Hôm qua Quý Noãn bị ngã ở cầu thang trong Ngự Viên, tuy không bị thương nặng nhưng vùng trán gần mép tóc vẫn còn hơi đỏ.
Bình thường cô chỉ bôi chút son môi chứ ít khi dùng phấn, nên vết thương trên trán không có gì che phủ. Cho nên lúc ngước đầu lên hay cúi đầu xuống, những sợi tóc lòa xòa của cô hất ra phía sau, để lộ ra vết đỏ trên trán.
Khi cô bê ly thủy tinh trước mặt anh, bởi vì ánh mắt anh thoáng đờ ra trong tích tắc vì nhìn thấy vết thương trên trán cô mà hai người không nói với nhau lời nào. Không gian lớn như vậy lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, chỉ có điều tiếng tim Quý Noãn nghe to rõ khác thường.
Anh nhìn cô, cất giọng nói thật trầm thấp: “Quý Noãn, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói chơi, một khi đã nói ra hai chữ ly hôn thì nên chấm dứt hoàn toàn.” Anh cứ đứng trước mặt cô như vậy, không nhận lấy ly trà trong tay cô, chỉ cúi đầu lạnh nhạt nhìn cô. Ánh đèn trong phòng khách rơi xuống đầu cô, như phủ một lớp màu bạc lên đó.
Mát lạnh, cao quý, dù mùi rượu trên người rất nồng nặc nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến nửa phần anh tuấn động lòng người của anh.
Mặc Cảnh Thâm – anh là Mặc Cảnh Thâm.
Lúc nào Quý Noãn cũng nhắc nhở mình, cho dù bây giờ anh có dữ tợn tuyệt tình với cô đến đâu đi chăng nữa, thì chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc anh lái chiếc Bentley lao ra dùng tính mạng của mình che chắn cho cô là cô đã không thể nào nổi giận anh được nữa.
Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ bị vỡ nát mà thôi, còn khi nhìn vào thực tại thì đây mới chính là anh.
“Đừng dây dưa nữa, tôi không thích.” Anh vẫn không hề đưa tay ra đón nhận ly nước của cô. Nhìn thấy anh xoay người đi không ngoảnh lại, dường như cả người Quý Noãn như bị rút hết sức lực, trái tim nghẹn lại.
Vào lúc nghe thấy tiếng cửa mở, ly thủy tinh trong tay Quý Noãn rơi xuống sàn, anh đứng trước cửa không ngoảnh lại nhưng động tác khẽ dừng lại.
Nhìn thấy anh đứng đó không cử động, nhìn thấy anh dừng lại thì Quý Noãn mới xoay người bước đến đứng sau lưng anh. Cô nhìn bóng lưng anh thật lâu rồi mới chậm rãi giơ tay lên, dè dặt ôm lấy anh từ sau lưng.
Trước kia khi muốn ôm anh, cô chưa bao giờ phải dè dặt thế này.
Cô không nhìn thấy gương mặt sâu xa của anh, chỉ có thể cảm nhận được đôi tay anh tàn nhẫn vô tình muốn gạt tay cô ra. Quý Noãn ôm chặt lấy anh không buông, cô không lên tiếng, anh cũng không lên tiếng, hai người cứ im lặng như vậy mà đọ sức với nhau. Đôi tay cô và tay anh cứ đọ sức dây dưa như vậy. Nhưng sức của Quý Noãn không so được với anh, anh giằng tay cô ra rồi lập tức hất ra đằng sau không hề nể nang. Người Quý Noãn cũng bị đẩy ra đằng sau đụng vào tủ rượu bên cạnh, làm cho mấy chai rượu đổ ra ngoài. Màu rượu trắng đỏ lênh láng dưới sàn, chảy đến chân cô.
Cảm giác được dòng nước lạnh tràn đến chân, Quý Noãn bất chợt rùng mình, ánh mắt nhìn xuống sàn rồi lại ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
Máu trong người cô như đông lại, dần dần ngưng kết thành băng giá.
Lạnh thấu xương.
Cô không nói một tiếng, bất chợt cúi xuống giẫm lên mảnh vụn muốn nhặt mảnh vỡ lên.
Mặc Cảnh Thâm liếc sang nhìn thấy Quý Noãn đi chân trần giẫm lên mảnh vỡ thì mí mắt lãnh đạm không chớp, lạnh lùng nói: “Quý Noãn, dùng cách tự hành hạ mình để thu hút sự chú ý của tôi là hành động ngu xuẩn nhất. Dưới chân cô có nhiều vết thương hơn nữa cũng không làm tôi thay đổi được đâu, chỉ có là cô mất mấy ngày liên tiếp không làm việc được. Ảnh hưởng đến công việc của cô không nói, cô chỉ làm tôi thấy cô ngu ngốc nhàm chán.” Quý Noãn ngồi xổm trên sàn, dường như không nghe thấy anh nói. Chân cô tránh mảnh vỡ ra nhưng ít nhiều vẫn bị thương. Cô bước tránh sang chỗ khác rồi nhặt mảnh vỡ lên, nhặt được một lúc cô mới bình tĩnh nói: “Tôi không tự hành hạ mình.”
“Vậy hả?” Anh nhìn chân cô không có nhiều vết cứa nhưng vẫn có vết máu chảy ra: “Tự lo cho tốt.”
Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài.
Nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại, Quý Noãn đang máy móc nhặt mảnh vụn dưới sàn như chết lặng, giẫm lên mảnh vụn cũng hình như không cảm thấy đau. Cô đứng dậy lấy chổi và cây lau nhà đến quét qua mảnh vụn, quay lại thì phát hiện bước chân cô đi có vệt máu chảy dài.
Cô quả quyết ném đồ trong tay vào tường, rồi cứ ngồi trên sàn nhà còn không ít mảnh vỡ, nhìn sang mấy chai rượu rơi xuống chỉ bị vỡ phần trên, nửa chai còn lại vẫn còn rượu bên trong. Quý Noãn cầm lên một chai, cũng không biết là rượu từ năm nào, nhưng tóm lại nếu đã là rượu Mặc Cảnh Thâm mang về thì không thể rẻ được.
Cô tránh lớp vỏ vỡ, ngửa đầu uống một ngụm.
Mùi vị rất lạ, lại có chút đắng.
Cô cầm lấy một bình khác, vẫn tránh chỗ vỡ để không bị rách miệng, ngửa đầu rót một ngụm vào miệng.
Chậc, vẫn đắng.
Cô nếm liên tục mấy chai cũng đều bị đắng.
Cô chép miệng, liếm khóe miệng mình mới phát hiện hóa ra trong miệng mình đắng chát đến thế này.
Lau miệng xong, cô nhìn thấy rượu đắt tiền đầy dưới sàn, thật sự không muốn lãng phí. Rượu đổ ra sàn thì đành chịu, nhưng những chai còn chút rượu ở đáy chai thì ít ra vẫn còn có thể uống được.
Cô lại uống tiếp một ngụm, không đắng, nhưng hơi chát, cô tiếp tục thử hết chai này đến chai khác, vẫn là mùi vị giống nhau. Người phụ nữ có tửu lượng không đáng kể, đôi chân trần trắng mềm ngồi dưới đất, cầm hết chai nọ đến chai kia lên, cuối cùng uống cạn mấy chai rượu đến khi nhìn thấy đáy. Cô hé mắt nhìn cửa phòng im ắng đóng chặt, không nhìn thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
A, thật là nhiều sao.
***
Chiếc xe Ghost màu đen lao như bay trên đường. Mặc Cảnh Thâm đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc sát trùng rồi quay lại.
Anh xuống xe định đưa thuốc cho bảo vệ để họ đưa lên cho cô, nhưng mới đi xuống thì bước chân anh khựng lại. Anh ngước mắt lên nhìn thấy trên ban công tầng mười tám, một người phụ nữ đang ngồi gần mép lan can, hai chân bị thương lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi cô từ tầng mười tám xuống.
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm đanh lại, anh đóng sầm cửa xe, cầm điện thoại di động gọi cho Quý Noãn. Cô vẫn ngồi trên ban công không di chuyển, không biết điện thoại di động đang để trong nhà hay cầm trên tay. Chuông vang thật lâu mới có người nghe máy.
Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói rét lạnh của Mặc Cảnh Thâm đã vang lên: “Quý Noãn, cô làm gì vậy?”
Giọng phụ nữ mơ mơ màng màng vang lên trong điện thoại: “Hả? Tôi hả? Tôi đang làm gì á? Tôi đang… ngắm sao mà…”
Mặc Cảnh Thâm ngước mắt lên nhìn về phía ban công tầng mười tám, hai chân cô vẫn còn đung đưa qua lại, một tay áp lên tai nghe điện thoại.