Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 75: • Vô pháp kháng cự



Dạ Lăng Vân chuẩn bị đại điện thành thân ở trên đỉnh tuyết sơn của Ngự Kiếm Cung.


Xung quanh được bao bọc bởi tuyết trắng, ngân trang tố khỏa, chỉ có chỗ cung điện mái hiên cá trên hành lang kia hỉ lụa bay diễm lệ.


*ngân trang tố khỏa: đề cập cảnh sau tuyết rơi, mọi thứ được bao phủ bởi màu trắng bạc.


Dạ Lăng Vân bế Cố Tử Tình, đi từng bước một, phía sau lưu lại một loạt dấu chân chỉnh tề, rất nhanh liền bị gió lạnh thấu xương mang theo tuyết mỏng vùi lấp.


Chỗ cao không thắng hàn, hắn chỉ cầu một người có thể làm bạn tả hữu!


Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, toàn bộ đều bị kết giới ngăn cản, trong phòng là từng hàng thánh dương hoa, nở ra ở phía trên xà nhà, hơi ấm êm dịu hắt xuống dưới, phả vào người, làm Cố Tử Tình thoải mái nheo lại con ngươi.


Ấm giường ngọc kia, sớm đã được Dạ Lăng Vân chuyển từ thiên viện đến, giờ phút này đang được bày biện ở trung tâm đại điện.


Nâng tay nhấc lên màn che màu đỏ lờ mờ, mông lung ám muội, Dạ Lăng Vân đem Cố Tử Tình nhẹ nhàng đặt xuống ấm giường ngọc, sau đó cúi thân, tỉ mỉ giúp người nọ cởi ra giày vớ.


Kết quả, trên mắt cá chân trái của người nọ, một đạo xiềng xích kim sắc liền như vậy truyền vào chỗ sâu trong đáy mắt hắn.


Dạ Lăng Vân nâng lên chân ngọc của Cố Tử Tình, đặt ở trong tay không ngừng vuốt ve thưởng thức, nhưng đôi con ngươi lại là gắt gao dừng ở trên cái xiềng xích kim sắc kia, đáy mắt khó có thể che dấu ý cười thỏa mãn.


Tay còn lại xoa mắt cá chân, theo cái xiềng xích kim sắc tinh tế vuốt ve, Dạ Lăng Vân cong môi khẽ hỏi: “Bổn tọa tặng ngươi lễ vật tân hôn, Tử Tình thích chứ?”


Cố Tử Tình hơi hơi dùng chút sức lực, ý đồ đem chân mình từ trong tay Dạ Lăng Vân thu hồi, kết quả lại là không làm nên chuyện gì.


Nhận thấy được ý đồ người nọ, bàn tay Dạ Lăng Vân càng thu chặt hơn, để lại trên chân Cố Tử Tình một dấu tay trắng.


Nâng lên con ngươi thâm thúy, tầm mắt sắc bén của Dạ Lăng Vân dừng ở trên khuôn mặt tinh xảo của Cố Tử Tình, có ý gì không cần nói cũng biết, hắn đang chờ y trả lời.


Nhớ tới mẫu thân từng hướng y nóng giận, Cố Tử Tình liền có chút ai oán, buông xuống con ngươi, trong thanh âm nhiễm ba phần ủy khuất.


“Hỉ…… Thích.”


Nghe được câu trả lời như vậy, Dạ Lăng Vân lại không vừa lòng lắm.


Lực đạo dưới tay tăng lớn vài phần, Dạ Lăng Vân nguy hiểm nheo con ngươi, trầm giọng nói: “Nga? Thích ủy khuất như vậy?”


Chân ngọc bị người nọ nắn bóp nổi lên màu trắng xanh không bình thường, Cố Tử Tình nhíu mày liễu rồi liếc mắt một cái, ngay sau đó hạ đầu xuống, cắn môi thấp giọng nói: “Nhưng mà…… mẫu thân nói, đó là thứ để đánh dấu lô đỉnh.”


Dạ Lăng Vân không nghĩ tới, Cố Tử Tình cư nhiên rối rắm ở vấn đề này.


Con ngươi hơi hơi ngẩn ra vì sững sờ, Dạ Lăng Vân nhíu mày gầm nhẹ nói: “Hoang đường, lô đỉnh cái gì? Bổn tọa sao có thể coi Tử Tình là lô đỉnh?”


Người này tính tình luôn là âm tình bất định như vậy, Cố Tử Tình khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ.


Còn nói người khác hoang đường, làm ra việc hoang đường này, ngươi không nên cảm thấy chính mình hoang đường nhất sao?


Thôi thôi, dù sao ngay từ đầu y đã biết người này không có ý đó.


Hai tay chủ động vòng qua cổ Dạ Lăng Vân, Cố Tử Tình ý đồ nói sang chuyện khác, dán bên tai người nọ khí như lan nói: “Tử Tình biết Dạ ca ca không có cái ý kia, cho nên mới yêu cầu mẫu thân đeo giúp ở mắt cá chân trái, Dạ ca ca biết vì sao ta chọn đeo bên chân trái không? Bởi vì so với mắt cá chân phải, nơi này, cách trái tim tương đối gần.” Nói xong, Cố Tử Tình kéo tay Dạ Lăng Vân qua, đặt lên ngực trái của mình.


Bởi vì so với mắt cá chân phải, nơi này, cách trái tim tương đối gần!!!


Một câu đã đánh sập tất cả lý trí cùng lực khống chế của Dạ Lăng Vân, bỗng nhiên đứng dậy, đem người đè ở dưới thân.


Thanh âm Dạ Lăng Vân khàn khàn gầm nhẹ nói: “Cố Tử Tình, chớ có kích ta, bổn tọa nếu không còn lý trí, chịu khổ chính là ngươi.”


Nghe được lời này, chỗ sâu trong đáy mắt Cố Tử Tình có hoảng loạn chợt lóe, nhưng lại nhấp khẩn môi mỏng, không chịu dễ dàng nhận thua.


Khóe miệng cường chống khơi mào, Cố Tử Tình mi mắt cong cong khẽ cười nói: “Đây là tự nhiên, trong lòng Tử Tình rất rõ ràng.”


Nhìn bộ dáng cường căng một bức như vậy, Dạ Lăng Vân nhìn thoáng qua, lúc sau chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thú tính kêu gào như muốn lao ra bên ngoài cơ thể, đáy mắt xích hồng sắc dần dần lan tràn, thẳng đến một phát không thể vãn hồi.


Bàn tay vươn tới trước hỉ bào Cố Tử Tình, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một phen, liền từng hàng dây buộc chỉnh tề tự động cởi bỏ, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn cùng bờ vai mượt mà của Cố Tử Tình.


Rốt cuộc đã nhìn ra việc người này luyện chế pháp khí, không nghĩ rằng còn có thủ đoạn như vậy, chỉ là sử dụng với mục đích này, có chút không thích hợp.


Hỉ bào diễm lệ phản chiếu da thịt trắng nõn non mịn của người nọ, Dạ Lăng Vân rốt cuộc không thể thờ ơ được nữa, cúi đầu xuống, đầu lưỡi ướt nóng không ngừng lưu luyến ở ngực Cố Tử Tình, trên xương quai xanh, cuối cùng ở trên bờ vai mượt mà kia lưu lại một dấu răng nhợt nhạt?


Người nọ khẽ cắn nhưng thật ra không có mang đến nhiều đau đớn, chỉ là bí mật mang theo một cỗ ham muốn chinh phục mãnh liệt, làm Cố Tử Tình cảm thấy chính mình không có nơi nào để trốn thoát.


Dạ Lăng Vân càng ngày càng cảm thấy không biết đủ, bàn tay một đường thẳng xuống, đem quần áo vướng bận kia nhất nhất trừ bỏ, Cố Tử Tình lộ ra thân mình trắng nõn.


Hơi hơi ngẩng đầu, đôi con ngươi của Dạ Lăng Vân giống như dã thú cực kỳ đói, hung ác lại dữ tợn nhìn con mồi dưới thân.


Từ một khắc bị lột sạch quần áo, bắt gặp cảnh trần trụi kia, Cố Tử Tình đã không còn trấn định tự nhiên lúc ban đầu.


Ngọc quan dựng thẳng bị người nọ từ phía sau chậm rãi kéo xuống, đầu tóc đen nhu thuận nháy mắt phô tản ra, theo ấm giường ngọc, một đường buông xuống trên sàn nhà.


Con ngươi trộm tránh đi, nhìn đến người nọ y quan chỉnh tề, bộ dáng không loạn, thân mình Cố Tử Tình liền mạ lên một chút tầng màu đỏ.


Hoảng loạn nâng lên cánh tay che khuất chính mình, con ngươi thủy nhuận cùng nửa bên mặt đỏ bừng, Cố Tử Tình vô thố nhẹ giọng cầu xin: “Dạ ca ca, cầu xin ngươi, không cần xem, không cần xem!”


Dạ Lăng Vân xem vào mê, thế cho nên Cố Tử Tình cụ thể nói gì đều không còn nghe rõ, truyền vào bên tai chỉ có một câu thấp thanh cầu xin kia, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi!


Điều này làm cho dục chiếm hữu của Dạ Lăng Vân nháy mắt bạo trướng, hơi hơi buông xuống con ngươi đỏ như máu, miệng hơi cong, chỗ sâu yết hầu đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ khàn khàn tà mị.


Chỉ với loại trình độ cầu xin này sao có thể? Cần thiết phải làm cho ngươi khóc lóc và nói ra những lời này mới được!


Dạ Lăng Vân bỗng nhiên xốc lên vạt áo, vươn tay, khóa lại cổ chân Cố Tử Tình, một tay đem người kéo đến dưới thân, ngay sau đó nâng hai cái chân tinh tế trắng nõn để lên trên vai hắn.


Nhận thấy được Dạ Lăng Vân muốn làm cái gì, đồng tử Cố Tử Tình chợt co rụt lại.


“Dạ ca ca, Dạ ca ca, không được!”


Hắn không có trải qua quá trình, nghĩ đến cũng đã tê dại da đầu, nếu thật như thế này không quan tâm vọt vào, y khẳng định sẽ rách bên trong.


Giãy giụa muốn thoát đi, lại bị Dạ Lăng Vân gắt gao mà áp chế dưới thân, đáy mắt Cố Tử Tình mờ mịt sương mù khẩn cầu, lắc đầu bất lực lại sợ hãi.


Nhưng Dạ Lăng Vân lúc này, đối hết thảy có mắt không tròng.


Hắn đã từng đã cảnh cáo y, không cần khiêu khích, không cần dụ hoặc, do y cố tình không nghe.


Mà hắn cũng từng nói qua, sẽ không bởi vì là lần đầu mà thương tiếc, vậy thật sự sẽ không thương tiếc.


‘‘ A!,,


Bén nhọn đau đớn từ chỗ đó truyền đi khắp người, làm Cố Tử Tình chỉ kịp phát ra một tiếng đau đớn dồn dập, liền hoàn toàn mất sức lực.


Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hàm răng Cố Tử Tình cắn khẩn môi dưới, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt từ khóe mắt không tự chủ được chảy xuống.


“Dạ ca ca, ta đau quá!” Cố Tử Tình thấp giọng nghẹn ngào.


Thật sự đau quá, so với lúc trước bị người nọ đánh gãy hai chân, cũng không bằng một tấc.


Nghe được lời này, động tác Dạ Lăng Vân khó khăn lắm dừng lại, hắn chung quy vẫn là đau lòng.


Bá đạo hôn trở nên ôn nhu triền miên, thật cẩn thận hôn lên khóe môi Cố Tử Tình, hàm răng y, quấn lên cái lưỡi của y, trấn an cơn đau khó có thể chịu nổi của y.


“Tử Tình, lần đầu tiên đều sẽ đau, đau, mới có thể làm ngươi nhớ kỹ, rốt cuộc là đem chính mình giao phó cho ai!”


Nghe được lời này, con ngươi Cố Tử Tình hơi hơi ngẩn ngơ, có chút không nói nên lời, kỳ thật không cần đau đến như vậy, y cũng sẽ đem người nọ khắc vào xương cốt.


“Dạ ca ca, nhưng mà, thật sự đau quá.”


Cố Tử Tình giờ phút này, con ngươi sớm đã không còn thần sắc quật cường, ướt dầm dề đựng đầy tất cả cầu xin.


Y vô cùng hối hận chính mình, vì cái gì một hai phải khiêu khích một con sư tử táo bạo như vậy, y biết rõ hậu quả nhận không nổi, lại là liên tiếp không ghi nhớ.


“Nga? Như thế nào không khiêu khích, nhớ rõ vừa rồi, Tử Tình cũng không phải là nói như vậy.” Dạ Lăng Vân khóe miệng hơi cong, đáy lòng vô cùng mãn đủ, hắn rốt cục cũng nhìn thấy người này cởi ra ôn hòa cùng sắc bén, bộ dạng thấp giọng khóc nức nở.


Cố Tử Tình nghe xong, bất lực lắc đầu.


“Dạ ca ca, về sau sẽ không, ngươi tha ta, tha ta lúc này đây.”


Dạ Lăng Vân nghe được lời này, khóe mắt nhảy nhảy, trên khuôn mặt lãnh ngạnh có một tia buông lỏng, nhưng ngay sau đó lại là sự hung bạo tàn nhẫn thay thế.


Vươn hai tay, đem cả người mồ hôi lạnh, tứ chi vô lực giam cầm vào trong lồng ngực, Dạ Lăng Vân không có đáp lời, nhưng dưới thân động tác mặc kệ không màng đã cho Cố Tử Tình câu trả lời.


“Nghe lời chờ đến khi kết thúc, ta liền giúp ngươi trị thương, nhưng hiện tại thì không được, biết ngươi đau, tâm ta cũng đau, nhưng chỉ có thể chịu, đây là lần đầu tiên, cũng là duy nhất một lần, ta muốn cho ngươi đau.”


Đau nhớ kỹ ta là ai, đau nhớ kỹ đem chính mình giao cho ai!


Cố Tử Tình vừa nghe lời này, liền biết không thể, hai tay mảnh khảnh bất đắc dĩ quấn lên cổ hơi hơi ướt mồ hôi của Dạ Lăng Vân, cố hết sức dúi đầu vào cổ người nọ, một đầu tóc đen xoã xuống phía sau trên lưng, chồng chất trên ấm giường ngọc, dây dưa ở trên cánh tay hữu lực của người nọ, thuận tiện che khuất hơn phân nửa phong cảnh kiều diễm.


Cố Tử Tình cắn môi yên lặng thừa nhận, đem tất cả đau đớn biến thành từng tiếng rên cùng thở dốc.


Y cảm thấy Dạ ca ca thật sự quá tốt, rất phi thường, đặc biệt, quá mức đặc biệt.


Nhưng y, người không có tiền đồ ở trước mặt Dạ Lăng Vân, đối diện với loại cường thế cùng bá đạo này, lại là vô pháp kháng cự!!!