“Đưa điện thoại cho tôi!” Ánh mắt Phong Lăng hung hãn nhìn anh ta chằm chằm.
A K chép miệng, hất cằm về phía mặt Phong Lăng: “Cô cứ để như thế mà chạy đến đây, tôi có xóa ảnh đi hay không thì có gì khác biệt đâu.”
Lúc này Phong Lăng mới khựng lại, cô ý thức được mình cứ để nguyên mặt thế này mà chạy đến đây, bất chợt nhìn sang thì đã chạm ngay phải ánh mắt của Nam Hành.
“Em làm cái quái gì thế?” Nam Hành khó hiểu nhìn cô.
Phong Lăng: “…”
Nam Hành thẳng tay lột lớp mặt nạ giấy trên mặt Phong Lăng ra. Anh ta thấy trên mặt cô có một lớp nước óng ánh thì nhíu mày, ngón tay khẽ ấn ấn sờ sờ cằm cô. Nhưng anh vừa chạm vào lớp dưỡng ướt mịn dinh dính thì lập tức tỏ vẻ ghê tởm, vẩy tay: “Cái trò gì mà lạ vậy? Vừa ướt lại vừa dính?”
Quý Noãn mới rửa mặt xong cũng chạy đến, từ xa đã nghe thấy tiếng phàn nàn của trai thẳng sắt thép Nam Hành. Phong Lăng đang định đưa ống tay áo quẹt lên mặt lau đi thì Quý Noãn đã bước đến gần đưa chiếc khăn lông ướt cho cô, rồi lại nhìn sang khuôn mặt hóng hớt của A K và cả Nam Hành đang lau tay vào áo A K bên kia: “Quả nhiên không thể trách vì sao Phong Lăng nhà chúng ta không chút nữ tính. Ngày nào cô ấy cũng ở cùng với các anh mà nữ tính được mới là lạ.”
Phong Lăng đã lau mặt sạch sẽ, vì lau quá mạnh mà da mặt hơi ửng đỏ lên.
Nam Hành liếc Quý Noãn một cái rồi lại nhìn Phong Lăng, thấy khuôn mặt bình thường trắng như tuyết của cô đã ửng lên một khối hồng. Anh lại nhìn xuống cổ áo Phong Lăng để hở khá rộng khi rửa mặt, thấy da thịt trắng nõn dưới cổ áo của cô thì không lên tiếng.
“Hai người các cô đêm qua đã thức trông ở đây cả đêm, hôm nay về phòng còn không chịu nghỉ ngơi, đúng là thừa thãi thể lực quá.” Nam Hành thu lại ánh mắt đang nhìn mặt Phong Lăng, lạnh giọng nói một câu. Lần nào Quý Noãn và Nam Hành chạm mặt nhau cũng phải móc mỉa nhau vài câu. Vào lúc này, cô thấy rõ ràng Phong Lăng có vẻ khó chịu, nên cũng không nhiều lời, chỉ quẳng cho Nam Hành vẻ mặt nhờ người không bằng nhờ mình rồi liếc sang cửa phòng bệnh: “Hai người nói xong chưa? Anh ấy đã ngủ lại chưa?”
“Không ngủ, cậu ta mới nhận điện thoại của Tập đoàn Mặc thị ở Hải Thành, còn chưa nghe xong đâu.” Nam Hành vừa nói vừa trêu chọc: “Cô định cứ ở lại phòng bệnh này không rời hả? Có cần gọi bác sĩ bê giường của cô đến đây để cô với cậu ta ở hẳn đây luôn không, đỡ phải lén lút chen chúc nhau trên một cái giường.”
Quý Noãn biết rõ anh ta đang chế giễu mình nhưng cũng chẳng thèm cự tuyệt: “Ý này có vẻ hay đấy.”
Nam Hành nhạo báng: “Cô đừng có đắc ý.” “Bà Mặc, tôi đi rửa mặt.” Lúc này Phong Lăng bất chợt lên tiếng rồi quay người đi.
Quý Noãn xoay người đuổi theo. Thấy Phong Lăng lạnh mặt suốt cả đoạn đường, cô còn định an ủi vài câu. Dù sao A K cũng chỉ nói đùa, nhưng Nam Hành thì rõ ràng có ý chế nhạo. Cô không thể để Phong Lăng hiếm khi chịu dần lột xác thành phụ nữ cứ bị đả kích như vậy.
Nhưng cô còn chưa nói ra lời thì hai người đã đi đến thang máy, đúng lúc cửa thang máy trước mắt mở ra.
Đối diện với ánh mắt của hai người bên trong thang máy, nét mặt Quý Noãn cứng đờ. Lúc hai người bên trong nhìn thấy cô, ánh mắt họ cũng dừng lại trên người cô.
“Ba?” Quý Noãn do dự một lúc rồi mới dùng danh xưng này chào hỏi.
Mặc Thiệu Tắc lạnh mặt nhìn cô: “Cảnh Thâm nằm viện ở đây mà các người che giấu giỏi thật, đến cả chúng tôi cũng không thèm báo một tiếng?” Ánh mắt Quý Noãn đang nhìn An Thư Ngôn đứng đằng sau liền chuyển sang Mặc Thiệu Tắc nói: “Con xin lỗi, vì bọn con quay về quá gấp gáp, mấy ngày vừa rồi cũng chỉ ở bệnh viện không đi ra ngoài. Con sơ suất không kịp thời báo cho ba, nhưng quả thật con không biết liên lạc với ba bằng cách nào.”
Kể từ lần đánh cược một tuần lễ mấy chục triệu tiền doanh thu ở nhà họ Mặc thì tạm thời Mặc Thiệu Tắc không có nhiều lý do mà bới lông tìm vết chỉ trích Quý Noãn nữa. Đã bình an vô sự một thời gian dài như vậy, Quý Noãn cũng kiềm chế mồm miệng lanh lợi sắc sảo lại một chút. Câu đầu tiên là lời xin lỗi thành khẩn, nên cô đã làm dịu đi cơn giận của Mặc Thiệu Tắc.
Mặc Thiệu Tắc bước ra nhìn Quý Noãn một cái, rồi lại nhìn Phong Lăng vẫn đang đứng cạnh Quý Noãn cứ như chưa hề có ý định quay về rửa mặt. Ánh mắt ông ta lướt qua hai cô một lúc rồi cuối cùng mới dừng lại trên mặt Quý Noãn: “Cảnh Thâm bị thương như thế nào?” Quý Noãn không chắc ông có biết rõ những chuyện Mặc Cảnh Thâm từng trải qua trước kia không, nhưng nếu ông Mặc đã ở Mỹ nhiều năm như vậy rồi thì đoán chừng cũng biết chút ít chuyện trước kia con trai đã làm.
Cô suy nghĩ một chút nhưng khi mở miệng vẫn không nói quá cụ thể: “Vết thương không nhẹ nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ. Anh ấy đã phẫu thuật từ bốn ngày trước, bây giờ chỉ cần nằm viện nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại.”
Có được đáp án là không có gì đáng lo, Mặc Thiệu Tắc gật đầu một cái, đảo mắt nhìn An Thư Ngôn vẫn yên lặng đứng đằng sau mình: “Thư Ngôn, cháu đi thăm Mặc Cảnh Thâm đi. Nếu nó cần gì thì bảo nó cứ nói. Nó bị thương lâu như vậy mà không thèm báo cho gia đình một tiếng, đúng là không để chúng ta ở trong mắt mà.”
Quý Noãn đưa mắt nhìn An Thư Ngôn bước thẳng về phía phòng bệnh, khóe môi giật giật, chưa kịp nói gì thì Mặc Thiệu Tắc đã lạnh lùng nói: “Chờ Cảnh Thâm xuất viện rồi thì nhớ nói nó ở lại Mỹ lâu một chút. Ở Hải Thành chỉ còn lại ông cụ và nhà tổ của nhà họ Mặc thôi, nó cứ trông nom Hải Thành cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Đối với nó mà nói, ngôi nhà chân chính vẫn là ở Los Angeles. Đã mấy năm rồi nó không trở về, cho dù bây giờ nó chưa có ý định tiếp nhận Tập đoàn Shine thì cũng nên bảo nó quay về nhà thăm mẹ nó một chút.” “Ba không định tự nói với anh ấy chuyện về nhà này sao ạ?” Quý Noãn hỏi vặn.
Mặt Mặc Thiệu Tắc lạnh như băng.
Thật ra ông ta cũng muốn tự mình nói. Nhưng dù không muốn thừa nhận, thì hiển nhiên lời nói của Quý Noãn sẽ có tác dụng hơn lời nói của ông ta.
Ở phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm, An Thư Ngôn xách theo một ít thức ăn dinh dưỡng và giỏ hoa quả, vừa đi đến cửa thì đã bị Nam Hành ngậm điếu thuốc trong miệng chặn lại.
Nam Hành ngậm điếu thuốc nhưng không đốt lửa, lãnh đạm híp mắt nhìn cô ta: “Cô An thay mặt Chủ tịch Mặc đến thăm bệnh sao?”
An Thư Ngôn khách sáo gật đầu với anh ta: “Đúng vậy, Chủ tịch Mặc bảo tôi đến thăm Mặc Cảnh Thâm xem thế nào.”
Nam Hành nhếch miệng cười kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngoài mặt thì vui vẻ nhưng rõ ràng là lãnh đạm, bóng dáng cao lớn vẫn chặn trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng nói: “Cậu ta đang nghỉ ngơi, cô An cứ đi vào thì thật sự rất bất tiện. Có gì cần hỏi thăm dặn dò thì cô cứ trao đổi với bà Mặc, cô ấy sẽ chuyển lời giúp cô.” Quý Noãn đứng ở thang máy bên này nghe thấy tiếng Nam Hành thì thầm khen ngợi trong lòng.
Bình thường Nam Hành yêu mến hay ghét bỏ cô thế nào cũng được, nhưng lúc cần phải ra mặt thì anh ta rất đáng tin cậy.
Tuy rằng trước đây Mặc Thiệu Tắc dẫn An Thư Ngôn về Mỹ, nhưng hôm nay ông ta lại dẫn cô ta đến đây, giờ lại còn sai cô ta đi thăm Mặc Cảnh Thâm. Rõ ràng ông ta vẫn còn có ý muốn khơi lại đống lửa tàn, chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
Huống hồ đây lại là nước Mỹ, là địa bàn của Shine, ông ta lại càng ngang nhiên trắng trợn thực hiện ý đồ.
Nếu Chủ tịch Mặc đã không có ý định bỏ cuộc, vậy thì cô sẽ diệt tận gốc đám lửa tàn này từ trong trứng nước.