Phong Lăng đi tới, dừng lại bên cạnh Quý Noãn: “Nếu tâm trạng cô không tốt thì hãy nói ra, hoặc trút ra bằng cách khác. Nơi này thật sự không an toàn.”
“Tôi biết không an toàn nên tôi chỉ ngồi phía sau lan can.” Quý Noãn nói rất chậm: “Tôi chỉ muốn ngồi đây hóng gió thôi, vả lại…”
Cô dừng một lát, cười gượng: “Cô nói cho anh ấy biết cũng vô dụng thôi. Anh ấy biết tôi sẽ không tùy tiện tìm cái chết, bảo cô đưa tôi xuống dưới cũng chỉ là khách sáo mà thôi.”
Mười năm sống lang bạt, bất kể chịu khổ thế nào, bị đả kích thế nào, bị hành hạ ra sao, cô cũng chưa từng tự đi tìm đường chết. Cô rất ngoan cường, lần duy nhất cô tự tìm chết là bị Quý Mộng Nhiên hủy hoại một nửa lý trí, nằm trong bồn tắm cắt tay tự sát, sau đó ngu xuẩn đẩy anh đi.
Dù đến giây phút cuối đời, đó cũng là do ăn phải độc dược mãn tính trong thời gian dài mà thôi. Nếu để cô tự lựa chọn, cô sẽ chọn sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không nghĩ quẩn.
Mặc Cảnh Thâm hiểu cô, trái tim cô rất cứng rắn, da mặt cũng rất dày, đó chính là cô trong mắt anh hôm nay.
Phong Lăng bỗng mấp máy môi, sau đó lấy làm lạ hỏi: “Tại sao tự nhiên hai người lại thành thế này? Không phải trước đó cô và ông Mặc vẫn rất hạnh phúc sao?”
“Đúng vậy, sao chúng tôi lại thành ra thế này nhỉ?” Quý Noãn ngồi xếp bằng, nhìn về phía chân trời, mỉm cười, giọng nói trống rỗng: “Có lẽ là nhân quả, ông trời cho tôi mơ một giấc mộng đẹp, cuối cùng vẫn tàn nhẫn lấy lại.”
Phong Lăng nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Thấy Quý Noãn quả thật chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đây, không làm gì nguy hiểm, lúc này Phong Lăng mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Quý Noãn giơ tay lên, bắt lấy gió, cảm nhận được luồng khí lạnh lướt qua lòng bàn tay, sau đó tiêu tan trong im lặng. Giống như cô đã từng nghĩ rằng cuối cùng mình cũng bắt được hạnh phúc trước mắt, cuối cùng cũng học được cách trân trọng, nhưng hóa ra đó chỉ là một luồng không khí, nói tan là tan mất.
Nói thật, ngay cả Quý Noãn cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Mặc Cảnh Thâm mười năm sau. Anh bây giờ, ngoài những ký ức tương thân tương ái với cô trong mấy tháng qua, đã không phải là anh lúc ban đầu, là kẻ bề trên lạnh lùng, là người đàn ông đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cô.
Nhưng tất cả những ký ức tươi đẹp với anh mà nói, chẳng lẽ thật sự giống như rác rưởi nói vứt là vứt sao?
Quý Noãn nhìn lòng bàn tay trống không của mình hồi lâu, nhận ra mắt mình cay xè, nhưng lại không rơi được giọt nước mắt nào.
"Ở đây gió lớn quá, cô đừng ngồi quá lâu.” Phong Lăng nói. “Tôi biết, tôi ngồi một lát nữa, một lát nữa thôi.”
Quý Noãn vừa nói vừa cố chấp giơ tay lên bắt lấy gió lần nữa. Nơi này quá cao, không có một hạt bụi hạt cát, gió lướt qua lòng bàn tay, không hề để lại dấu vết.
***
Tình trạng sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm đã không còn trở ngại. Sau khi tỉnh lại, bác sĩ dựa vào tình trạng trước mắt của anh làm một loạt kiểm tra và theo dõi trong mấy ngày, xác định mấy ngày nữa là anh có thể xuất viện. Phòng bệnh của anh cũng chuyển sang phòng bệnh bình thường, không còn bị hạn chế người nhà thăm nuôi, cho nên mấy ngày nay trong phòng bệnh của anh vô cùng náo nhiệt.
Vạn Châu ngồi bên cạnh giường bệnh gọt táo, vừa gọt vừa kể những chuyện xảy ra trong hai tháng qua cho anh nghe. Mặc Thiệu Tắc thỉnh thoảng nghe điện thoại của công ty, thỉnh thoảng ngồi bên giường hỏi Mặc Cảnh Thâm bây giờ cảm thấy thế nào. A K đi theo Nam Hành và Tần Tư Đình bận bịu ra ra vào vào. Nhưng người đàn ông trên giường bệnh từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng.
Lúc này cửa phòng lại mở ra, Vạn Châu đưa mắt nhìn thoáng qua, cười nói: “Noãn Noãn à, hai ngày nay con thế nào? Trước đây khi Cảnh Thâm chưa tỉnh, ngày nào con cũng trông chừng bên ngoài hai mươi bốn tiếng. Hai ngày nay con lại cứ nói muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ, đây có phải là người trông mong mỏi mòn đã tỉnh nên cuối cùng trong lòng nhẹ nhõm đúng không?”
Quý Noãn nhoẻn miệng cười, đi đến bên giường: “Vâng ạ, hiếm khi tâm trạng nhẹ nhõm, nên con đã dành thời gian ngủ thêm một lát ạ.”
Không phải cô đi ngủ, mà là vì chủ nhân của căn phòng bệnh này không muốn gặp cô.
“Ngủ đi ngủ đi, dù sao bây giờ sức khỏe của Cảnh Thâm cũng ổn định rồi. Ở đây còn có ba mẹ mà, con cũng phải dưỡng sức thật tốt, sau khi về Hải Thành thì mang thai nhanh lên. Trước đó thường xuyên động thai, đoán chừng đứa bé này không có duyên với nhà họ Mặc chúng ta. Đến giờ ông nội vẫn chưa biết chuyện này, mà con cũng đừng nói với ông ấy. Con và Cảnh Thâm vẫn còn trẻ, ở độ tuổi này mới hoài thai một hai tháng rồi không giữ được thật sự là nhiều lắm. Mẹ và ba của Cảnh Thâm cũng nhìn thấy mà. Con chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể mang thai lại. Dù sao tình cảm của con và Cảnh Thâm vẫn luôn tốt như vậy, tranh thủ mang thai đứa nữa cho ông nội vui.” Vạn Châu vừa nói vừa đưa táo đã gọt xong cho Quý Noãn: “Cảnh Thâm không muốn ăn, đây, con ăn đi.”
Quý Noãn nhận lấy, mặt vẫn giữ nụ cười: “Cảm ơn ạ.”
“Con bé này, lúc trước cứ để bụng chuyện của Cảnh Thâm, mẹ cũng không mong con đổi cách xưng hô. Nhưng đã lâu vậy rồi, con cũng nên gọi một tiếng mẹ chứ hả?” Vạn Châu cười tủm tỉm.
Vẻ mặt Quý Noãn bỗng sững lại, lúc này cô mới nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường bệnh, nhưng vẫn thấy anh yên lặng thờ ơ như cũ.
Thậm chí từ đầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm cũng chẳng nhìn cô cái nào. A K đang nói chuyện với anh, anh chỉ nhìn A K.
Nếu là trước đây, Vạn Châu muốn cô gọi mẹ, cô nhất định sẽ gọi. Nhưng với tình hình bây giờ, dù cô muốn gọi cũng không gọi được.
Cô cảm thấy cổ họng đắng chát, nhất là khi thấy dáng vẻ từ đầu đến cuối không nhìn cô cái nào của Mặc Cảnh Thâm, cô không khỏi nắm chặt quả táo trong tay. “Ôi, xem mẹ này, hai ngày nay vui quá nên nhất thời quên mất ở đây quá đông người, chắc là con ngại lắm nhỉ, vậy chờ sau khi về nhà rồi nói.” Vạn Châu vừa cười vừa kéo tay Quý Noãn: “Cảnh Thâm định tuần sau về Hải Thành. Dù bác sĩ nói sức khỏe của nó đã ổn, nhưng mẹ vẫn không yên lòng. Sau khi con và nó trở về thì phải nhớ gọi điện thoại thường xuyên cho mẹ đấy. Còn con nữa, dạo này gầy quá rồi, nhất định phải ăn cho béo lên mấy cân mới được.”
Quý Noãn chỉ biết gật đầu, chẳng nói được câu nào.
Đột nhiên Vạn Châu lại gần Mặc Cảnh Thâm, không biết đang nói gì. Nhưng nhìn ánh mắt thỉnh thoảng ngó qua Quý Noãn của bà, có thể đoán được chắc là bà đang bảo Mặc Cảnh Thâm đối xử tốt với Quý Noãn, để cô sớm mang thai đứa nữa.
Mặc Cảnh Thâm không trả lời. Vạn Châu nghĩ, có lẽ nơi này quá đông người nên anh không tiện thân thiết với Quý Noãn, vì vậy cũng không xem là chuyện to tát. Trong phòng bệnh quả thật rất náo nhiệt, đã lâu rồi Quý Noãn không cảm nhận được không khí náo nhiệt thế này. Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm trầm giọng ho một tiếng, cô mới bất giác để quả táo trong tay xuống, vội vàng quay người đi rót cho anh ly nước.
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn ly nước cô đưa tới, không nhận lấy: “Không uống, cầm đi đi.”