Ánh mắt Quý Noãn đang cố định thần ở phía bên ngoài tủ kính thì vừa đúng lúc Hạ Điềm thử giày xong quay người lại, cũng nhìn thấy hai người đi ngang qua bên ngoài.
Mí mắt Hạ Điềm chớp chớp, chợt nói: “Con m* nó chứ, chuyện quái gì đây? Tổng Giám đốc Mặc sao lại có thể cùng với An… An gì đó? An Thư Ngôn hả? Sao hai người họ lại ở đây?”
Hạ Điềm chợt ngưng bặt, bất chợt chuyển mắt sang quan sát Quý Noãn.
Lúc trước quả thật có thông tin.
Tập đoàn Shine thành lập công ty Internet trong nước, người được cử đến Hải Thành phụ trách công ty là An Thư Ngôn.
Vậy mà Quý Noãn vẫn yên lặng ngồi im, đi lại đôi giày bó chân kia, dường như không còn cảm giác đau, cứ thế đứng lên đi ra cửa, nhìn theo hai người đã đi sang hướng khác.
Có lẽ vì giác quan thứ sau của phụ nữ, hoặc có lẽ do An Thư Ngôn đã nhìn thấy Quý Noãn ngồi ở đây từ trước, nên khi Quý Noãn đi ra trước cửa nhìn ra ngoài thì lúc này An Thư Ngôn quay đầu sang Mặc Cảnh Thâm, vừa cười vừa thì thầm nói gì đó. Mặc Cảnh Thâm vẫn quay lưng lại, cô không nhìn ra nét mặt của anh. Bây giờ Hạ Điềm cũng đi giày vào hấp tấp vọt ra. Quý Noãn theo phản xạ lôi cô lại, khẽ hỏi: “Cậu làm gì thế?”
“Đi đánh bồ nhí chứ sao!” Hạ Điềm nhìn chằm chằm, khuôn mặt phừng phừng lửa giận: “Mặc Cảnh Thâm như thế này là có ý gì? Không phải anh ta yêu cậu thương cậu đến xương tủy rồi sao? Sao bây giờ là dẫn người phụ nữ một lòng một dạ thương yêu anh ta đi dạo phố? Anh ta làm vậy không chỉ là hết yêu cậu rồi mà còn muốn cắm cho cậu một cái sừng hả? Cậu nhìn An Thư Ngôn kia kìa, cái mặt cười tươi như hoa! M* nó, cậu thả mình ra, để mình qua đó!”
Quý Noãn gần như dồn toàn bộ sức lực vào đôi tay mình, nắm thật chặt cánh tay Hạ Điềm: “Đừng đi!”
“Cậu sợ cái gì? Bây giờ chồng cậu đang đi dạo phố cùng người phụ nữ khác đấy! Quý Noãn, cậu nhịn được sao?” Khuôn mặt Hạ Điềm hầm hầm, cô nàng nhìn cô chòng chọc. Tất nhiên là không chịu đựng nổi.
Cũng dĩ nhiên không phải là sợ.
Cô không tin Mặc Cảnh Thâm không nhìn thấy cô, giác quan của người đàn ông này từ trước đến nay vẫn luôn rất nhạy bén. Cho dù mới vừa rồi cô ngồi trong góc tủ cạnh cửa, nhưng trong cửa hàng giày này không còn ai khác. Khi bọn họ đi qua thì chắc chắn sẽ nhìn thấy Hạ Điềm đứng bên cạnh tủ giày đầu tiên, cũng chắc chắn sẽ nhìn thấy cô.
Đúng vậy, Mặc Cảnh Thâm đã từng yêu thương cô đến khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bây giờ anh cũng thật sự muốn đóng băng cả máu thịt xương da của cô, tàn nhẫn rứt ra từng chút một, cả băng vụn lẫn máu thịt.
“Quý Noãn, bọn họ đi xa rồi!”
“Mình biết.”
“Thật sự không định đuổi theo sao?”
“Mình đuổi theo làm gì?”
Rồi cô lại đảo mắt nhìn thấy An Thư Ngôn đang ở cửa hàng đồ uống cách đó mười mấy mét. An Thư Ngôn đang mua cà phê, còn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh vẫn đứng đó. “M*!” Hạ Điềm cố vùng ra, chỉ hận không thể đi theo cho An Thư Ngôn một cái bạt tai, khiến cô ta rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Quý Noãn dùng sức lôi cô đi.
“Cậu đi cái gì mà đi?” Hạ Điềm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Quý Noãn, bình thường cậu không hèn như vậy! Cậu lôi ngay cái tính khí thiên kim c*n m* nó danh giá của cậu ra ngay! Nếu cậu dám bỏ qua chuyện này, mình tuyệt đối không tha cho cậu đâu! Loại chuyện thế này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!”
Quý Noãn không đáp lại, chỉ cố sức lôi kéo cô đi hướng ngược lại.
Hạ Điềm không ngờ sức của Quý Noãn lại mạnh như vậy. Cô tức giận bám chân một chỗ mà vẫn bị Quý Noãn kéo đi cách xa mười mấy mét, vào trong thang máy gần đó. Hạ Điềm quay lại liếc nhìn, thấy họ vẫn còn ở chỗ đó thì tức giận lườm rách cả mắt. Vào thang máy, đi xuống tầng một, Quý Noãn mới buông cô ra, cũng không quay đầu lại nhìn mà bước nhanh ra ngoài.
Hạ Điềm định gọi cô lại. Bồ nhí vẫn còn đang nghênh ngang trên tầng, không thể cứ bỏ đi như vậy được!
Nhưng chưa thốt ra được lời nào thì cô chợt sững người lại, nhìn chân Quý Noãn rồi vội vã bước nhanh đuổi theo: “Chân cậu không đau sao? Đừng đi! Vừa rồi đã bị cọ sắp rộp lên rồi, cậu còn đi như vậy thì đau chết mất!”
“Không đau!” Quý Noãn hờ hững nói, sau đó bước ra ngoài không dừng một giây, như thể trong trung tâm thương mại lớn nhất Hải Thành này có gì đó đáng sợ đang chạy theo muốn cắn cô, nên cô chỉ muốn cách thật xa.
Không đau mới là lạ!
Hạ Điềm nhìn thấy vết đỏ lúc trước giờ đã xước da.
Có lẽ cái đau này không sánh được với nỗi đau trong lòng. “Ôi, đôi giày này không đi được nữa đâu! Chúng ta không đi dạo nữa, tìm một cửa hàng bên đường mua một đôi giày thoải mái khác đi!” Hạ Điểm đuổi theo cô, giọng nói dịu đi rất nhiều.
Cô rất hiểu Quý Noãn. Người như Quý Noãn có hai thái cực, lúc cô cực kỳ cứng rắn thì đừng hòng có ai ức hϊếp được đến một sợi tóc của cô. Nhưng nếu như cô đã lựa chọn rút lui, có nghĩa là ngay cả chính cô cũng không thể khơi dậy chút ý chí đấu tranh nào để chống đỡ, cũng có nghĩa cô còn chật vật hơn nhiều so với dáng vẻ mà người khác nhìn thấy.
Quý Noãn không về phòng giao dịch. Sau khi họ rời khỏi trung tâm thương mại, cô đưa Hạ Điềm về nhà rồi lái xe về Ngự Viên.
Vừa khéo hai ngày sau là cuối tuần, Quý Noãn cảm thấy có lẽ mình cần nghỉ ngơi hai ngày.
Cô tự giam mình trong phòng ngủ ở Ngự Viên, suốt hai ngày không bước chân ra khỏi nhà. Chị Trần đến gọi cô đi ăn, cô cũng không xuống nhà. Chị Trần không cách nào khác, đành phải chuẩn bị thức ăn mang lên phòng cho cô. Thế nhưng chị nhận thấy Quý Noãn chỉ ăn vài thìa cháo bữa sáng, còn bữa trưa và bữa tối vẫn còn nguyên. Ngự Viên quá rộng lớn, phòng ngủ quá trống trải yên tĩnh.
Sau lúc chạm mặt nhau ở trung tâm thương mại, Quý Noãn không nhắn cho Mặc Cảnh Thâm bất cứ một tin nhắn nào nữa, cũng không gọi điện cho anh hay Thẩm Mục.
Hai ngày này, Hạ Điềm có đến thăm cô một lần. Chị Trần cũng sợ cô vì chán ăn mà trong người khó chịu nên cũng hết lần này đến lần khác đi lên hỏi thăm sức khỏe của cô.
Mặc Cảnh Thâm không trở về, như thể anh hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của cô vậy.
Trong hai ngày này, Quý Noãn chợt hiểu rõ một chuyện. Nói đến tuyệt tình nhẫn tâm, cô thật sự không so được với Mặc Cảnh Thâm.
Khi anh yêu cô thì anh dâng toàn bộ thế giới tình yêu nồng nàn dịu dàng hạnh phúc cho cô. Còn khi anh quyết định không còn yêu cô nữa, thì anh nhổ tận gốc thế giới đó của cô, mang theo cả máu thịt, không thèm quan tâm cô có đau hay không, chỉ để ý anh ra đi có nhanh gọn dứt khoát hay không. Anh có thể tuyệt tình với cô đến như vậy sao?
***
Phiền muộn ở nhà suốt hai ngày, Quý Noãn có chút đau đầu chóng mặt.
Buổi sáng thứ hai thức dậy, cô rời giường thì suýt chút nữa đã không đứng dậy được. Cô xoa đầu, cố gắng chống người ngồi dậy. Hai ngày cuối tuần cô có thể bừa bãi, không muốn ăn thì không ăn, nhưng hôm nay phải đi làm, cô cần có sức.
Vì vậy khi chị Trần gọi Quý Noãn xuống ăn sáng thì cô ngoan ngoãn đi xuống lầu ăn chút gì đó. Cô không ăn được nhiều lắm nhưng dù sao cũng tự động viên mình ăn một chút.
Cô không phải loại người gặp chút phiền muộn thì sẽ hành hạ cơ thể mình. Cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc vẫn phải làm, không cách nào quay ngược trở lại quá khứ. Kiếp trước cũng vì cô quá chìm đắm, quá yếu đuối nên mới hết lần này đến lần khác bị suy sụp. Bây giờ cô không thể suy sụp được.