Quý Noãn chạy về ký túc xá trước giờ đóng cửa. Bây giờ cô không chịu ngồi yên, hễ rảnh rỗi là bồn chồn bứt rứt, cho nên vừa về đến đã vội vã đi tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, cô ra ngoài thay quần áo thì bỗng gặp Bạch Vi cầm bộ váy mà trước đó cô đã tặng bỏ vào ngăn tủ bên cạnh.
"Sao thế?" Quý Noãn đưa mắt nhìn sang Bạch Vi.
"Trước đó đã để trên giường em mấy lần mà lần nào cũng bị em đưa lại." Bạch Vi nói: "Bộ váy này quá đắt đỏ, chị vẫn không thể nhận. Lần đó em lấn át nhuệ khí của Lăng Phi Phi như thế là đủ rồi. Dù sao gần đây cô ta cũng bị em ép đến nỗi không còn giở tính khí gì nữa, bộ váy này vẫn nên trả lại cho em."
"Không phải em muốn lấn át nhuệ khí của ai, mà là bộ váy này rất hợp với khí chất của chị." Quý Noãn quay người, cầm quần áo mình thay ra đi giặt, sau đó lại đưa hộp váy cho cô ấy: "Không cần trả lại cho em, có thể sau này em sẽ hợp tác với công ty của chị đấy. Tình cảm giữa chúng ta được bồi dưỡng trong Đại học T, không cần phải khách sáo như vậy." Nghe thấy lời này, Bạch Vi không khỏi nhìn Quý Noãn một chút: "Chị không biết nhiều về Hải Thành, chỉ biết đại khái nhà họ Quý là một trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành, đúng không?"
Quý Noãn cười nhẹ: "Cứ coi là vậy đi. Mấy năm gần đây chuyện làm ăn trong nhà cũng không còn như xưa, hẳn là không còn được xếp trong tứ đại gia tộc nữa rồi."
"Em đúng là khiêm tốn…"
"Đó là sự thật. Huống chi sinh viên được Giáo sư Lâm thu nhận lần này hầu như không có ai có thân phận tầm thường, ai cũng là niềm hi vọng của những công ty xí nghiệp sau này. Chuyện này không gì có thể so sánh được, yên ổn vượt qua ba tháng này là tốt rồi."
"Đây cũng là lời nói thật, sau này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp trong chốn thương trường. Khiêm tốn một chút thì mai sau mới có thể gặp lại nhau." Hai người vừa đi về phòng ngủ vừa tán gẫu. Lúc vào phòng thì họ thấy Lăng Phi Phi đang đắp mặt nạ và tập yoga.
Cả phòng bốn người, bàn về việc chăm sóc da và tất cả các phương diện khác thì Lăng Phi Phi tuyệt đối đứng nhất, Bạch Vi đứng thứ hai, vì cô đã qua hai mươi lăm tuổi rồi, nhất định phải chú ý dưỡng da mỗi ngày. Chỉ là cô không khoa trương như Lăng Phi Phi.
Mà Quý Noãn với Phong Lăng đều thuộc tuýp người bình thường rửa mặt xong, có lúc ngay cả vỗ toner* cũng quên, nằm lên giường ngủ luôn. Nhưng làn da của Quý Noãn rất đẹp, bình thường qua loa như thế mà da còn đẹp hơn cả người hằng ngày bôi mỹ phẩm dưỡng da mấy chục nghìn tệ như Lăng Phi Phi. Đến cả người thô lỗ như Phong Lăng mà da cũng trắng hơn da của Lăng Phi Phi một chút.
(*) Toner: Đây là một sản phẩm dạng nước hay còn gọi với tên thông dụng ở Việt Nam là nước hoa hồng (cần chú ý phân biệt với nước chưng cất từ cánh hoa hồng). Với kết cấu lỏng, toner dễ dàng len lỏi sâu vào từng tế bào trên da, làm sạch sâu và se khít lỗ chân lông. Dung dịch này chứa nhiều thành phần khác nhau như: tràm trà, hoa hồng, hoa cúc, acid salicylic… Trông thấy Quý Noãn và Bạch Vi đi vào, Lăng Phi Phi vừa duỗi chân vừa liếc qua các cô: "Tặng một bộ váy hơn cả triệu bạc là đã thấy không bình thường rồi, tắm mà cũng phải đi chung…"
Bạch Vi nhìn cô ta: "Cô không được người ta yêu thương nên khó chịu phải không? Lúc ở trong cửa hàng, đối mặt với mấy vị tổng tài trong trung tâm thương mại, khí phách này của cô đâu rồi? Sao lúc ấy cô không giành lấy rồi quẹt thẻ mua lại? Bây giờ nghĩ lại, thấy khó chịu nên bới móc hả? Cô có thể yên tĩnh một ngày được không?"
Lăng Phi Phi bỗng đảo mắt trừng Bạch Vi. Cô ta còn chưa lên tiếng thì Quý Noãn đã không mặn không nhạt hỏi một câu: "Hôm đó, lúc cô thử một bộ váy khác, có phải đã làm hỏng dây kéo của người ta rồi không?"
Khuôn mặt Lăng Phi Phi cứng đơ, cô ta lập tức lúng túng rũ mắt, không nhìn các cô nữa. Cô ta hầm hừ ngồi xuống mép giường gỡ mặt nạ xuống. "Bộ váy đó cũng không rẻ." Bạch Vi lạnh lùng cười, lại nhìn Lăng Phi Phi một chút.
Lăng Phi Phi bỗng nhiên trừng Bạch Vi: "Cô quan tâm nó đắt đỏ làm gì? Dù sao thương hiệu của cửa hàng đó cũng đã bị trung tâm thương mại gạch tên rồi, mấy người đó cũng không có tư cách tiếp tục bán bất cứ hàng hóa gì ở đó. Dù tôi làm hỏng thì có làm sao? Bọn họ cũng không dám đến tìm tôi đòi tiền, bộ phận Pháp chế của thương hiệu bọn họ cũng không truy cứu đến tôi. Hơn nữa lúc ấy hỗn loạn như thế, ai có thể khẳng định rốt cuộc là tôi làm hỏng, hay là những nhân viên xui xẻo đó làm hỏng lúc giúp tôi mặc đồ chứ? Dù các cô muốn làm chứng cũng vô ích thôi, nói mà không có bằng chứng, hơn nữa đã qua nhiều ngày rồi, bọn họ sẽ không tìm tới đây đâu."
"Ai nói với cô là nói mà không có bằng chứng?" Phong Lăng vốn dĩ sắp ngủ, bỗng nhiên mở miệng. Lăng Phi Phi ngẩn ra, nhìn Phong Lăng lắc lắc màn hình điện thoại về phía mình. Chức năng ghi âm vừa được ngừng trong khoảng hai phút. Nói cách khác, những gì Lăng Phi Phi vừa nói đều bị ghi lại.
"Cô làm gì đó! Mau xóa nó đi!" Lăng Phi Phi cuống lên, liền đứng dậy muốn lao tới giật điện thoại của cô.
Không phải cô ta không đền nổi, mà là cô ta không muốn mất mặt với họ! Vốn dĩ mấy ngày nay đã đủ mất mặt với Quý Noãn rồi, bây giờ nếu thật sự bị gọi về cửa hàng bồi thường thì mặt mũi cô ta còn đâu nữa chứ!
Phong Lăng ném đại điện thoại di động ra giường, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lăng Phi Phi đang nhào tới. Cô ngồi dậy, tùy ý đan tay vào nhau, tiếng bẻ tay vang lên lanh lảnh.
Lăng Phi Phi lập tức đứng yên tại giường của mình không dám cử động, căm tức nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lăng: "Cô xóa đoạn ghi âm đó ngay! Nếu không ngày mai tôi sẽ tìm Giáo sư Lâm, nói cô tự tiện ghi âm trong phòng ngủ, xâm phạm quyền tự do ngôn luận của tôi!" "Đi nói đi, tôi không ngại ngày mai cho giáo sư nghe đoạn ghi âm này đâu." Phong Lăng không nhìn cô ta nữa, tùy tiện ngồi trên giường duỗi chân một cái. Lăng Phi Phi bị dọa, lùi về sau một bước ngắn.
Thấy Phong Lăng đã nằm xuống giường muốn đi ngủ, Lăng Phi Phi nhìn chằm chằm cái điện thoại bị cô ném đến cạnh gối đầu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quý Noãn trở lại giường, vừa cầm điện thoại lên vừa nói: "Phong Lăng, nhớ gửi cho tôi một bản nhé, đề phòng ngộ nhỡ."
Lăng Phi Phi nghe xong, bỗng trừng mắt Quý Noãn, còn chưa kịp mắng thì Bạch Vi cũng nói một câu: "Nhân tiện cũng gửi cho chị luôn nhé."
Lăng Phi Phi tức giận muốn nổ tung. Cô ta tiện tay cầm lấy chiếc gương trên bàn cạnh giường ném mạnh xuống đất.
Kết quả, chưa đầy một phút sau, dì quản lý ký túc xá liền vọt tới gõ cửa, quát lớn: "Đã mấy giờ rồi? Ai gây ra tiếng động lớn vậy hả?" Lăng Phi Phi: "…"
***
Hôm sau, Lăng Phi Phi vẫn tức không chịu nổi. Nhân lúc sáng sớm Quý Noãn sắp đi lấy nước nóng thì cô ta đưa bình nước của mình tới.
"Dù sao cô cũng phải đi mà, tay kia không phải để trống sao? Tiện thể lấy giúp tôi một bình nhé." Lăng Phi Phi tỏ thái độ sai bảo, dù thế nào cũng không chịu lép vế trước Quý Noãn.
Quý Noãn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, sau đó đi ra ngoài. Lăng Phi Phi bỗng đứng dậy, định cố nhét bình nước của mình vào tay cô. Kết quả cô ta vừa đứng lên thì Phong Lăng đi qua bên cạnh đã giơ chân đá văng bình nước trong tay cô ta.
"Này! Cô làm gì vậy!" Lăng Phi Phi thấy Quý Noãn đi mà không quay đầu lại thì nhìn bình nước đã vỡ dưới đất, đột nhiên ngước mắt lên trừng Phong Lăng.
"Muốn uống nước thì tự đi mà rót, muốn lấy nước thì tự mình đi lấy. Cô đang chờ ai phục vụ cô hả?" Sau khi đá xong, Phong Lăng khom người ngồi xuống, giọng điệu khinh khỉnh lại lạnh nhạt. "Cô làm gì mà trước giờ cứ bảo vệ Quý Noãn vậy! Chẳng lẽ cô là vệ sĩ do cô ta thuê tới? Tôi bảo cô ta làm gì cô cũng không cho!" Lăng Phi Phi nổi đóa, cái phòng ngủ này cô ta sắp không ở nổi nữa rồi!
"Cô nói đúng đó, tôi chính là vệ sĩ của cô ấy." Phong Lăng nheo mắt lại, cười khẩy.