“Thuận miệng nói thôi? Chuyện đó có thể thuận miệng nói ra sao?” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, giọng lạnh như băng: “Em mong có một người phụ nữ tựa vào lòng anh giống như em, có quyền chi phối cảm xúc và cơ thể anh giống như em sao? Em hi vọng có một người mà anh sẽ ra sức thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy ư?”
Anh lại lạnh nhạt nói: “Hoặc là anh cũng có thể bố trí cho cô ấy ở một nơi giống như Ngự Viên. Bọn anh sớm tối bên nhau, ngày dùng ba bữa, chung sống với nhau giống như anh sống với em vậy. Thân mật gần gũi trên sofa, trên giường, trên thảm trải sàn, trong phòng tắm, trong các xó xỉnh của phòng ngủ, em vẫn sẽ nói là em không ngại chứ? Ghen mà cũng phải đắn đo như vậy sao?”
Người đàn ông này đang cố ý cầm dao đâm vào tim cô sao? Từ tối hôm qua, khi Quý Noãn nhận được tấm ảnh kia, cho đến khi vừa rồi lại nhìn thấy chiếc nhẫn, cô không ngừng tự nhủ mình không tức giận, không để tâm, chẳng sao cả.
Nhưng hóa ra, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của cô lại mạnh mẽ đến thế này. Mạnh mẽ đến mức anh chỉ mới đưa ra ví dụ, một giả thiết thôi, mà cô đã cảm thấy dường như có một con dao chậm chạp luồn sâu vào tận xương cốt của mình, và trong nháy mắt, nỗi đau mãnh liệt mà nó gây nên đã lan ra khắp cơ thể cô.
“Quý Noãn, em có thể rộng lượng chấp nhận những chuyện này sao?”
Quý Noãn: “…”
Cái câu chết vì sĩ diện, phải chăng cũng có thể áp dụng với cô?
Bỗng nhiên dường như đã hả giận, Quý Noãn tựa đầu vào vai anh, khẽ nói: “Em không muốn như vậy, anh chỉ có thể thuộc về một mình em thôi!” Vứt bỏ hết lý trí với tự tôn vớ vẩn kia đi.
Chồng của mình, mình sẽ giữ lấy, không ai có thể giành lấy vị trí này!
Cô vòng tay ôm chặt cổ anh, úp mặt vào đó, hít vào hơi thở thanh sạch pha lẫn mùi thuốc sát trùng của anh. Cô càng siết chặt áp sát vào lòng anh, cất giọng buồn bã: “Nếu anh dám đối xử tốt với người phụ nữ nào khác giống như đối với em, em sẽ không tha cho anh đâu! Mặc Cảnh Thâm, em nói cho anh biết, giữa chúng ta chỉ có cái chết ngăn cách ở trăm năm sau, tuyệt đối không có sống chia lìa!”
Mặc Cảnh Thâm chợt nâng cằm cô lên, rồi cúi xuống mạnh bạo hôn lên môi cô, triền miên không rời, lại còn cắn nhẹ vào lưỡi cô khiến cô run lên. Vừa hôn cô, anh vừa khàn giọng nói: “Hãy nhớ kỹ lời em vừa nói!”
“Hả, câu nào?”
“Câu cuối cùng!”
***
Quý Noãn cũng không rõ rốt cuộc mình và Mặc Cảnh Thâm quấn chặt lấy nhau thành một khối từ lúc nào, nếu không vì bị thương không thể cử động mạnh, không chừng anh đã làm chuyện đó với cô ngay trên chiếc giường bệnh này rồi. Dù vậy, anh vẫn bất chấp đau đớn, ra sức nằm đè lên người cô. Quý Noãn muốn nói đây là phòng bệnh, có thể có người vào bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn mạnh mẽ hôn lên môi cô, bá đạo chiếm hữu khiến cô không sao mở miệng.
Ban đầu, chỉ nghĩ là hôn một chút, rốt cuộc kết quả là không thể vãn hồi…
Cho đến lúc chiếc nút áo trên bộ đồng phục bệnh nhân bật ra, đôi môi anh đáp xuống cổ cô, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đột ngột khiến cô giật nảy người, lí trí vốn bị những nụ hôn lấn át đã dần dần trở lại.
“Ôi, đừng anh…!”
Bất chấp sự chống cự của cô, anh cúi xuống nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Đây là phòng bệnh, hơn nữa em còn mang thai…”
Anh không đáp, những nụ hôn liên tục rơi lên môi, lên mặt cô.
“Cảnh Thâm… Anh đang bị thương… Ưm…”
Bị thương không quan trọng, quan trọng là… hiện nay cô đang mang thai, ở ba tháng đầu của thai kỳ không thể sinh hoạt vợ chồng. Quý Noãn vừa mới trải qua một hồi bôn ba, cần phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể lơ là được, càng không thể chịu đựng sự giày vò. Anh đè cô rất chặt, giữ lấy người cô, miệt mài hôn lên xương quai xanh, lên vai cô.
Nếu anh không bị thương, Quý Noãn đã đẩy anh ra rồi. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể giãy giụa một cách chừng mực.
Đôi lúc ngoài cửa phòng bệnh lại có tiếng bước chân đi qua. Mỗi lần như vậy, Quý Noãn đều căng thẳng cứng cả người lại. Thế nhưng cô càng như vậy, anh càng áp chặt lấy người cô. Đã lâu hai người không ôm siết nhau như thế này, thật ra sự khao khát cả về tâm hồn lẫn thể xác của cô cũng không kém gì anh.
Huống chi nụ hôn của anh liên tục di chuyển từ xương quai xanh lên cổ, lên tai, là những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, khiến sự tỉnh táo của cô dần dần bị đánh tan.
Hiển nhiên Mặc Cảnh Thâm cũng còn sót lại vài phần lý trí, anh cố kiềm chế sự thôi thúc muốn tiếp tục tiến xa hơn… Nhưng dù sao anh cũng biết rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, huống chi đã khá lâu hai người không gần gũi, Quý Noãn cũng nhanh chóng cảm thấy rạo rực cả người. Bị đôi tay và đôi môi linh hoạt của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô rên lên một tiếng rồi chợt vùi mặt vào cổ anh, hơi thở có phần khó kiềm chế phả vào cổ anh. Cô khàn giọng năn nỉ: “Cảnh Thâm…”
“Không muốn anh sao? Hả?” Anh hôn lên mặt cô, đôi môi dán lên môi cô, giọng khàn khàn nói: “Cảm giác này quả thật quá giày vò…”
Tay anh gần như đã cởi sạch bộ đồng phục bệnh nhân trên người cô. Nhưng sóng tình càng dâng trào mãnh liệt, thì lý trí của anh khôi phục càng nhanh. Kề đôi môi mỏng bên tai cô, anh thấp giọng nói: “Buổi tối ngủ ở đây với anh, đừng để anh phải gọi điện thoại bảo em tới. Chỉ được chạm không được ăn thì ít ra cũng phải để anh ôm một chút chứ!”
Bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gương mặt Quý Noãn nóng lên, cô áp mặt vào cổ anh, chậm rãi gật đầu: “Dạ.” ***
Cả buổi tối, hai người đều quấn quýt ở trên giường.
Nói cho chính xác thì Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm ôm nằm trên giường đến hết buổi. Mặc dù anh bị thương, không tiện có động tác mạnh bạo nào khác, nhưng chỉ ôm và hôn thì thừa sức.
Trước đây Quý Noãn cũng không biết, hóa ra nụ hôn môi đơn thuần cũng có thể duy trì lâu đến thế. Mỗi lần hai người hôn nhau, ít nhất nửa tiếng đồng hồ sau mới rời ra, vậy mà vẫn không cảm thấy chán.
Quý Noãn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô mở mắt ra, thì trong phòng bệnh đã có ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào, phản chiếu lóa mắt trên chiếc chăn màu trắng.
“Tỉnh dậy rồi?” Giọng anh từ bên cạnh truyền tới.
Quý Noãn quay đầu lại, thấy Mặc Cảnh Thâm đóng laptop lại, nửa người trên của anh là chiếc áo đồng phục bệnh nhân rộng rãi, trên cổ còn lưu lại những dấu vết màu đỏ khả nghi, nổi bật trên làn da hơi tái gần đây của anh. Đương nhiên Quý Noãn biết ai là tác giả của những dấu hôn kia. Tuy tối hôm qua hai người không làm gì trên giường bệnh, nhưng bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ lâu như vậy, bản thân cô cũng không kiềm chế được đã hôn anh, gặm anh, cắn anh… Vừa nhìn lướt qua những dấu vết kia, cô liền vội vàng dời mắt đi.
“Ngượng ngùng cái gì?” Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, dáng vẻ lén lút ấy của cô làm sao qua được mắt anh.
“Khi các bác sĩ tới thay băng cho anh nhìn thấy thì làm sao?” Quý Noãn khẽ nói: “Em ở trong phòng bệnh của anh là đã lộ liễu lắm rồi, bây giờ nếu để họ nhìn thấy cái này, khụ khụ, càng xấu hổ chết đi được…”