Nếu Mặc Cảnh Thâm đang đứng bên ngoài, thì ai mở cửa mà chẳng giống nhau?
Cũng không thể nào đóng cửa để anh ở ngoài được.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa. Tiếng chuông cửa rất dễ nghe như tiếng chuông nhạc, âm thanh không quá lớn cũng không hề chói tai.
Nhưng tiếng chuông này lọt vào tai Quý Noãn thì không khác gì sấm chớp đột ngột kéo đến trên mặt biển yên tĩnh, khiến cho cô không thể nào bình tĩnh lờ đi được.
Rõ ràng Nam Hành cố tình trêu chọc cô, không đi ra mở cửa mà chỉ đứng đó, cười như không cười nhìn Quý Noãn.
Tay Quý Noãn vẫn còn cầm thuốc nước dấp lên vết thương trên bắp chân Phong Lăng, mất một lúc cô cũng không đứng dậy ngay.
Phong Lăng nhìn hai người họ rồi chợt đặt chân xuống nói: "Vậy để tôi đi ra mở cho."
Nam Hành lập tức lạnh mắt liếc Phong Lăng: "Đừng có nhiều chuyện." Phong Lăng sững người lại. Đã lâu rồi cô không nghe thấy Nam Hành nói sẵng giọng kiểu cấp trên với cô. Ánh mắt cô thoáng sững lại rồi lại ngồi im trên sofa, đồng thời cô nhìn sang Quý Noãn: "Nhất định là ông Mặc đến tìm cô, cô ra mở cửa đi. Vết thương trên đùi tôi không nặng, tôi tự mình làm được."
Tiếng chuông cửa không vang lên nữa, nhưng Quý Noãn cảm thấy Mặc Cảnh Thâm sẽ không rời đi nhanh như vậy. Cô buông chai thuốc khử độc xuống, xoa xoa tay rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Lúc vừa mở cửa ra, tay Quý Noãn nắm thật chặt nắm cửa. Người đàn ông cao to thẳng tắp đứng ngoài cửa, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ khiêm tốn, càng tôn lên khí chất kín đáo, lạnh lùng lãnh đạm của anh.
Quý Noãn ngước lên nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa. Cửa vừa hé ra thì cặp mắt sáng của Mặc Cảnh Thâm đã rơi xuống mặt cô. Tròn một tháng không gặp, lúc trước cô không tỉnh táo lắm, coi như bây giờ mới chính thức là "gặp lại."
Sau khi mở cửa ra, Quý Noãn cũng chỉ nhìn lướt qua anh, còn chưa nhìn ra cảm xúc trong mắt anh thì cô đã lập tức buông nắm cửa ra, xoay người đi vào trong, ném lại một câu: "Tôi đi xử lý vết thương trên chân Phong Lăng trước đã."
Cũng không biết cô nói cho Mặc Cảnh Thâm hay cho Nam Hành, hay cho Phong Lăng nghe. Tóm lại Quý Noãn không nhìn người đàn ông ngoài cửa mà lập tức quay vào với Phong Lăng.
Đột nhiên trở thành cái cớ to nhất của Quý Noãn, Phong Lăng cảm thấy ba chấm: "…"
Quả thật giống y chang cô gái mới lớn vừa biết yêu…
Phong Lăng ngẫm thấy bình thường Quý Noãn thong dong bình tĩnh với mọi chuyện, hoàn toàn đối lập với thái độ bây giờ thì không khỏi cảm thấy thật dễ thương. Nam Hành mỉm cười nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm bị bỏ rơi ngoài cửa với ánh mắt thương cảm.
Ngược lại Mặc Cảnh Thâm lại thong thả ung dung, không thèm nhìn vẻ mặt cười cợt của Nam Hành mà chỉ nhìn chiếc khăn lông dính máu trên sofa và vết thương trên đùi Phong Lăng. Chỉ cần nhìn như vậy anh cũng đoán được vừa rồi hai người họ đã gặp phải nguy hiểm như thế nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Nhanh như vậy đã bị người ta chém rồi sao?" Mặc Cảnh Thâm nhìn Phong Lăng: "Sao Quý Noãn lại ở cùng cô?"
Vì sao Quý Noãn lại ở cùng cô. Đương nhiên anh chỉ hỏi riêng hôm nay thôi.
Đúng là Phong Lăng còn chưa kịp hỏi vì sao Quý Noãn lại đi đến đó. Cô rũ mắt nhìn Quý Noãn đang ngồi xổm bên sofa sát khuẩn vết thương cho cô.
"Từ hôm qua đến hôm nay cô không có tin tức gì. Trước kia cô chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này, vì vậy tôi nghi có khi cô gặp chuyện rồi, nên mới đi đến khu nhà cô ở lúc trước để nghe ngóng. Kết quả là gặp chuyện như vậy." Quý Noãn chuyên chú xử lý vết thương trên đùi Phong Lăng, khi nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên. Phong Lăng không ngờ Quý Noãn lại lo lắng cho cô. Rõ ràng cô mới là vệ sĩ của Quý Noãn.
Phong Lăng nhất thời cảm thấy xấu hổ: "Xin lỗi bà Mặc. Sau này tôi sẽ cố tránh những chuyện như thế này. Nếu không may để cô bị thương thì đúng là tôi không làm tròn bổn phận. Chuyện ngày hôm nay, quả thật là tôi vô dụng…"
"Bị kẻ thù theo dõi bao vây thì làm sao cô khống chế được. Nói xin lỗi với tôi làm cái gì?" Quý Noãn vẫn cúi xuống, dường như muốn mượn cơ hội nói chuyện với Phong Lăng để thành công lờ đi ánh nhìn chăm chú của người đàn ông đứng gần đó.
Phong Lăng chợt ngẩng lên: "Nếu không phải có bà Mặc giúp, thì hôm nay tôi đã không thể dễ dàng trốn thoát như vậy."
Nam Hành nhướng mày liếc bọn họ: "Vậy sao? Vậy chẳng phải vệ sĩ như cô thất nghiệp đến nơi rồi đúng không? Có muốn quay về căn cứ bên Mỹ với tôi không?" Phong Lăng: "Tôi không về."
Nam Hành: "…"
Lúc này Quý Noãn mới ngước lên nhìn Phong Lăng, thấy cô dứt khoát từ chối liền lập tức mỉm cười: "Đúng rồi, không về. Phong Lăng đang ở cạnh tôi rất tốt, sao phải quay về Mỹ làm gì? Chịu khổ sở lam lũ với đám đàn ông thì có gì hay ho? Mà cho dù tôi không nhất thiết phải có vệ sĩ bên cạnh thì cũng cần một người chị em tốt. Cô nói đúng không, Phong Lăng?"
Ngày hôm nay không biết Phong Lăng đã xúc động bao nhiêu lần vì lời của Quý Noãn, cô nhìn sang Quý Noãn, khẽ nhếch môi cười.
Bất chợt Nam Hành nheo mắt lại, cảm thấy Phong Lăng ở bên cạnh Quý Noãn lâu ngày, tự nhiên lại có nét nữ tính dịu dàng hiếm hoi mà trước kia chưa từng có.
"Đau không?" Quý Noãn nhìn thấy mắt cá chân của Phong Lăng có một mảng sưng đỏ, không biết có phải bị va vào đâu không, liền khẽ chạm tay vào. "Không đau." Phong Lăng cười đáp.
Nhìn thấy hai cô diễn cảnh chị em thân thiết, hai người đàn ông hoàn toàn bị bỏ rơi lặng lẽ nhìn nhau.
***
Khi đã xử lý vết thương cho Phong Lăng tốt rồi, Quý Noãn đứng lên, thu dọn hộp cứu thương rồi nói: "Nam Hành, ở đây có nước không?"
Lúc trước kéo Phong Lăng chạy đi, đến bây giờ Quý Noãn cũng không biết do cô khát thật hay vì tâm trạng. Nhưng dù sao cô cũng thật sự cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Nước uống hả?"
"Ừ."
"Trong tủ lạnh, mỗi ngày khách sạn đều chuẩn bị nước suối. Cô tự đi lấy đi."
Ở đây tuy là phòng khách sạn nhưng là kiểu phòng gia đình. Phòng bếp, phòng sách, cần cái gì cũng có. Tủ lạnh cũng có nhân viên thay đồ uống định kỳ.
Quý Noãn thả đồ đang cầm xuống rồi xoay người đi vào phòng bếp. Cô mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước, đang muốn mở nắp chai thì lại thấy nắp chai quá chặt. Bình nước suối này chưa mở niêm phong, có lẽ lúc đóng gói chưa được xử lý cẩn thận, nắp bình chặt hơn các loại nước suối khác rất nhiều. Cô hơi dùng sức nhưng vẫn không thể mở nắp, định cất chai vào trong tủ lạnh rồi lấy một chai khác.
Nhưng cô mới mở cửa tủ lạnh ra thì chai nước trong tay đã bị nhấc lên. Cô chỉ nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ sau người mình thì chai nước đã chuyển sang tay người kia rồi.
Không cần quay lại, chỉ nhìn thấy ống tay áo sơ mi màu trắng là cô cũng biết người đứng sau lưng cô là Mặc Cảnh Thâm.
Ngay lập tức Quý Noãn đứng bất động trước cửa tủ lạnh, liếc về phía người đàn ông đã dễ dàng mở nắp chai nước cho cô.
Chai nước suối đã mở nắp được đưa đến trước mặt cô, Mặc Cảnh Thâm trầm giọng nói: "Uống đi."
Quý Noãn chần chừ một lúc rồi mới nâng tay lên. Khi cô cầm chai nước, dường như đầu óc cô còn chưa kịp hồi phục lại thì đã nói như bị ma xui quỷ khiến: "Cảm ơn." Sắc mặt anh vốn bình tĩnh không chút dao động, như thể anh chưa từng cãi vã với cô, như thể anh chưa hề mất tích một tháng này. Nhưng vì một câu hai chữ xa cách không biết vô tình hay cố ý của Quý Noãn mà anh lại trân trối nhìn vào mặt của cô.