước, trước mắt tối sầm, chết ngất.


“A, cứu mạng a, giết người.” Liễu Diễm Nhi vẫn luôn tránh ở phía sau Cố Thành Khôn, thẳng đến khi Cố Thành Khôn ngã xuống, nàng mới hoàn toàn bại lộ ra.


Cố Tử Tình vẫn luôn nhắm chặt con ngươi, chính là chờ đợi thời khắc này, y tin tưởng, Dạ ca ca nhất định sẽ không làm y bị thương tổn, cho nên mới không kiêng nể không trốn không né gì như vậy.


Vừa mới tính toán mở to mắt xem tột cùng thành thế nào, trước mắt liền bị một đôi bàn tay to che khuất tầm mắt.


Dạ Lăng Vân thân thủ làm việc vô cùng tàn nhẫn, nhưng lúc này dán bên tai Cố Tử Tình, thanh âm lại vô cùng ôn nhu.


“Tử Tình, nghe lời, không cần mở mắt, quá bẩn, ngươi nhìn sẽ khó chịu.” Thanh âm Dạ Lăng Vân ôn nhu như có thể chết chìm người, giờ phút này trên mặt hắn tuy rằng treo tư hữu, vô ý mà cười, nhưng con ngươi nhìn Liễu Diễm Nhi lại là một mảnh thanh lãnh.


Cố Tử Tình nhạy bén nhận thấy được Dạ Lăng Vân sinh khí, thực tức giận, loại sinh khí có thể hủy thiên diệt địa.


Khẽ thở dài một tiếng, Cố Tử Tình cảm thấy chính mình giống như chơi lớn, bất đắc dĩ, chỉ có thể thưa dạ gật gật đầu, gắt gao mà nhắm khẩn con ngươi.


Nhìn phản ứng của Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân rất vui vẻ vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Cố Tử Tình, vô hạn sủng nịch cười nhẹ một tiếng: “Tử Tình thật ngoan.”


Cả người Liễu Diễm Nhi run rẩy nhìn tà khí nhè nhẹ tản ra từ Dạ Lăng Vân, hoảng sợ mà trừng lớn con ngươi, thậm chí thanh âm chính mình không thể khống chế liền run run lên.


“Ngươi…… Ngươi không phải người, ngươi…… Ngươi là ma.”


Sự tình sao lại phát triển đến cái dạng này, mấy ngày trước bảo bối nhi tử Cố Ninh của nàng còn truyền đến tin tức nói y đã lừa gạt được thiếu tông chủ Ngự Kiếm Cung Dạ Lăng Vân ái mộ mình, qua chút thời gian liền cử hành đạo lữ đại điển, mà tên trên danh nghĩa ca ca, đã sớm bị y chèn ép không dám ngẩng đầu, một đôi chân chặt đứt không nói, càng là bị phế đi tu vi, cầm tù ở thiên viện.


Nhưng trước mắt hết thảy sao lại thế này? 


Chính là bởi vì Thành Khôn nói vài câu khó nghe với Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân trực tiếp xé xuống cánh tay hắn, cắt đầu lưỡi của hắn, này rốt cuộc chính là một loại người biến thái có ý muốn bảo hộ, một câu khó nghe đều không thể chấp nhận được?


“Ngươi chính là mẫu thân Cố Ninh —— Liễu Diễm Nhi?” Dạ Lăng Vân bá đạo ôm lấy vòng eo Cố Tử Tình, liếc xéo Liễu Diễm Nhi cách đó không xa, ngữ khí lạnh nhạt.


“Là…… Là ta.” Liễu Diễm Nhi run run rẩy rẩy trả lời.


“Ngươi muốn chết như thế nào?” Dạ Lăng Vân cúi đầu xuống đi ngửi ngửi tóc dài của Cố Tử Tình, vẻ mặt say mê, nhưng lời nói ra  làm lá gan người như muốn nứt ra.


“Ngươi…… Ngươi không thể giết ta, ta chính là mẫu thân Cố Ninh, ngươi không phải muốn cưới nhi tử ta sao? Ngươi giết ta, nó khẳng định sẽ không tha thứ ngươi.” Trên mặt Liễu Diễm Nhi giờ phút này, nơi nào còn có nửa điểm đẹp đẽ? Đồng tử hơi co lại, cơ bắp run rẩy, đựng đầy đều là nỗi sợ hãi đối với Dạ Lăng Vân.


Nghe được lời này, Dạ Lăng Vân giống như nghe được trò đùa hài hước nhất trên thế giới này, từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra tiếng cười nhẹ trầm thấp, giống như là đang cười nhạo sự ngây thơ của Liễu Diễm Nhi.


“Ha hả? Cưới Cố Ninh? Hắn không phải  nhi tử ngươi sao? Hắn là cái thứ gì mà ngươi cũng không biết, Dạ Lăng Vân ta sao lại để một cái kỹ nam bồi bên người?” Một phiên nói cười này của Dạ Lăng Vân làm Liễu Diễm Nhi cảm thấy rét lạnh tận xương.


“Ta…… Ta không có mắng y, cũng không vũ nhục y, ngươi không thể giết ta, không thể giết ta.” Liễu Diễm Nhi bị Dạ Lăng Vân đưa vào tuyệt vọng, một bên vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau, một bên hướng tới Dạ Lăng Vân cãi cọ tuyệt vọng.


“Không có? Ngươi làm sao dám nói không có? Hiện tại không có, trước kia cũng không có sao? Vẫn là ngươi cho rằng trên người Tử Tình phát sinh sự việc gì, bổn tọa đều hoàn toàn không biết gì cả sao?”


Nói xong lời này, Dạ Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, con ngươi trợn lên, lúc Liễu Diễm Nhi xoay người chạy trốn hết sức, nhanh chóng vung tay áo bào, ngay sau đó, đất bằng cát vàng nổi lên đem cả người Liễu Diễm Nhi bao quanh ở trong đó.


Ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của nữ nhân, cát vàng bay nhanh xoay vòng giống như muôn vàn phi đao, không lưu tình chút nào xẻo ở trên người Liễu Diễm Nhi, này rất tàn nhẫn, không chút nào thua với thiên đao vạn quả.


Một tiếng kia cao hơn một tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai, làm cả người Cố Tử Tình đều trở nên không được tự nhiên, thân mình cứng rắn  rúc vào trong lồng ngực Dạ Lăng Vân.


Nhìn biểu hiện sợ hãi cùng áp lực của Cố Tử Tình, con ngươi Dạ Lăng Vân trầm xuống, đồng sắc lại bắt đầu hơi hơi phiếm đỏ.


“Tử Tình, có phải cảm thấy vi phu thực đáng sợ hay không?" Thanh âm Dạ Lăng Vân ôn nhu, nhưng trong chỗ sâu đáy mắt lại không có nửa phần ý cười.


“Dạ ca ca…… Ta…… Ta có thể mở mắt sao?” Cố Tử Tình không có trả lời, ngược lại thấp thấp thanh âm dò hỏi một vấn đề khác.


Kết quả, thanh âm Cố Tử Tình vừa phát ra, ngay sau đó, vòng eo mảnh khảnh liền bị khuỷu tay người nọ hung hăng đập mạnh vào. 


“Trả lời ta, sợ không?” Thanh âm Dạ Lăng Vân không còn nữa ôn nhu, đã nhiễm dày đặc hàn ý.


Cố Tử Tình như cũ nhắm chặt con ngươi, trái tim đập đều như nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn nói không sợ hãi thì là giả, nhưng lúc này, y rõ ràng hiểu rõ, quyết không thể đem sợ hãi nói ra.


Tâm tư thay đổi thật nhanh, Cố Tử Tình nhẹ nhàng đem đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc của Dạ Lăng Vân thả lỏng thân thể trấn an nói.


“Không sợ, Tử Tình không sợ, Dạ ca ca, ngươi làm đau ta.” Thanh âm Cố Tử Tình trở nên càng ngày càng trầm thấp, vô hạn ủy khuất, làm người nghe xong đều tan nát cõi lòng.


Dạ Lăng Vân chợt bừng tỉnh, hồng quang đáy mắt thối lui, hoảng loạn buông tay ra, xem xét có bởi vì nhất thời khống chế không được mà làm thương đến bảo bối trong tim của mình hay không.


“Chỗ nào đau? Tử Tình chỗ nào đau?” Dạ Lăng Vân sốt ruột ra tiếng hỏi.


Rốt cuộc khôi phục bình thường, Cố Tử Tình hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.


Dạ ca ca cảm xúc không thích hợp, y không phải là ngày đầu tiên phát hiện, nhưng trước sau đều tìm không thấy nguyên nhân, trừ bỏ biểu hiện thuận theo một chút, y cũng không biết nên trấn an như thế nào.


“Không, Dạ ca ca, chúng ta rời đi được không? Ta…… Ta muốn gặp mẫu thân.” Ngữ khí Cố Tử Tình vừa chuyển, ra tiếng cầu xin.


“Được, chúng ta liền đi.” Nói xong, Dạ Lăng Vân trực tiếp đem Cố Tử Tình một phen bế lên, hướng tới chỗ thiên viện bay đến, hiện tại đình viện máu đầy đất, hắn sợ ô uế chân Tử Tình.


Thẳng đến khi hạ xuống thiên viện nhà tranh phía trước, Cố Tử Tình nhìn nhà tranh khắp nơi gió lùa, vách tường rách nát, đáy mắt nháy mắt tràn ngập lên một tầng ướt át cùng tức giận.


“Mẫu thân, mẫu thân.” Cố Tử Tình thanh âm mất tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó, chợt tránh thoát cái ôm của Dạ Lăng Vân, gập ghềnh hướng nhà tranh chạy tới.


Chợt không được ôm ấp, trong lòng Dạ Lăng Vân cả kinh, vừa định đem người ôm trở về, tay duỗi được một nửa, lại cường ngạnh thả xuống.


Thôi, Tử Tình chỉ vì tư mẫu sốt ruột mà thôi, không phải muốn tránh thoát ngươi, Dạ Lăng Vân, ngươi phải khống chế được, khống chế được chính mình.


Lặp lại dặn dò mình, Dạ Lăng Vân cuối cùng áp chế được độc chiếm dục không bình thường của mình, nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề bắt đầu bối rối hắn, hắn đi vào hay không đi vào?


Không đi vào, hắn không cam lòng, trong lồng ngực trống rỗng, làm con ngươi hắn lại sắp phiếm đỏ.


Đi vào? Hắn sợ Tử Tình cùng mẫu thân nói lời thật lòng sẽ không được tự nhiên.


Thật là, đi vào cũng không phải, không đi vào cũng không phải, sắc mặt Dạ Lăng Vân có chút khó coi, nãy khuôn mặt còn âm trầm, giờ lệ khí cả người đứng sừng sững ở ngoài cửa phòng.


Mà lúc này trong nhà tranh, Cố Tử Tình nhìn mẫu thân trên giường đệm lạnh lẽo không ngừng ho khan, nước mắt rốt cuộc nhịn không được.


Đều nói hài tử ở trước mặt mẫu thân đều là yếu ớt nhất, Cố Tử Tình cũng không ngoại lệ, mấy trăm năm qua chịu ủy khuất, cùng đối mẫu thân áy náy, ở trong nháy mắt, giống như tuyệt đê hồng thủy, lan tràn.


“Mẫu thân, mẫu thân.” Hai tròng mắt Cố Tử Tình rưng rưng, trong thanh âm khàn khàn chính là bao hàm cảm xúc áp lực mấy trăm năm qua, thất tha thất thểu chạy tới trước người phụ nhân, bùm một tiếng quỳ gối trước giường.


“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, làm người chịu khổ.” Cố Tử Tình quỳ sát thân mình, nước mắt theo khóe mắt, cằm chảy xuống, cuối cùng nhỏ giọt trên mặt đất.


“Con của ta, Tình nhi của ta, khụ khụ, mau đứng lên, cho mẫu thân nhìn xem, cho mẫu thân xem có tốt không, khụ khụ.” Phụ nhân cũng kích động rơi lệ đầy mặt, ho khan không ngừng, run rẩy duỗi tay hướng Cố Tử Tình, sau đó bị Cố Tử Tình một phen cầm lấy.


“Mẫu thân, mẫu thân, ta đã trở về, Tử Tình đã trở lại.” Cố Tử Tình đem mặt dán ở trên đôi tay khô gầy của phụ nhân, đáy lòng một mảnh chua xót.


“Tình nhi, mau đứng lên, mấy trăm năm qua, làm ngươi ở bên ngoài chịu khổ.” Nước mắt phụ nhân tích tích chảy xuống, nước rơi xuống ở trên cổ tay Cố Tử Tình, tức khắc tẩm ướt một mảnh tay áo.