Không ngờ Quý Noãn lại dám nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt ông cụ Tô giăng đầy mây đen.
Vì Mặc Thiệu Tắc đã nhúng tay vào chuyện năm xưa, nên bây giờ tự biết mình đuối lý, không hề vội vã lên tiếng mỗi khi nhắc đến chuyện nhà họ Tô.
Tô Tri Lam cực kỳ tức giận nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để lộ ra chút manh mối cảm xúc của mình. Nhưng đôi mắt cô ta vẫn nhìn Quý Noãn chòng chọc.
“Mọi người.” Nhận thấy Tô Tri Lam đang ngấm ngầm kiềm chế ánh mắt, Mặc Cảnh Thâm kéo tay Quý Noãn đứng lên.
Sắc mặt anh lạnh nhạt, vẫn giữ thái độ nhã nhặn khiêm tốn, hơi lạnh như băng tích tụ nơi đáy mắt: “Xin lỗi mọi người. Hiện tại Noãn Noãn đang mang thai, không thích hợp với hoàn cảnh gây ảnh hưởng đến tinh thần như thế này. Tôi đưa cô ấy về phòng trước. Nếu ông cụ Tô và cô Tô thật lòng muốn ở lại cùng đón năm mới thì nhà họ Mặc rất hoan nghênh hai người. Nhưng nếu hai người có dự định khác thì chúng tôi cũng không dám giữ.” Nói rồi anh xoay người dắt Quý Noãn đi lên lầu.
Anh bước đi không nhanh nhưng cũng không quay đầu lại, không có chút chần chừ do dự khách sáo lấy lệ nào.
Quý Noãn không kịp nói gì, bị anh lôi kéo thì cũng ngoan ngoãn đi cùng. So với Tô Tri Lam tự mình nhận dẫn cô đi thăm nhà họ Mặc thì tất nhiên cô thích tự Mặc Cảnh Thâm đưa mình lên lầu tham quan hơn.
Hơn nữa, không khí trong phòng khách bây giờ thật sự không tốt chút nào, cô cũng không thích dây dưa lâu hơn.
Mặc Cảnh Thâm thì còn bất cần hơn cả cô. Anh hoàn toàn không có ý định kiềm chế, thậm chí còn tỏ ra rất coi thường người nhà họ Tô. Đến cả giữ lại thể diện cho Mặc Thiệu Tắc và Vạn Châu anh cũng không quan tâm.
Nhất là với Tô Tri Lam.
Sắc mặt Tô Tri Lam không để lộ quá nhiều cảm xúc, đáy mắt lại tích tụ rất nhiều tia nham hiểm. Vạn Châu và Mặc Thiệu Tắc cũng nhất thời không phản ứng kịp.
Vừa rồi Mặc Cảnh Thâm mới nói cái gì?
Quý Noãn mang thai?
“Cảnh Thâm?” Vạn Châu đứng bật dậy từ sofa, đang định chạy đến cầu thang đuổi theo hỏi thì hai người họ đã đi một đoạn xa lên lầu, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Bây giờ Vạn Châu mới đảo mắt nhìn sang Mặc Thiệu Tắc. Ông ta nhíu mày, nét mặt có vẻ cũng không hài lòng. Hiển nhiên ông cụ Tô đến đây hôm nay là có mục đích rõ ràng, có ý định bắt Mặc Cảnh Thâm tự mình giải quyết chuyện này. Thế mà bây giờ anh ngang nhiên bỏ đi, để lại cục diện rối rắm này cho ông ta.
Nhưng chuyện Quý Noãn mang thai thì thật sự rất bất ngờ.
Khi nghe nói Quý Noãn đang mang thai thì khuôn mặt ông cụ Tô nhăn nhó. Ông cụ đang định đứng dậy dẫn Tô Tri Lam về nhà thì lại bị cô ta níu mạnh tay cản lại. “Ông nội, không sao đâu.” Tô Tri Lam cụp mắt xuống, khẽ nói một câu: “Bây giờ cô Quý mới đúng là vợ của Cảnh Thâm, anh ấy xót vợ cũng là chuyện hợp lý thôi. Thái độ của chúng ta đúng là có hơi quá giới hạn. Quả thật Cảnh Thâm… không nợ gì con cả…”
Nghe cô ta nói như vậy, Mặc Thiệu Tắc mới nói: “Đúng vậy. Nhắc đến những chuyện như thế này thì chỉ càng thêm phiền não hơn thôi. Không kết thông gia được, nhưng quan hệ hữu nghị trên thương trường của hai nhà Mặc Tô cũng sẽ không thay đổi. Ông cụ Tô, ông cũng biết hết rồi đấy. Bây giờ Quý Noãn đã mang thai, người làm cha là tôi đây cũng không biết phải nói gì thêm về chuyện này nữa.”
Vạn Châu cười nói: “Hôm nay là Tết truyền thống của người Hoa, chúng ta đã gặp thì ăn với nhau bữa cơm đoàn viên, hòa cùng không khí lễ Tết vui vẻ. Chúng ta cũng nên bỏ qua những chuyện trước kia đi. Điều kiện của Tri Lam tốt như vậy, sẽ có vô số thanh niên ưu tú hơn Cảnh Thâm theo đuổi. Đứa con này nhà chúng tôi nhìn qua thì có vẻ thuận mắt, nhưng thật ra tính tình vô cùng nhạt nhẽo, sống cùng chưa chắc đã hạnh phúc.” ***
Lúc này Quý Noãn đang bị Tổng Giám đốc Mặc tính tình nhạt nhẽo dắt tay đưa đi ngắm lầu hai nhà họ Mặc ở Los Angeles. Anh đẩy cửa sổ ban công lầu hai đi ra ngoài, cô lập tức nhìn thấy mấy pho tượng La Mã cổ mà Tô Tri Lam vừa nhắc đến.
Quả thật là có cảm giác cổ xưa, vừa nhìn qua đã biết giá trị không hề tầm thường. Chỉ cần một bức tượng La Mã cổ từ thời tám mươi năm Trước Công nguyên này cũng đủ để mua một phòng giao dịch của cô. Thật sự là người bình thường không thể sưu tầm được những thứ quý hiếm như thế này.
Đằng sau khu kiến trúc cây cảnh có một phần bị tuyết trắng bao phủ, nhưng vẫn còn nhiều con đường tĩnh mịch được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Vài dãy biệt thự kiến trúc kiểu châu Âu phía sau và các gác lửng xếp đều tăm tắp.
“Em định ở lại đây đêm nay sao?” Ngón tay hằn khớp xương mạnh mẽ của Mặc Cảnh Thâm luồn vào tóc, vuốt ve đầu cô. “Cũng được mà. Ngủ ở đâu thì cũng như nhau thôi. Dù sao ở đây cũng rộng rãi, mà có vẻ mẹ anh rất yêu quý em, em ở lại đây cũng không cảm thấy căng thẳng gì hết.” Quý Noãn chợt xoay người dựa vào tường ban công, ngửa đầu ngắm người đàn ông cao lớn rắn rỏi: “Chẳng trách trước đây ông nội luôn mang mẹ ra để châm chọc ba. Quả thật tính tình ba mẹ anh không hề tương đồng…”
Mặc Cảnh Thâm cười: “Vậy thì ở lại một hôm, mai đi, nhé?”
“Vâng.”
***
Trời tối rất nhanh, Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cùng nhau đi xuống nhà thì phát hiện ra ông cụ Tô và Tô Tri Lam vẫn chưa về.
Ông cụ Tô và Mặc Thiệu Tắc mới cùng nhau khui một chai rượu ngon. Tô Tri Lam rót rượu, không khí giương cung bạt kiếm lúc chiều gần như đã không còn hiện hữu nữa.
Vừa nhìn thấy Quý Noãn đi xuống, Vạn Châu lập tức bước đến đón, tha thiết hỏi: “Con dâu, con có thai thật rồi sao?” Quý Noãn gật đầu: “Vẫn chưa được hai tháng mẹ ạ. Bác sĩ nói thai kỳ không ổn lắm, nên con không dám thông báo quá sớm.”
“Thai kỳ bất ổn thì cũng không sao. Lúc mẹ mới mang thai Cảnh Thâm cũng không ổn, nằm nghỉ ngơi nhiều là sẽ ổn thôi.” Vạn Châu lập tức nheo mắt cười nhìn Mặc Cảnh Thâm đang khẽ cong đuôi mày: “Chẳng trách con muốn dẫn Quý Noãn về phòng nghỉ ngơi, đúng là đáng tin cậy hơn ba con rất nhiều. Con còn biết xót vợ, chứ lúc mẹ mang bầu con, ba ngày thì hai ngày đau bụng. Ba con chỉ nặng mặt đưa mẹ vào bệnh viện, còn những việc khác cứ mặc kệ mẹ, đến cả hỏi han ân cần cũng khô khan, không một chút ngọt ngào.”
Mặc Thiệu Tắc ngồi trên sofa cụng ly với ông cụ Tô vừa nhấp một ngụm rượu: “…”
Vạn Châu lại kéo Quý Noãn ngồi xuống rồi hạ giọng ghé vào tai cô nói: “Tối nay cô Tô và ông cụ không về, vẫn ở đây đến đêm. Dù sao nhà họ Tô và nhà họ Mặc cũng thân thiết lâu rồi. Lúc chiều ông cụ Tô cũng hơi mất mặt, tối nay để ông cụ và ba Cảnh Thâm uống vài chén, lấy lại tình bằng hữu. Nếu con không thích gặp mặt nói chuyện với họ thì ăn cơm xong có thể cùng Cảnh Thâm về phòng sớm một chút, không cần bận tâm cái gì lễ phép lễ nghĩa hay không. Mẹ hiểu là được.” Có người mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy, thì dù có không thích đối diện Tô Tri Lam ăn cơm tất niên nhiều hơn nữa, Quý Noãn vẫn có thể híp mắt tươi cười chịu đựng.
“Không sao ạ, không có lí do gì mà con lại không muốn gặp họ. Hơn nữa đây không chỉ là chuyện lễ nghĩa, dù sao con cũng phải phân định rạch ròi chuyện chủ khách. Mẹ yên tâm, con không để ý đâu ạ.” Quý Noãn nháy mắt nhìn Vạn Châu.
Vạn Châu vỗ lên vai Quý Noãn, cũng nháy mắt lại với Quý Noãn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn và mẹ không biết đang thông đồng gì với nhau, nụ cười bàng bạc lưu lại một lúc trên khóe môi.