“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cũng có tin tức của cô rồi!”
Vừa nhận được điện thoại của Quý Noãn, chị Trần đã vội vã than ngắn thở dài: “Ngày hôm qua, ông cụ Mặc gọi điện thoại cho cô cả ngày nhưng không liên lạc được. Tối hôm qua ông ấy đi thẳng đến Ngự Viên, kết quả phát hiện cô và ông Mặc đều không có ở đây. Chúng tôi không dám nhiều lời, chỉ nói gần đây cô và ông Mặc rất bận, nhưng đoán chừng ông cụ phát hiện giữa cô và ông Mặc có gì đó bất bình thường, nên nổi giận bỏ đi rồi. Hôm nay ông ấy trở về nhà họ Mặc, nhưng sau đó lại bảo tôi liên lạc với cô, bảo cô về gặp ông ngay lập tức.”
Quý Noãn vừa mới nhìn thấy cả mười mấy cuộc gọi nhỡ là đã đoán được có liên quan đến ông cụ Mặc. Vừa nghe chị Trần nói xong, cô hơi chột dạ. Sau khi từ Mỹ trở về, đúng là cô và Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa quay lại nhà họ Mặc lần nào.
“Gần đây công ty của tôi phải đổi địa điểm, cho nên bận bịu, không đến thăm nhà họ Mặc được…”
“Haiz, gần đây ông Mặc vẫn chưa về Ngự Viên, tôi không dám báo chuyện này cho ông cụ biết, nhưng cứ giấu giếm như vậy cũng không phải là cách. Bà Mặc, hay là cô trở về nhà họ Mặc thử xem. Ông cụ không những không gọi được cho cô, mà cả điện thoại của ông Mặc cũng gọi không được. Ông cụ nổi giận đùng đùng rồi…”
Quý Noãn lập tức nhìn đồng hồ: “Buổi chiều tôi sẽ tranh thủ thời gian đến nhà họ Mặc một chuyến. Trước khi đi, ông nội có nói gì không?”
“Ông chẳng nói gì cả, chỉ là bảo hai người trở về nhà họ Mặc.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bao lâu nay, ông cụ Mặc là người thấu hiểu và nuông chiều cô nhất. Nhưng từ sau khi về nước, cô vẫn chưa đến nhà họ Mặc. Không phải cô không nhớ ông cụ, chẳng qua Mặc Cảnh Thâm không về, cô cũng không thể trở về nhà họ Mặc một mình. Trước đây bọn họ đều ra vào có đôi có cặp, đột nhiên cô đi một mình sẽ khiến người khác hoài nghi. Dù sao trong nhà họ Mặc cũng không chỉ có một mình ông cụ, mà còn có vài người họ hàng thường xuyên lui tới. ***
Vì không muốn ông cụ Mặc tức giận quá lâu, Quý Noãn trở về phòng giao dịch sửa sang một chút rồi thay quần áo, lái xe chạy thẳng đến nhà họ Mặc.
Từ tòa cao ốc Kim Lâm đến nhà tổ nhà họ Mặc cũng mất một tiếng đồng hồ. Lúc đến nơi, Quý Noãn lại gọi điện cho chị Trần để chị an tâm.
Sau khi xuống xe, Quý Noãn mới phát hiện, thì ra ông cụ Mặc đã đứng ở sân trước đợi cô.
Quý Noãn bày ra khuôn mặt tươi cười, cầm những hộp thuốc bổ cô cố ý mua trên đường đi vào.
Ông cụ Mặc nhìn thấy chỉ có một mình cô thì lập tức đi ra, quan sát cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn phía sau lưng cô, vẻ mặt có chút không vui, trầm giọng hỏi: “Sao Cảnh Thâm không về cùng cháu?”
“Mặc thị và Shine sắp sáp nhập, công việc còn rất nhiều, anh ấy không tranh thủ được thời gian ạ. Lúc nãy cháu vừa hết bận liền nhìn thấy cả đống cuộc gọi nhỡ, cho nên mới lập tức đến đây thăm ông.” Quý Noãn vừa nói vừa bước lên phía trước, tươi cười kéo cánh tay ông cụ: “Ông nội, người cỡ tuổi chúng cháu đều bận rộn, ông thông cảm cho chúng cháu đi. Lúc ông còn trẻ, chắc chắn còn làm việc điên cuồng hơn cả cháu và Cảnh Thâm nữa. Nếu chúng cháu không nhân lúc còn trẻ mà làm việc, đến lúc già cả rồi thì làm sao có thể thảnh thơi an hưởng tuổi già như ông được?” Ông cụ Mặc hừ một tiếng: “Cháu bớt rót mật khi nói chuyện với ông đi. Tối qua ông đã đến nhà họ Mặc, cháu và Cảnh Thâm đều không có ở đấy. Ông hỏi Tiểu Trần thì nó nói gần đây các cháu rất bận. Được thôi, các cháu có thể bận, nhưng bận đến nỗi mấy tháng cũng không trở về thăm ông già này một lần sao. Chẳng qua ông chỉ hơi lớn tuổi, giẫm nửa bước vào quan tài, nhưng không phải đã nằm trọn trong đó mà. Mới đây mà bọn cháu đã quên mất ông già này rồi sao?”
“Ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! Ông có giận thì giận nhưng đừng tự rủa chính mình chứ! Chị Trần nói đúng đó, chẳng qua chúng cháu quá bận rộn mà thôi…” Quý Noãn cười hì hì.
Ông cụ Mặc hầm hừ, không thèm nói với cô nữa. Sau khi kéo Quý Noãn vào tiền sảnh, người giúp việc bưng trà lên, khuôn mặt ông cụ vẫn hầm hầm như cũ. Quý Noãn đưa thuốc bổ trong tay cho người giúp việc, quan sát xung quanh, phát hiện không thấy bác quản gia Âu đâu. Cô tò mò hỏi: “Bác Âu đâu rồi? Sao cháu không thấy?”
“Ngã, chân bị thương, cần nghỉ ngơi hai tháng mới về được.” Giọng điệu ông cụ Mặc không tốt lắm: “Ông ta vừa ngã bị thương là trong nhà chẳng có nổi một người chơi cờ với ông. Cháu và Cảnh Thâm lại ra nước ngoài lâu như vậy, khó khăn lắm mới về được mà lại không về nhà thăm ông!”
Thấy vẻ mặt giận hầm hầm giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được của ông cụ, Quý Noãn nhịn cười, ngồi xổm dưới chân ông, vừa thân thiết đấm chân giúp ông vừa nói: “Tất cả đều là lỗi của chúng cháu. Sau này, cho dù Cảnh Thâm bận rộn không tranh thủ được thời gian, dù phải trở về một mình cháu cũng sẽ cố gắng đến thăm ông nhiều hơn!” “Hừm.” Ông cụ Mặc hừ một tiếng, quay đầu đi, bày ra dáng vẻ ông đây không vui.
Quý Noãn tiếp tục đấm chân cho ông: “Được rồi, ông nội đừng tức giận nữa, cháu biết sai rồi mà. Nhất định sau này mỗi ngày cháu đều sẽ nhớ đến ông!”
Được Quý Noãn dỗ dành cả nửa ngày trời, vẻ mặt Ông cụ Mặc mới dịu xuống một chút. Ông cúi đầu nhìn khóe mắt cười đến cong cong của Quý Noãn: “Giữa cháu và Cảnh Thâm không có chuyện gì chứ?”
Quý Noãn bày ra vẻ mặt vui vẻ, cười khanh khách: “Chúng cháu thì có chuyện gì chứ?”
Ông cụ nhìn cô chằm chằm rồi vươn tay đè bàn tay vẫn luôn đấm chân cho ông lại. Bàn tay đầy nếp nhăn của ông vỗ lên mu bàn tay cô: “Con bé này, có ấm ức gì thì nhất định phải nói cho ông biết.”
“Cháu biết rồi, nếu có chuyện gì, cháu nhất định sẽ kể với ông. Ông đừng lo lắng, chúng cháu đang rất tốt.” “Mấy tháng trước các cháu ăn Tết ở Los Angeles với Thiệu Tắc à?”
“Dạ, đúng vậy.”
“Có gặp mẹ của Cảnh Thâm không?”
“Có gặp, bà ấy hiền lắm lạ, đối xử với cháu rất tốt. Ông nội cũng đừng nhớ chúng cháu quá, cho dù ở đâu thì chúng cháu vẫn sẽ ổn thôi. Ông chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe của mình là được!” Quý Noãn vừa nói vừa phủ tay lên tay ông, ngẩng cổ nhìn: “Ông nội, ông từng nghe câu nhà có một người già giống như có một bảo vật chưa. Ông là cục cưng của chúng cháu, ai lại dám quên ông cơ chứ!”
Ông cụ nhìn dáng vẻ ngước mặt, mắt mở to như nai con đáng yêu của Quý Noãn thì cười, vỗ đầu cô: “Đúng là chỉ có cháu dâu là tri kỷ của ông. Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nếu có thể, cháu và Cảnh Thâm mau chóng sinh cho ông đứa chắt gái đi. Không chừng ông sẽ vui đến nỗi có thể sống thêm hai mươi hoặc ba mươi năm nữa ấy.” “Vậy ông phải sống với chúng cháu mấy chục năm nữa. Trong nhà có cục cưng lão thành như ông, người khác hâm mộ còn không kịp.”
Ông cụ Mặc bị cô trêu chọc vài câu thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Ông cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bảo Quý Noãn đừng ngồi xổm nữa, mau ngồi lên đi.
Hôm nay Quý Noãn trở về nhà họ Mặc mới phát hiện, dường như trong nhà không còn náo nhiệt như trước đây. Cô ngồi tán gẫu với ông cụ một lát thì trời cũng đã tối. Trước khi ra về, Quý Noãn hỏi: “Gần đây mấy người cô họ không sang nhà họ Mặc nữa sao ông? Còn có mấy người họ hàng mà cháu thường hay gặp ở đây nữa, sao hôm nay cháu chẳng thấy ai hết vậy?”