Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 215: Vậy mà cô cũng nhịn được?



Editor:

Nguyetmai

Xét về tiền tài và quyền lực, địa vị của nhà họ Quý ở Hải Thành thuộc hạng thượng đẳng. Tuy rằng Quý Noãn cũng có tiếng ở trong giới nhưng khi đi ra ngoài, cô vẫn thờ phụng một đạo lý, nếu chưa hiểu rõ người trước mặt, cách tự vệ tốt nhất chính là giấu tài.

Sau khi tới thành phố T, thứ nhất cô không muốn tính toán so đo với người khác, thứ hai cũng vì muốn được yên tĩnh, đỡ bị người khác tò mò, hỏi này hỏi nọ.

Vậy mà giờ phút này, cô chỉ vừa chạm tay vào một góc váy chỉ bạc thôi, người nhân viên đứng bên cạnh nghe Lăng Phi Phi nói thế đã vội hất mạnh tay Quý Noãn ra.

Quý Noãn nhìn bộ váy không được gọi là quá cao cấp trước mặt, bình tĩnh dời mắt nhìn nhân viên cửa hàng: "Không phải bộ váy trên người ma-nơ-canh là để khách hàng xem sao? Nếu không thể chạm vào, tại sao lại đặt ở đây? Phía trên cũng không có bảng cấm chạm vào, cô có tư cách gì hất tay khách hàng? Lá gan lớn quá nhỉ!"
Nhân viên cửa hàng đã được học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, vừa rồi là do cô ta nhất thời kích động. Đến lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quý Noãn, cô ta cảm thấy hối hận ngay lập tức.

Nhưng bị quở trách trước mặt mọi người như vậy, cô nhân viên kia có chút không vui: "Cô à, đây là bộ váy đẹp nhất của cửa hàng chúng tôi, giá ít nhất cũng là một triệu trở lên. Bộ váy cô vừa mới đụng rồi là bộ đắt tiền nhất trong những bộ đắt tiền, dĩ nhiên không thể chạm vào. Nếu làm bẩn hoặc làm hư, cô có đền nổi không! Đây là kiểu dáng biểu diễn thời trang thường niên ở Paris, Pháp, vừa chuyển về, sáng sớm nay mới đặt ở đây, cho nên chúng tôi chưa kịp treo bảng cấm."

Nhân viên cửa hàng nói năng rất hùng hồn. Dựa vào lời nói vừa rồi của Lăng Phi Phi, cô ta đinh ninh Quý Noãn mặc bộ đồ trắng giản dị trước mặt này không có tiền mua nổi.
Lăng Phi Phi nghe thấy lời này thì bước đến, tò mò nhìn bộ váy chỉ bạc, nhịn không được mà đưa tay chạm vào: "Cái này trông đẹp đấy, tôi mặc thử được không?"

Nhân viên cửa hàng mới vừa bảo chưa kịp treo bảng cấm nhìn thấy động tác của Lăng Phi Phi không những không ngăn cản, mà còn tươi cười hớn hở: "Được chứ, mời cô đến phòng thay quần áo VIP. Nhân viên chúng tôi sẽ giúp cô mặc thử."

Dứt lời, cô nhân viên kia phớt lờ Quý Noãn mà từ đầu đến chân chẳng nhìn ra một món hàng hiệu nào, bắt đầu lôi kéo nhân viên khác đến phục vụ cô Lăng vừa nhìn đã thấy khí chất ngời ngời.

Bạch Vi lạnh nhạt đưa mắt về phía Lăng Phi Phi, bước đến bên cạnh Quý Noãn, an ủi: "Cô đại tiểu thư này chắc là bẩm sinh mắt mọc trên đỉnh đầu. Bảo chúng ta mời cô ta ăn cơm, rồi còn theo cô ta đi dạo, thật ra chỉ muốn khoe khoang tiền bạc, tỏ rõ gia thế mà thôi. Em đừng để ý cô ta làm gì."
Lúc này ánh mắt Quý Noãn hướng về phía Phong Lăng đang nhìn cô. Phong Lăng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rõ ràng như đang trêu: Vậy mà cô cũng nhịn được?

"Chị thấy bộ váy vừa rồi thế nào?" Quý Noãn lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Vi bên cạnh.

Bạch Vi nhướng mày: "Tạm được, trông có vẻ đẹp đấy, nhưng giá hơi đắt. Nếu như là kiểu dáng biểu diễn thời trang mới tại Pháp được chuyên chở bằng máy bay thì cũng đáng đồng tiền bát gạo."

"Chị có định tham gia kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường không?" Quý Noãn hỏi tiếp.

"Nếu lúc đó có thời gian thì chị sẽ đi. Từ sau khi đi làm, hiếm khi chị được trở lại tháng ngày sinh viên. Lúc trước còn đi học, chị chưa từng tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Lần này xem như đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho thời sinh viên đáng thương của mình." Bạch Vi dứt lời, ánh mắt mỉm cười, nhìn Quý Noãn: "Còn em?"
Quý Noãn không đáp, thản nhiên nhìn những kiểu dáng lễ phục khác, điềm đạm nói: "Em thấy bộ váy vừa rồi rất hợp với chị. Kiểu dáng tương đối nghiêng về sự thành thục, tao nhã. Vóc người Lăng Phi Phi nhỏ nhắn, không đủ khí chất để phô bày hết vẻ đẹp của bộ váy. Nếu như chị mặc vào, nhất định sẽ đẹp hơn nhiều."

Bạch Vi nghe thấy lời này thì cười rộ lên: "Thôi đi, chỉ là buổi kỷ niệm thành lập trường, chị ăn mặc phù hợp là được. Cho dù chị là lãnh đạo cấp cao của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài thì tiền lương cả năm mới được mấy triệu. Chị không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy để tranh đua với cô ta đâu. Vừa nhìn chị đã biết Lăng Phi Phi bị gia đình chiều hư, chúng ta và cô ấy cũng không phải là người cùng một thế giới."

Hai người tám chuyện, người này một câu, người kia một câu, bàn từ lễ phục tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, ngày thành lập trường bàn đến cách dạy học tài tình của Giáo sư Lâm.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Phi Phi đã mặc bộ váy bước ra.

Quả nhiên như lời Quý Noãn nói, vóc người Lăng Phi Phi thuộc diện nhỏ nhắn, hoàn toàn không toát lên được khí chất của bộ váy. Tuy cô ta đã cố gắng mang giày cao gót mười mấy centimeter, thoạt nhìn tỷ lệ dáng người cao hơn được một chút, nhưng vẫn không thể cải thiện.

"Sao? Đẹp không?" Lăng Phi Phi đứng trước mặt bọn họ, xoay người đắc ý: "Tôi định mua cái này!"

Bạch Vi cười mà không nói, không bảo đẹp cũng chẳng bảo khó coi.

Quý Noãn chỉ nhướng lông mày, không nói tiếng nào, ánh mắt tỏ vẻ không cần nói cũng hiểu.

Thật ra thái độ của cô và Bạch Vi giống nhau, rõ ràng chẳng thấy đẹp, nhưng lại lười nói ra.

Nhân viên cửa hàng vừa rồi hất tay Quý Noãn cố ý quan sát vẻ mặt của cô, Lăng Phi Phi cũng cố tình nhìn về phía Quý Noãn. Nhân viên đó đột nhiên lên tiếng: "Cô Lăng đừng hỏi họ làm gì, có người trời sinh chỉ có số ngưỡng mộ người khác, cô có hỏi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Có vài người biểu cảm đều lộ hết trên mặt, rõ ràng là ăn không được nho mà lại chê nho xanh, chắc chắn sẽ không nói là đẹp."
"Phải đấy, phải đấy!" Nhân viên khác bên cạnh muốn nhanh chóng bán được bộ váy đắt tiền này, kiếm thêm khoản hoa hồng hậu hĩnh, vì vậy cũng hùa theo: "Bản thân mua không nổi mà còn không cho người khác mua? Đúng là ánh mắt gì không biết, giống như cô Lăng ăn mặc xinh đẹp sẽ làm xốn mắt bọn họ vậy! Cô Lăng, cô kết bạn toàn kiểu người gì thế."

"Người ở cùng phòng mà thôi, không tính là bạn bè." Lăng Phi Phi đứng đó, vênh mặt đắc ý, mặc cho hai nhân viên cửa hàng không ngừng tâng bốc. Cô ta xoay hai vòng, nói luôn: "Bộ này đúng là không tệ, cửa hàng còn những kiểu khác không?"

"Nếu cô thích thì mua đi." Quý Noãn nói một câu không mặn không nhạt: "Chúng tôi đến tầng khác của trung tâm thương mại đi dạo. Cô xong thì gọi điện cho chúng tôi."

Dứt lời, Quý Noãn và Bạch Vi nhìn nhau, xoay người cất bước định đi.
Kết quả nhân viên sau lưng đột nhiên giở giọng chanh chua: "Mua không nổi cũng chẳng cần đi dạo khắp nơi. Tất cả cửa hàng cả trong lẫn ngoài trung tâm mua sắm đều có giá thế đấy. Cô có tiền không mà đòi đi dạo?"