Quý Noãn vừa nói, vừa với tay về phía sau, lẩm bẩm trong miệng: "Bây giờ tôi đứng không vững, Phong Lăng, cô mau tới đỡ tôi đi, dù sao cũng không nên dựa vào người lạ…"
Lúc này Quý Noãn đã thật sự say đến mức dù dựa vào người ta cũng đứng không nổi.
Sao lại gọi là "người lạ"?
Cô đang dựa vào chồng mình là Mặc Cảnh Thâm…
Nhưng cô đã say mèm, tửu lượng vốn đã kém, tối nay lại còn uống nhiều như vậy, có lẽ tất cả lượng rượu mà cô uống từ trước đến giờ cũng không bằng một đêm nay.
"Phong Lăng?" Thấy Phong Lăng không trả lời, Quý Noãn đành phải cố gắng đứng thẳng người lên, xoay người lại định níu lấy Phong Lăng.
Vừa quay người lại cô đã không thể đứng vững, đôi chân mềm nhũn khuỵu xuống, cả người va vào người đàn ông kia, gần như trong cùng một khoảnh khắc, cánh tay của người đàn ông kia đã giữ chặt lấy thắt lưng của cô. Mùi hương thanh sạch rất quen thuộc xộc vào mũi cô.
Cô chật vật nắm lấy áo người đàn ông kia, cúi xuống nhìn áo sơ mi và quần Tây phẳng phiu của anh, miệng thì thào một câu: "Xin lỗi… Tôi uống hơi nhiều… đứng không vững…"
Dứt lời, cô lùi lại phía sau, muốn tránh khỏi vòng tay của anh.
Nhưng người đàn ông kia không buông tay, anh nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lùng, thấy cô đã say đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng liền ôm chặt cô vào lòng.
"Thưa ông… Rất xin lỗi…" Quý Noãn nghĩ là mình vừa va vào anh nên anh mới không chịu buông mình ra, liền vội vàng tạ lỗi.
Nói rồi cô quay lại nói với Phong Lăng: "Phong Lăng, có đúng là tối hôm nay cô không uống rượu không vậy? Chúng ta trở về phòng đi, sao Bạch Vi không cùng đi? Hay chị ấy say nằm ở sofa rồi?"
Phong Lăng thầm nghĩ, bà Mặc, hãy lo cho bản thân mình trước đi! "Bạch Vi không say, chị ấy sẽ quay về ngay thôi." Để Quý Noãn không gặng hỏi mãi, Phong Lăng đáp lại.
Quý Noãn gật đầu, không chú ý cửa thang máy đã đóng lại từ lúc nào. Chỉ khi cửa thang máy lại mở ra, nhìn thấy Phong Lăng bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, rõ ràng là không muốn cùng cô quay về phòng, cô mới kêu lên: "Này, cô đi đâu vậy…?"
Quý Noãn muốn đuổi theo Phong Lăng, nhưng vì say ngật ngưỡng mà bị người đàn ông phía sau kéo trở lại. Trong khoảnh khắc va phải khuôn ngực anh, Quý Noãn quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn, lại theo bản năng mỉm cười với anh: "Cảm ơn…"
Nói xong, cô định đẩy anh ra, vội vàng đuổi theo Phong Lăng. Gần đây Phong Lăng luôn theo cô như hình với bóng, tối nay cô ấy lại vội vã đi một mình, nhất định là có chuyện gì đó, cô muốn đi theo xem sao. Thế nhưng vùng vẫy một lúc lâu cũng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh, Quý Noãn vừa muốn lên tiếng, lại nghe giọng nói không nóng không lạnh của người đàn ông vang lên bên tai mình: "Đứng cho vững vào!"
Quý Noãn giật mình liếc nhìn anh, cô chưa kịp nhìn rõ thì người đàn ông kia đã đưa cô rời khỏi thang máy.
Quý Noãn thoáng ngẩn người, định vùng ra nhưng không thoát được, trong lòng thầm nghĩ, người này quá giống Mặc Cảnh Thâm.
Gió đêm bên ngoài quán pub se lạnh, Quý Noãn bị người kia đưa lên xe, yếu ớt tựa đầu vào cửa sổ. Cửa xe đã đóng, cô bất lực dựa vào cửa sổ, miệng lẩm bẩm trong tuyệt vọng: "Tôi nói cho anh biết, bắt cóc là phạm pháp… Anh mau thả tôi ra, cho tôi xuống xe… Bằng không, Phong Lăng nhà tôi sẽ không tha cho anh…!"
Người đàn ông không hé răng, chỉ lo lái xe. Mắt nhắm hờ, Quý Noãn cảm thấy đầu đau nhức. Cô muốn ngủ nhưng lại sợ bị người này bắt cóc nên căng hết sức duy trì chút tỉnh táo còn sót lại, liếc nhìn cảnh vật bên ngoài xe. Nhưng mọi vật trước mắt cô cứ mông lung mơ hồ, không nhìn rõ được gì.
Cho tới lúc xe dừng lại trong chung cư gần trường Đại học T, Quý Noãn mới kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ bọn buôn người biết rõ về cô như vậy sao? Ngay cả căn hộ cô không thường xuyên về ở mà bọn chúng cũng biết?
"Tôi muốn về ký túc xá, không muốn đến đây." Quý Noãn cau mày, ra sức đập mạnh vào cửa sổ xe: "Tôi không về chỗ này… Tôi không…!"
Nhưng cửa xe đã mở ra, người đàn ông trên xe tháo dây an toàn, cúi nhìn cô, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Không về đây thì em muốn về đâu?"
"Dù sao tôi cũng không về chỗ này!" Quý Noãn nhớ tới hôm đó vừa trở về đã nhìn thấy va li hành lý kia thì trong lòng lập tức ngùn ngụt lửa giận. "Em muốn anh đưa em về ký túc xá?"
"Tôi sẽ tự quay về ký túc xá!"
"Không được, xuống xe đi!"
Quý Noãn vừa định nói không xuống thì người đàn ông kia đã xuống xe, đi vòng sang, mở cửa bế cô ra ngoài. Quý Noãn giơ tay lên, muốn đẩy anh ra nhưng dường như biết trước cô sẽ làm như vậy, nên bất kể lúc nào cô vung tay, nhấc chân, anh đều tránh được, đồng thời ôm cô lại, cuối cùng ghì chặt cô trong lòng mình.
Quý Noãn trợn mắt nhìn anh, gió ngoài xe thổi lướt qua hơi lạnh, trong đầu cô có một khoảnh khắc tỉnh táo lại.
Đột nhiên cô thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, lại bởi vì đang tựa vào lòng anh, mùi hương đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị xộc vào mũi khiến cô sững người.
Rốt cuộc là mình đang mơ, hay là ảo giác?
Không phải anh không nhận cuộc gọi của cô sao?
Nhưng lúc này Quý Noãn cũng không quan tâm đến chuyện đó, trong khoảnh khắc nhìn rõ người đàn ông trước mắt, cô đưa tay lên đẩy anh ra: "Anh đi đi!" Anh cúi đầu, một tay nâng gáy cô, để cô không ngửa người ra sau vì đứng nghiêng ngả, tay còn lại luồn vào tóc cô, vừa như nhẹ nhàng hờ hững lại vừa như không vui cảnh cáo: "Em bớt ầm ĩ đi!"
Làm như không nghe thấy, Quý Noãn vẫn tiếp tục đẩy anh ra.
Rốt cuộc, từ tư thế nửa dìu nửa ôm, anh đổi thành bế ngang người cô. Trong khoảnh khắc bị anh ôm ngang người bế lên, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, tiếp đó cô chợt nghe dường như có tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực anh. Chỉ có điều tiếng cười kia cũng không cho thấy cảm xúc của anh là buồn hay vui. Vẫn như trước, dường như anh luôn luôn nắm rõ mọi bước đi của cô trong lòng bàn tay, mà hoàn toàn không cần mất nhiều sức. Anh dễ dàng khuất phục cô lúc này đang say như chết, thậm chí cô còn phải bám chặt lấy cổ anh. "Thà rằng chịu đựng uất ức, ngồi như con mèo ướt trước cửa sổ chứ nhất định không chịu gọi cho anh. Bà Mặc, em đúng là rất quật cường!"
Đôi mắt đen sâu lắng và điềm tĩnh của anh nhìn cô như cười như không, lạnh lùng nói: "Buổi chiều còn đứng trong hội trường của trường nhìn trộm anh, anh vừa tới công ty con kiểm tra một lát mà em đã say ra nông nỗi này rồi! Em thật sự tưởng rằng anh không dám trừng phạt em, không nỡ mắng em, thậm chí dù có nóng giận cỡ nào thì cuối cùng anh cũng không đành lòng tiếp tục bỏ rơi em nữa phải không? Em tưởng em đã nắm chặt anh trong lòng bàn tay rồi đúng không?"
Sợ bị ném xuống đất, Quý Noãn vòng hai tay ôm chặt cổ anh theo phản xạ, nghe anh nói như vậy, cô lườm anh, cũng bất chấp anh là ảo giác hay là người thật, tức giận nói: "Em tủi thân uất ức bao giờ? Ngày nào em cũng ăn ngon ngủ kỹ ở trường, không hề tủi thân uất ức gì cả!" Càng về đêm, gió càng lớn càng mát lạnh, Mặc Cảnh Thâm không thèm tiếp tục nhiều lời với cô gái nhỏ đang trừng đôi mắt say lờ đờ trong lòng mình, bế cô đi thẳng vào nhà.
Bị ném lên sofa, Quý Noãn lăn một vòng, vùng vẫy mấy cái nhưng không thể đứng lên nổi, cô đành ngước mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng bên cạnh nhìn mình, từ đáy lòng không hiểu sao chợt dâng lên một cảm giác hơi rụt rè.