Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 61: • Thương tình công tử



Từ đấy về sau, y không chủ động đi tìm Phượng Khanh, nhưng chỉ cần Phượng Khanh chủ động tìm y, y cũng không cự tuyệt.


Y còn nhớ rõ sứ mệnh Phật thai của mình, bảo hộ Ngũ Đài Sơn, bảo hộ chùa, cho nên, có quá nhiều bất đắc dĩ, y chỉ có thể tùy ý để Phượng Khanh lần này đến lần khác ép y cầu toàn, một câu thích cũng bủn xỉn nói ra.


Thẳng đến thiên tuế năm ấy, sư phó viên tịch, y kế nhiệm nhà chùa, từng phát sinh một việc sai lầm, thiếu chút nữa làm y hối hận cả đời.


Khổ Thuyền đại sư trước lúc viên tịch, lưu lại di ngôn cuối cùng chính là —— tăng lữ nhà chùa đều không được khiến Phượng Khanh tức giận, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.


Nhưng ánh mắt thiển cận của tăng nhân chỗ nào sẽ đem những lời nói này để trong lòng? Hơn một ngàn năm qua, kiên nhẫn của bọn họ đối Phượng Khanh đã đạt tới cực hạn.


Đường đường là thánh địa Phật giáo, há có thể để một cái ma thai khiến cho chướng khí mù mịt?


Vào ngày Khổ Trúc kế nhiệm nhà chùa, Phượng khanh như cũ người mặc một thân hoa y, tóc đen rối tung, hai chân trần trụi, nghiêng thân mình dựa vào kim liên trụ ở trước chùa, một đôi phượng nhãn đơn lẳng lặng nhìn chăm chú người mặc áo cà sa kim sắc trên đài cao - Khổ Trúc, trên khuôn mặt bình đạm nhìn không ra đến tột cùng đang ẩn sâu một phần tình tố như thế nào, là thê lương nhiều một chút? Hay vẫn là bất đắc dĩ nhiều một chút.


Khổ Trúc không phải không có nhìn đến thân ảnh Phượng Khanh, nhưng chỉ có thể coi như không thấy, trong y có quá nhiều nỗi khổ cùng bất đắc dĩ, cho nên chú định không thể đáp lại cảm tình người nọ quang minh chính đại.


Tiếp đến là các nghi thức giao tiếp của chủ trì, Phượng Khanh xem toàn bộ quá trình, cho đến khi kết thúc, lúc người nọ bỏ xuống được công việc rườm rà rồi hướng hắn thê lương cười hết sức, nhưng hắn lại xoay người dứt khoát kiên quyết rời đi.


Khổ Trúc lẳng lặng đứng sừng sững ở trên bậc thang nhà chùa, nhìn người nọ rời đi bóng dáng cô đơn, chỗ sâu trong đáy mắt kim hoàng sắc có giãy giụa chợt lóe qua, nhưng cũng chỉ có thể chợt lóe qua mà thôi.


Sau khi Khổ Trúc kế nhiệm chủ trì của chùa không lâu thì dưới Ngũ Đài Sơn, mấy chỗ tụ tập của tăng lữ, liền xảy ra thảm án đồ thôn.


Thủ pháp hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, khắp nơi là phần còn lại của chân tay đã bị cụt cùng huyết ô, máu đen dơ bẩn hội tụ thành từng dòng, tản ra từng trận tanh tưởi, bất cứ nơi nào hắn qua, liền ăn mòn cả một mảnh đất, toát ra từng đợt từng đợt khí màu tím đen, lúc sau không còn có sót lại dù chỉ là một ngọn cỏ.


Mà tất cả chứng cứ đều chỉ hướng một người —— Phượng Khanh.


Ngày đó trên Ngũ Đài Sơn, Khổ Trúc trên người mặc một thân áo cà sa kim sắc sáng lán, trong tay cầm phương trượng, nhìn về chỗ sâu trong đáy mắt công tử phía trước, khó nén thất vọng cùng thâm trầm.


“Là ngươi làm sao?” Thanh âm Khổ Trúc chua xót lại khàn khàn, nhưng vào trong lỗ tai thiếu niên, lại cảm thấy dễ nghe và buồn cười.


Mi mắt công tử kia cong cong, bộ dạng như cũ vân đạm phong khinh*, hướng Khổ Trúc nhẹ nhàng mà cười cười nhưng không có trả lời.


*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.


Điều này rơi vào trong mắt Khổ Trúc, lại thành như không muốn giải thích.


“Vì sao lại làm như vậy? Bọn họ đắc tội với ngươi sao? Tại sao ngươi không thay đổi được tính tình thị huyết tàn nhẫn?” Đồng tử kim hoàng sắc của Khổ Trúc chợt co rụt lại, nắm chặt trượng, quyền cùng gân xanh bạo đột, đáy mắt một mảnh hàn quang lạnh thấu xương.


Nghe được lời này, thiếu niên nhẹ a một tiếng, cười càng tà mị, môi đỏ khẽ mở, lại hỏi một câu không chút nào tương quan lời nói.


“Hũ nút, ngươi…. có từng yêu ta chưa?”


Yêu sao? Hẳn là từng yêu, nhưng từ cái ngày y sinh ra trên Ngũ Đài Sơn, y được nhà chùa nuôi nấng, đã phải mang sứ mệnh bảo hộ Ngũ Đài Sơn, bảo hộ phật hiệu, người nọ lại không có khả năng hiểu hết thảy điều này, còn làm ra những việc thương thiên hại lí, rốt cuộc y nên lựa chọn như thế nào?


Khổ Trúc cuối cùng nhìn Phượng Khanh liếc mắt một cái, thần sắc quyết tuyệt, xoay người bước một xuống núi, chỉ để lại một câu khiến người đau lòng, hết lần này đến lần khác quanh quẩn ở bên tai thiếu niên.


“Hôm nay, bần tăng buông tha thí chủ, coi như là đáp lễ tình nghĩa dĩ vãng cùng thí chủ, nếu ngày sau tái kiến, với thân thủ của bần tăng chắc chắn sẽ đoạt được tính mạng thí chủ, lấy tế điện những vong linh vô tội kia.”


Ha hả, hảo một cái bần tăng, hảo một cái thí chủ! Nhiều năm dây dưa như vậy, nhưng ở trong lòng ngươi như cũ chỉ là một câu khoảng cách bần tăng cùng thí chủ.


Khổ Trúc a Khổ Trúc, ngươi quả nhiên chưa từng yêu ta!


Nếu ta nói này hết thảy này đều không phải ta làm, ngươi sẽ tin tưởng sao?


Nhưng đáng tiếc a, là hắn si tâm vọng tưởng, yêu chưa từng được đáp lại, còn nói cái gì tín nhiệm, hôm nay ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ không phải bởi vì trong lòng đã nhận định là ta làm sao?


Phượng Khanh nhìn bóng dáng người nọ không chút nào lưu luyến rời đi, cười càng ngày càng càn, thẳng đến khi khóe mắt cười ra nước mắt, cuối cùng đã ươn ướt cả khuôn mặt thanh tú.


Hơn một ngàn năm qua, hắn rốt cuộc là vì cái gì?


Hắn vốn là ma thai, vốn hẳn nên tùy ý làm bậy, vui đùa nhân gian, nhưng lại vì một tên đầu gỗ, đau khổ áp lại bản tính của mình, thế cho nên mỗi năm đều phải chịu một lần linh trì, chịu đựng vót xương xẻo thịt, rút đi ma tính vốn có.


Hết thảy hết thảy này, ta không nói, ngươi cũng không biết, nhưng Phượng Khanh ta lại đối ngươi vui vẻ chịu đựng, điểm đau không quan hệ a, ta không để bụng a, ít nhất vẫn có thể lưu bên cạnh ngươi, không phải tốt sao?


Chính là, thẳng cho đến hôm nay, hắn mới thông thấu, mọi thứ, tất cả mọi thứ, đều là hắn si tâm vọng tưởng.


Một người thân là Phật thai, sao lại phải vì một tên xấu xa nhơ bẩn như hắn, phụ cả thiên hạ này?


Thân hình Phượng Khanh run rẩy, hàm răng cắn môi dưới, chỉ là bởi vì quá đau tới cực điểm, hắn tùy ý để những giọt nước mắt lạnh lẽo ấy che đi ầm mắt.


Người này vốn hiếu thắng nhưng lại có thể chịu đựng linh trì, cắn chặt răng không rên một tiếng, hôm nay lại bởi vì một câu người nọ, đau đến khó có thể tự kìm nén.


Việc bạo ngược kia đích xác không phải thân thủ hắn làm, nhưng cũng xác thực là từ người hắn gây lên.


Tên đầu sỏ gây tội chính là hắn bởi vì mỗi năm sau khi hắn lột hạ ma khí tích lũy, quanh năm suốt tháng hình thành ‘ ma sát khí ’, nguyên bản đã được hắn cùng sư phó hợp lực phong ấn ở dưới Ngũ Đài Sơn, nhưng không biết vì cái gì, cư nhiên thoát được ra.


Ngươi tuy rằng tu vi cao thâm, nhưng ma sát khí này vô hình vô thể, am hiểu nhất chính là thao túng nhân tâm, khiến người bị tâm ma quấn quanh, bạo đột và chết.


Trong Linh Võ giới này, duy nhất đánh bại nó, chỉ có là người sinh ra nó, cũng tức là Phượng Khanh, nhưng cái giá phải trả là……


Thôi thôi, không sao cả, Phượng Khanh cười thê lương, không sao cả lắc đầu.


Ngũ Đài Sơn này không phải ngươi thề sống chết cũng muốn bảo hộ sao? Ta đây lần cuối cùng giúp ngươi một lần, coi như lúc trước, ngươi đối ta che chở rất nhiều.


Từ đây về sau, ngươi là phật quang tỏa sáng, được vạn người kính ngưỡng, mà tâm tư ta đã thành tro, ngủ say.


Sớm sớm chiều chiều, năm tháng như thoi đưa, ngươi và ta từ nay về sau cũng đừng gặp lại nhau!


Phượng Khanh tùy ý đứng ở đỉnh núi gió lạnh thấu xương làm khô nước ở khóe mắt hắn, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía chân núi kiên quyết lại bi thương, ngay sau đó, mở ra hai tay, nhảy xuống.


Từ đây về sau, trên Ngũ Đài Sơn sẽ thiếu một tên thí chủ Phượng Khanh tùy ý làm bậy, dưới Ngũ Đài Sơn tà mị trương dương thương tình công tử.


Ba tháng sau, Ngũ Đài Sơn loạn, một đạo thân ảnh kim sắc cùng một đạo thân ảnh màu đen, nghênh diện mà đứng.


Phượng Khanh giờ phút này, môi sắc đỏ tươi, trên người mặc quần trắng, dài rộng, khoác thêm trường bào màu đen, nhất tần nhất tiếu, tất cả đều là phong tình.


“U, ba tháng không gặp, ngươi như thế nào vẫn là một bộ dáng không ôn không hỏa như vậy, thật không thú vị.” Khóe miệng Phượng Khanh nhẹ dương, trong thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính, mái tóc vũ mị bay bay, ánh mắt nhìn về phía Khổ Trúc tràn đầy vui cười cùng không đứng đắn, hoàn toàn che dấu chỗ sâu trong đáy mắt toàn bi thống gợn sóng.


“Thí chủ, thỉnh tự trọng.” Trên trán Khổ Trúc gân xanh bạo đột, trên mặt cũng là áp lực không được tức giận.


Ba tháng không gặp mà thôi, cư nhiên biến thành một bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, ngực lõa lồ một nửa, hai viên chu anh như ẩn như hiện, quần hạ thân mở chéo, khi đi lại lộ ra phần đùi trắng nõn tinh tế.


Tư thế lang thang này, còn không biết bị bao nhiêu người nhìn đi, chỉ cần tưởng tượng những người khác nhìn chằm chằm bộ dáng đáng khinh của Phượng Khanh, Khổ Trúc liền hận không thể xẻo hạ đôi mắt bọn họ.


“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.” Trong lòng Khổ Trúc cả kinh, vội vàng hoàn hồn.


Y như thế nào sẽ có loại suy nghĩ này, thân là một Phật tu, lòng dạ thương sinh thiên hạ mới là chính giải, nổi lên tâm tư tàn nhẫn ác độc như vậy, cùng ma vật có gì khác nhau?


“Làm sao vậy?” Nhìn thấy phản ứng của Khổ Trúc, Phượng Khanh cười nhạt một tiếng, lông mày nhướn lên, vuốt ve móng tay bạch đậu khấu, muôn vàn phong tình trêu đùa: “Khổ Trúc đại sư chẳng lẽ đối người dơ bẩn như ta động tâm tư không nên có? Ta thừa nhận mị lực chính mình không người nào có thể kháng cự, nhưng sao có thể khiến Khổ Trúc đại sư mất định lực, điều này làm ta cảm thấy vui vẻ a.”


Vĩnh viễn đều là một thái độ không sao cả như vậy, phảng phất hết thảy thế gian đều không lọt được vào mắt hắn.


Nhưng chỉ có chính Phượng Khanh mới rõ ràng, thời điểm nói ra những lời này, đau lòng này đã không giống như của riêng hắn.


Khổ Trúc không để ý đến phong tình đùa giỡn, sắc mặt thay đổi, tay cầm thiền trượng, bỗng nhiên công kích mặt đất, trầm giọng quát: “Thí chủ lần này một mình lên Ngũ Đài Sơn, chính là dùng thân mình tế điện giác ngộ với những vong linh vô tội?”


“Ha hả a, giác ngộ?” Phượng Khanh hơi hơi nghiêng đầu, trong miệng nhỏ giọng như chuông bạc, nhưng Khổ Trúc không thể nhìn thấy được, cặp con ngươi kia đã sớm bị thê lương chiếm cứ.


Giác ngộ? Đúng vậy, giác ngộ, từ ba tháng trước hắn cũng đã có rồi, chỉ là không biết vì sao, từ trong miệng người nọ nghe được, lại làm tâm đau đến như vậy?


Phượng Khanh a Phượng Khanh, ngươi tỉnh tỉnh đi, nghìn năm qua, y chưa từng nói qua một câu yêu ngươi? Đều là ngươi, một lần lại một lần, không cần da mặt hướng trên người nhân gia cho không.


Ngươi như vậy sẽ không cảm giác được mệt sao?


Mệt, như thế nào sẽ không mệt, hắn đã mệt không muốn so đo ai đúng ai sai, dù sao sau hôm nay, hắn sẽ hoàn toàn giải thoát rồi! 


Phượng Khanh hừ nhẹ một tiếng, đáy mắt thu hồi bi thống, trong giây lát xoay người, gợi lên khóe miệng, vẫn là cái không đứng đắn như cũ tà cười.


“Khổ Trúc đại sư, muốn cho Phượng Khanh ta cái giác ngộ, còn phải xem ngươi có bổn sự này hay không?” Phượng Khanh nói xong, ánh mắt chợt lóe, đáy mắt một mảnh hàn quang, ngón tay co lại, trên tay ngưng tụ ma khí màu đen, đột nhiên thân mình bắn nhanh hướng tới trên ngực Khổ Trúc mà công kích.


Thấy một màn như vậy, trong lòng Khổ Trúc trầm xuống, con ngươi kim hoàng sắc híp lại, một tay thành chưởng, trên tay ngưng tụ kim sắc phật quang, chào đón về phía Phượng Khanh.