Quý Noãn bị mặn nên lập tức mở nắp chai, uống ngay một ngụm.
Mặt Lăng Phi Phi sa sầm: "Mặc tổng, đây là nước em mua cho anh. Vừa rồi bạn cùng phòng của em nói không khát, không cần đưa nước của anh cho cô ấy."
"Vừa rồi là vừa rồi, chẳng lẽ cô không không thấy Quý Noãn bị mặn hả? Nói mới nhớ, đúng là cá hôm nay hơi mặn thật." Bạch Vi vừa nói vừa liếc xéo Lăng Phi Phi: "Còn nữa, cô đừng có luôn mồm gọi bạn cùng phòng này nọ. Tôi và Quý Noãn không có tên sao?"
"Tôi sợ Mặc tổng không nhớ được nhiều tên, cho nên mới không nói thôi." Lăng Phi Phi phản bác, bất mãn nhìn Quý Noãn. Thấy cô vẫn ung dung uống nước thì cô ta càng thêm bực bội.
"Cảm ơn nước của Mặc tổng." Sau khi uống xong, Quý Noãn đặt chai nước xuống, ngước mắt lên nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, rồi lại xem như chẳng có ai mà nở nụ cười. Người khác thấy nụ cười này thì chỉ nghĩ đây là một nụ cười cảm tạ. Nhưng dưới ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, ban đầu cô gái nhỏ này chỉ định hóng chuyện, còn bây giờ rõ ràng là đang dụ dỗ anh.
"Không cần cảm ơn." Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẫm thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
Chỉ vì một chai nước mà Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cũng có thể nói với nhau vài câu, chuyện này khiến Lăng Phi Phi không vui. Cô ta hối hận vì đã kéo cả Bạch Vi và Quý Noãn đi cùng. Nếu không có cô ta, e rằng cả đời này hai người cũng chẳng có cơ hội ngồi ăn chung với anh.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng người đề nghị đi ăn là cô ta, ít nhiều gì cũng nhờ mặt mũi cô ta nên Tổng Giám đốc Mặc mới đến một nơi như thế này ăn cơm.
Nếu không có cô ta, làm sao Quý Noãn và Bạch Vi có được cơ hội này? Mặc Cảnh Thâm đang ngồi đối diện xéo với cô ta, dù trong lòng Lăng Phi Phi không vui, cô ta cũng ráng nhịn không tiếp tục truy cứu vấn đề này. Cô ta mở miệng hỏi: "Mặc tổng, hay là em đi mua thêm một chai cho anh."
Bình thường trong giờ nghỉ trưa, căn tin Đại học T rất náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Nhưng hôm nay, bởi vì có Mặc Cảnh Thâm nên dù ăn cơm cũng chẳng ai dám nói chuyện lớn tiếng hay đùa nghịch. Tất cả đều ăn một cách âm thầm lặng lẽ, sau đó tự động nối đuôi nhau ra ngoài, quả là yên tĩnh hiếm thấy.
Lăng Phi Phi thật sự nuốt không trôi. Cô ta vẫn cảm thấy đồ ăn ở đây chẳng ngon tí nào.
Nhưng không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại ăn cơm rất tự nhiên, hơn nữa dáng ăn còn vô cùng tao nhã. Cô ta không ngờ một người đàn ông có địa vị cao như anh lại có mặt bình dị thế này, đúng là càng nhìn càng hấp dẫn. Lăng Phi Phi ăn tạm vài miếng, không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Mặc tổng, em nói cái này anh đừng trách, anh thật sự đẹp trai quá!"
Dứt lại, cô ta còn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục hỏi nhỏ: "Mặc tổng, anh đã kết hôn chưa?"
"Khụ." Quý Noãn đột ngột ho khan một tiếng.
Tiếng ho bất ngờ vang lên giống như bị sặc. Cô xoay người, cúi xuống đất, ho thêm mấy tiếng, rồi lại cầm chai nước suối tu ừng ực.
Lăng Phi Phi vô cùng bất mãn với hành động hèn hạ nhằm thu hút sự chú ý này của Quý Noãn: "Quý Noãn, đang yên đang lành mà cô ho cái gì? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với người ta sao?"
"Cá mặn quá." Quý Noãn đặt chai nước xuống.
"Mặn mà cô còn ăn?"
"Cá muối đấy, không mặn thì sao gọi là cá muối hả?" Bạch Vi nói. Lăng Phi Phi dứt khoát không thèm để ý đến họ, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm: "Mặc tổng, anh có tiện trả lời vấn đề em vừa hỏi không?"
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh ung dung: "Tôi kết hôn rồi."
Vẻ mặt thấp thỏm mong đợi của Lăng Phi Phi sụp đổ trong nháy mắt, cô ta không hề nghĩ anh đã kết hôn, hơn nữa còn nói thẳng như vậy.
"Tiếc quá, em không ngờ Mặc tổng kết hôn sớm vậy…"
"Kết hôn thì có gì mà đáng tiếc?" Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc mắt một cái, giọng điệu rõ ràng mạch lạc: "Tôi may mắn lắm mới lấy được người vợ bây giờ. Từ sau khi có cô ấy, cuộc sống bình lặng của tôi mới có sự thay đổi. Ở trong mắt tôi, cô ấy là người quan trọng nhất. Con người sống trên đời đều cần có một đôi bàn tay để nắm lấy, không rời không bỏ, như thế mới không đơn độc." Động tác ăn cơm của Quý Noãn chậm lại, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện. Sự dịu dàng ấm áp mà cô thường thấy thoáng ngưng đọng nơi đáy mắt anh.
Cô cũng không biết, thì ra dáng vẻ Mặc Cảnh Thâm khi nhắc đến cô trước mặt những người khác sẽ là như vậy.
"Xem ra Mặc tổng rất yêu vợ mình, thật ngưỡng mộ…" Khóe miệng Lăng Phi Phi nhếch lên một cách gượng gạo. Đột nhiên cô ta rất muốn biết, người phụ nữ có thể khiến Mặc Cảnh Thâm hết lòng hết dạ đó, là một người như thế nào.
Nghe thấy hai chữ rất yêu này, đôi tay cầm đũa của Quý Noãn chợt siết chặt.
Chỉ trong phút chốc, trái tim cô như bị cảm xúc nồng cháy lấp đầy. Nếu như không phải Quý Noãn cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ bây giờ cô đã nhào vào lòng anh từ lâu rồi.
Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, đột nhiên lúc này có một nam sinh cùng lớp Giáo sư Lâm bước vào căn tin mua chai nước. Khi chuẩn bị rời đi, anh ta bất chợt nhìn thấy Quý Noãn ngồi ở đấy, cậu sinh viên cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Quý Noãn, mình còn đang thắc mắc sao lại không thấy cậu đâu, thì ra chạy vào đây ăn cơm à?" Dù sao ở trường Đại học T, nhan sắc của Quý Noãn cũng có hạng, tác phong bình thường lại khá khiêm tốn, nhã nhặn. Nhiều người trong đám công tử ăn chơi lớp Giáo sư Lâm rất có cảm tình với Quý Noãn. Cho dù gặp thoáng qua, đám người cao ngạo đó cũng sẽ vui vẻ chào hỏi Quý Noãn một câu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong mắt của Mặc Cảnh Thâm, chuyện không phải như thế.
Quý Noãn quay đầu cười, chào hỏi một tiếng. Khi quay lại, cô lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng phóng tới của anh.
***
Vài phút sau, Quý Noãn đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa tay.
Cho dù là thiết kế hay độ hợp vệ sinh, phòng vệ sinh ở Đại học T đều rất tốt. Cách nửa tiếng sẽ có dì lao công vào quét dọn. Tuy rằng bình thường học sinh ra vào không ít, nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ.
Lúc này có nhiều sinh viên đã rời khỏi căn tin, Quý Noãn bước vào nhà vệ sinh nữ, mở vòi nước, chậm rãi xoa tay. Sau khi rửa xong, vừa khóa nước lại, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng trắng lách mình lẻn vào.
Quý Noãn quay đầu, không ngờ lại nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm.
"Đây là nhà vệ sinh nữ…" Quý Noãn chưa dứt lời, anh đã lập tức khóa trái cửa.
Tay Quý Noãn vẫn còn ướt, cô ngớ người, vội vàng đặt tay vào máy sấy. Tiếng gió thổi hù hù vang lên, anh rũ hàng mi dài nhìn cô, bước về trước hai bước.
"Nam sinh vừa rồi là sao?"
Còn chưa nói hết câu, Mặc Cảnh Thâm đã đứng ngay trước mặt cô, tay vòng quanh thắt lưng, kéo cô vào lòng. Anh cúi đầu tạo thành tư thế áp bức, cắn xuống môi cô.