Hơn nữa mì cũng đã nguội ngắt, dính vào nhau. Thật sự là mấy tiếng vừa rồi anh còn không thèm đụng đũa vào.
Quý Noãn nghi ngờ, sau khi cô đưa tô mì vào, anh chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói gì đến chuyện đụng đến hay ăn mì.
Có nghĩa kể cả có đói bụng thì anh cũng không thèm ăn món cô làm sao?
Khoảng cách mười năm giữa cô và anh khó có thể vượt qua đến như vậy ư?
Quý Noãn không lên tiếng, chỉ nhìn bóng lưng anh rồi chợt bước đến, bê bát mì nguội ngắt lên, không nói câu nào xoay người bước đi. Thế nhưng lúc đi ra khỏi phòng sách cô chẳng thèm khống chế lực mở cửa, cửa phòng sách nặng nề đóng sập lại một tiếng thật lớn.
Trong phòng, tay anh đang đặt lên chuột máy tính khựng lại trong chớp mắt, rồi không chút vết tích tiếp tục yên lặng làm việc.
Nhưng hơn mười phút sau, anh đứng dậy rời phòng sách, vì anh nghe thấy tiếng ai đó đang ăn. Anh mở cửa ra thì nhìn thấy Quý Noãn đã đặt bát mì nguội ngắt lên bàn trà, còn cô ngồi trên sofa, tay cầm đũa cúi đầu ăn rất nghiêm túc.
“Cô đang làm gì vậy?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm chủ động nói với cô một câu kể từ khi tỉnh dậy sau hai tháng hôn mê, nhưng giọng nói vẫn không chút ấm áp.
Quý Noãn lặng lẽ ăn bát mì đã lạnh như đá hơn nữa còn rất khó ăn. Cô không để ý đến anh, tiếp tục gắp sợi mì đã không cách nào gắp lên được nhét vào miệng.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nặng nề nhìn cô, bước đến giằng lấy bát mì trước mặt cô: “Mì đã nguội lạnh rồi, cô còn ăn cái gì? Cố tình hành hạ dạ dày của mình à?”
Quý Noãn thờ ơ đưa tay lên lau chút nước mì dính ở khóe miệng, ngước lên nhìn anh: “Anh không ăn cơm mà dạ dày cũng không sao cả. Em chẳng qua chỉ ăn vài miếng mì lạnh thôi thì có thể có chuyện gì chứ? Em làm gì đến mức yếu ớt như vậy? Anh không ăn thì thôi, em có thiện ý nên mới làm, anh không ăn thì tự em ăn.” Anh nhìn Quý Noãn với ánh mắt bất chấp lý lẽ, lại thấy cô như có vẻ rất kiên định, ánh mắt lùng rét lạnh, thẳng tay đổ ụp bát mì, không cho cô ăn tiếp.
Mì đã không còn, Quý Noãn cũng không thể nói thêm câu nào. Cô đặt đũa lên bàn trà, cứ như vậy ngồi trên sofa nhìn anh quẳng cái bát không lên bàn.
“Mặc Cảnh Thâm, anh sợ em ăn đồ lạnh bị đau bụng hoặc đau dạ dày phải không? Trong lòng anh vẫn thương em đúng không?” Cô hỏi.
Anh không nhìn cô, vừa rồi nước mì bắn một chút lên tay, anh hờ hững rút tờ giấy ăn trên bàn lau tay, mặt không cảm xúc đáp: “Tôi không muốn cô bị đau dạ dày, ngày mai thức dậy bị đau đến mức phải gọi bác sĩ, làm trễ nải thời gian của tôi.”
“Thừa nhận anh không thể buông tay em khó lắm sao?” Ánh mắt Quý Noãn đau đáu nhìn anh.
Gương mặt vô cảm của anh lúc này hiện lên nét trào phúng châm biếm, anh lạnh lùng liếc cô: “Quý Noãn, cái tật xấu tự mình đa tình này của cô không hề nhẹ chút nào.” “Có lẽ, đúng là không hề nhẹ.” Quý Noãn tựa lưng vào sofa nhìn về phía anh: “Rõ ràng anh đối xử với em lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy, mà hết lần này đến lần khác em lại cảm thấy thật ra anh rất yêu em.”
Nét mặt anh bây giờ không thể dùng từ vô cảm để miêu tả nữa, mà là nặng nề rét lạnh và kiên quyết.
Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh lạ thường, anh không nói gì, Quý Noãn cũng không nói.
Gió thổi vù vù bên ngoài, lướt qua cửa sổ truyền đến từng tiếng rít, làm vỡ tan sự yên tĩnh khác thường này.
“Đã một giờ sáng rồi.” Anh không nhìn cô, trầm giọng thờ ơ nói: “Cô tắt đèn về phòng ngủ đi.”
Nghe kỹ ra còn có thể thấy câu nói này của anh như quan tâm đến cô, nhưng đồng thời lại nghe ra không ít vụn băng lạnh lẽo rơi xuống.
Người đàn ông này thật là… Quý Noãn thật sự hoài nghi, sau mười năm lang bạt, trong thời gian cô bị hãm hại, bị tống vào ngục giam, khi anh nghe thấy những tin tức này thì có phải đã cảm thấy rất vui hay không, không giống như giấc mộng cô đã từng mơ qua, giây phút cô đang phun máu hấp hối, thì anh bất chợt xuất hiện trong nhà ngục….
Có lẽ giấc mơ thật sự chỉ là giấc mơ mà thôi.
Nhìn thoáng qua đã thấy thái độ của anh với cô là chán ghét đến tận xương tủy. Mười năm chưa từng xuất hiện, sao anh lại rảnh rỗi nghĩ đến chuyện sống chết của cô chứ?
Chỉ là một người không liên quan thôi.
Giống như bây giờ, dường như cô chỉ là một người không hề có quan hệ gì với anh.
“Bao giờ anh mới ngủ?” Quý Noãn vẫn tựa vào sofa không nhúc nhích.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt: “Bao giờ buồn ngủ thì tự tôi sẽ đi nghỉ, không cần cô thừa hơi lo lắng.” “Nhưng em lại muốn anh ôm em ngủ.” Quý Noãn nhìn vào mắt anh khẩn khoản nói: “Giống như trước kia.”
Mặc Cảnh Thâm cau mày, đảo mắt lạnh lùng nhìn lại cô: “Bây giờ ngay cả chuyện chủ động rước nhục vào người mà cô cũng làm được sao?”
Quý Noãn mượn ánh đèn của chiếc đèn sàn nhìn khuôn mặt mờ ảo dưới ánh sáng vàng vọt của anh, thản nhiên nói: “Anh vẫn luôn thích ôm em ngủ…”
Khóe môi nở nụ cười lạnh lùng châm biếm nhưng tia vui vẻ không chạm đến đáy mắt, anh hờ hững nói: “Đó là Mặc Cảnh Thâm của mười tháng trước, không phải tôi.”
Quý Noãn chợt đứng dậy đi về phía anh. Đêm tối luôn mang lại cho người ta sự can đảm không hiểu được. Cô muốn ôm anh, hoặc để anh ôm cô. Từ sau khi tỉnh lại, anh còn không muốn đụng vào tay cô chứ đừng nói là ôm. Có lẽ ôm một chút sẽ khiến anh rung động, ôm một chút anh sẽ quay về, sẽ không như vậy nữa.
Vậy mà cô còn chưa bước đến gần thì dường như Mặc Cảnh Thâm đã đoán ra ý định của cô, không nói thêm một từ, lúc tay cô sắp chạm vào người thì anh quay người đi thẳng vào phòng sách không ngoái đầu lại.
Ánh đèn vàng duy nhất trong phòng khách kéo dài chiếc bóng của cô ngả xuống mặt đất.
Quý Noãn lại nhìn cánh cửa phòng sách đóng lại, đứng nguyên một chỗ, rồi cũng dần dần cảm nhận được bụng đang đau âm ỉ.
Đúng là Mặc Cảnh Thâm hiểu cô rất rõ. Con người cô tai họa đại nạn sóng to gió lớn thế nào cũng có thể chịu đựng được, cũng có thể sống sót. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ cần ốm sốt vặt vãnh, hay đơn giản là bị nhiễm lạnh một chút trong kỳ kinh thì cũng có thể khiến cô khốn khổ. Bát mì vừa rồi vừa nguội lại vừa trương dính, đúng là không nên ăn.
Cô đưa tay lên ôm bụng, đứng một lát thì không chịu nổi, quay lại ngồi xuống sofa. Cô ngồi cuộn tròn trên sofa, tay ôm chặt bụng, càng lúc càng cảm thấy đau. Cửa phòng sách vẫn đóng im lìm, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Phòng khách yên tĩnh cũng khiến người ta cảm thấy thoáng cô quạnh.
Quý Noãn vừa chịu đựng cơn đau bụng vừa ngước lên, nước mắt bị cô ép trở lại khiến cho tầm nhìn trở nên mờ mịt. Cô nhìn ánh đèn dưới sàn, khó chịu co quắp trên sofa.
Đau quá, nhưng đúng là tự làm tự chịu. Mới vừa rồi khi ăn đồ ăn lạnh, cô không biết có phải mình đánh mất lý trí mà tự hành hạ bản thân hay không.
Cô không hề nghĩ xem anh có đau lòng hay không.
Thực tế đúng là anh không có ý định quan tâm đến cô. Tự anh chiều chuộng biến cô thành cô công chúa nhỏ nhõng nhẽo, rồi cuối cùng anh lại nhẫn tâm đẩy cô về ngục tù lạnh như băng, chẳng thèm quan tâm tới.
Sau khi sẩy thai nửa năm thì không nên ăn lạnh, dạ dày và bụng không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Quý Noãn ôm bụng theo từng cơn đau, vùi mặt vào lưng ghế sofa, chờ đợi sự hành hạ này nhanh tới nhanh đi.