“Ông Mặc, chúng tôi sẽ lập tức đưa anh trở về, bác sĩ căn cứ đang chờ ở đấy.” Phong Lăng bước nhanh đến, cùng Quý Noãn dìu anh đi.
Quý Noãn đã đứng vững lại, cô cúi đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng tiếng một: “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh dám xảy ra chuyện, em sẽ mang theo con trong bụng tái giá, để đứa bé gọi người khác là ba!”
Phong Lăng: “…” Đột nhiên cô có cảm giác mình qua giúp đỡ không đúng lúc.
Người đàn ông đổ lên người Quý Noãn đột nhiên cười một tiếng. Anh tựa lên vai cô cười, gần như thì thào nói chuyện, nhưng vẫn đầy sức uy hϊếp: “Em dám?”
“Anh dám xảy ra chuyện, em sẽ dám tái giá đấy. Anh không tin thì cứ thử xem!” Quý Noãn nén nhịn sự cay xè nơi chóp mũi, dồn sức ôm lấy anh, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Phong Lăng cùng đỡ Mặc Cảnh Thâm vào trong trực thăng. “Tôi lập tức đi gọi người đến, trước tiên phải đưa hai người về đã. Nơi này đã có chúng tôi khắc phục hậu quả.” Phong Lăng giúp Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm ngồi yên vị xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Quý Noãn nhìn thấy máu trên người Mặc Cảnh Thâm, không nói tiếng nào đã vươn tay định vén áo anh lên xem, ai ngờ lại bị anh giữ lại, kéo xuống.
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế mềm trong trực thăng, thở dốc một hơi, không quay đầu lại, chỉ híp mắt hỏi một câu.
“Em vừa nói cái gì?”
“…”
“Anh còn chưa chết mà em đã muốn tái giá?”
“…”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bị thương đến nông nỗi này. Trước đây ở trước mặt cô, cô còn chưa bao giờ thấy anh đau đầu cảm mạo. Bỗng nhiên đùng một phát, anh lại suy yếu thế này, cô sợ anh xảy ra chuyện, nhất thời nóng ruột nên mới buông lời uy hϊếp, nhằm muốn anh cố gắng chịu đựng. Xung quanh Mặc Cảnh Thâm ngập tràn sát khí, anh nhìn cô: “Em dám gả cho ai?”
Quý Noãn nhếch môi: “Điều kiện tiên quyết là anh không được chết. Anh phải sống thật khỏe mạnh, ngày ngày canh chừng em, như thế thì em mới không chạy thoát được.”
Cảm xúc không nói nên lời đè ép cô.
Nhìn thấy thương tích anh như vậy, Quý Noãn chẳng tài nào vực dậy cảm xúc. Nhưng cô lại không muốn làm anh lo lắng, cho nên mới cố ổn định tâm trạng.
Mặc Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cô, cũng nhìn thấu cả cảm xúc mà cô luôn che giấu.
“Anh sẽ không chết.” Anh khó khăn giơ tay lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Người anh là của em, mạng cũng là của em. Anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, em đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Dứt lời, anh tựa người lên ghế, chậm rãi thở ra rồi nói: “Em nói với Phong Lăng, đừng vội đưa chúng ta trở về, phải phá bom trước. Vừa rồi mìn xung quanh đây không phát nổ, bảo người trong căn cứ tìm ngòi nổ và cắt đứt đầu dây. Hiện tại nguy hiểm chỉ được giảm đi một nửa, nhớ là cần phải đàm phán rõ ràng với cảnh sát địa phương Campuchia. Nơi này bốn phía đều có rất nhiều mìn, bảo bọn họ phải hết sức cẩn thận, đừng quá gấp gáp…” Quý Noãn nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, đợi lát nữa truyền đạt lại cho Phong Lăng.
Chỉ là giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng thì gần như im lặng.
Cô nghiêng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái nhợt, cả người toàn máu. Nhưng cho dù anh mê man cỡ nào thì bàn tay đang nắm tay cô vẫn không hề buông ra.
***
Rốt cuộc bọn họ cũng vượt qua được nguy hiểm trong rừng rậm, lúc trực thăng cất cánh thì Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại.
Bên ngoài trực thăng, mưa dầm kéo dài. Tuy rằng mưa không lớn, nhưng cũng có tác dụng giúp trì hoãn thời gian mìn vừa mới chôn phát nổ, giúp bọn họ có thêm thời gian rà soát gỡ mìn. Nhóm người A Cát Bố có người thì chết, người thì bị thương, toàn bộ đều sa lưới.
“Những đứa trẻ đó đều đã đưa về nhà rồi à?” Quý Noãn hỏi. Cho dù là A Cát Bố chết hay là Dali chết, bọn người cùng hung cực ác này cũng không thể xem như là con người. Cho nên, dù Quý Noãn nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, nhưng cô chẳng có mang lòng thương hại, cùng lắm cũng chỉ là hơi cảm thán chút thôi. Thứ luôn đè nặng trong lòng cô chính là đứa bé vô tội đã chết kia.
“Vẫn chưa, bác sĩ đang giúp bọn trẻ xử lý vết thương rồi mới đưa về nhà, tránh khiến cho cha mẹ chúng hoảng sợ.” Phong Lăng đáp: “Có sáu đứa bé là bị xây xát nhẹ, còn đứa bé bị đạn bắn xuyên qua hai chân chắc sẽ tàn phế suốt đời. Về phần đứa bé bị mìn nổ kia…”
Phong Lăng ngừng lại một lát. Lần nào tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm, Phong Lăng cũng đều thấy qua rất nhiều cảnh sinh tử, nhưng chưa lần nào cô gặp tình huống trẻ con vô tội phải bỏ mạng. Đặc biệt là những đứa trẻ mà độ tuổi trung bình vẫn chưa tròn sáu tuổi. Mỗi một em vẫn là những đứa bé vô tri vô giác. “Người chết không thể sống lại, chúng ta sẽ nghĩ cách để động viên ba mẹ đứa bé. Chúng ta có thể cho chút tiền, hoặc là tìm cách an ủi khác.”
“Hay là cho nhiều tiền hơn một chút. Nếu căn cứ không đủ tiền, tôi có thể phụ một ít. Dù sao tiền vẫn có thể giúp những đứa trẻ này trưởng thành tốt hơn.” Quý Noãn nói.
Phong Lăng nhìn cô, còn chưa kịp đáp thì đột nhiên Quý Noãn nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Mặc Cảnh Thâm, người vẫn luôn ngồi im lặng nghỉ ngơi nãy giờ.
Cô đảo mắt nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Anh còn không nhắm mắt nghỉ ngơi đi, cười cái gì?”
“Căn cứ XI là địa bàn của Nam Hành, là căn cứ buôn bán súng ống đạn dược cho cả hai giới hắc bạch ở Mỹ. Tiền của cậu ta nhiều đến nỗi em khó mà tưởng tượng được, không cần em phụ đâu.” Sắc mặt anh hơi tái, giọng nói trầm thấp. Lúc này Nam Hành không có ở trên trực thăng, Quý Noãn không khỏi muốn tìm chút chuyện gì đó để phân tán sự chú ý. Nếu không, cứ mỗi lần nhìn vết thương sau lưng Mặc Cảnh Thâm thì trái tim cô lại đau đớn.
“Nếu anh ấy lợi hại như thế thật, vậy sao trông anh ấy cứ như bị anh quản chế khắp nơi vậy? Em cảm giác hình như anh ấy hoàn toàn không dám đắc tội với anh?” Quý Noãn nói nhỏ bên tai Mặc Cảnh Thâm.
Vốn cô không muốn để Phong Lăng nghe, tuy nhiên tai Phong Lăng lại rất thính.
Vầng trán khôi ngô nhưng hơi tái nhợt của Mặc Cảnh Thâm khẽ giật giật, anh chỉ cười nhạt mà không nói.
Phong Lăng lại nói thẳng: “Bởi vì trước kia Nam Hành đã từng lăn lộn kiếm sống trong giới hắc đạo ở Mỹ. Mà bây giờ, anh ấy có thể thao túng luôn cả hai giới hắc bạch là cũng nhờ ông Mặc dẫn đường đi vào giới bạch đạo. Nếu không có sự trợ giúp của ông Mặc, anh ấy sẽ không dễ dàng tẩy trắng như vậy.” “Ý cô là trong giới hắc đạo, không ai có thể kiềm chế Nam Hành. Nhưng trên con đường tẩy trắng thì Mặc Cảnh Thâm mới là boss của anh ấy sao?”
Phong Lăng cong khóe môi: “Ừ, đại khái có nghĩa là vậy.”
“Nói cách khác, Nam Hành là người cầm đầu của căn cứ XI, mà Mặc Cảnh Thâm là sếp của Nam Hành, cho nên căn cứ XI cũng chính là của Mặc Cảnh Thâm?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Vẻ mặt Quý Noãn giống như đã sáng tỏ: “Thảo nào ngày đó tôi giặt tất, đám người căn cứ lại có vẻ mặt như vậy.”
Tất cả mọi người đều biết cô là bà Mặc, bỗng nhiên bây giờ cô mới hiểu được tâm tình của bọn họ…
“Giặt tất gì?” Mặc Cảnh Thâm bỗng dưng xen ngang cuộc đối thoại của Quý Noãn và Phong Lăng.
Đây không phải là lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm nghe thấy hai chữ này, anh chăm chú nhìn mặt Quý Noãn. Phong Lăng: “…” Đột nhiên cô im bặt, chỉ nhìn Quý Noãn.
Quý Noãn chỉ muốn lấy chuyện này ra bông đùa một chút để xoa dịu tâm trạng. Nhưng khi cô dời mắt qua, nhìn thấy vết máu trên người anh thì cảnh tượng súng nổ và máu me khắp nơi trước đây không lâu lại hiện lên rõ mồn một trước mắt.