Quý Noãn được đưa tới một ngôi biệt thự cực kỳ xa hoa và rộng lớn.
Nhưng ngôi biệt thự này lại nằm lưng chừng trên một ngọn núi ở phía Đông Hải Thành. Bốn bề toàn núi, cảnh vật đẹp, không khí trong lành. Trong này không có ai hạn chế tự do của cô, nhưng tín hiệu và mạng điện thoại của cô bị chặn mất. Hơn nữa, nếu không ngồi xe với tài xế thì cô hoàn toàn không có cách nào rời khỏi đây.
Trước tiên khoan nói một khi rời khỏi khu biệt thự trên núi này thì bên ngoài có thú dữ gì hay không, chỉ là con đường núi quanh co khúc khuỷu này được chính bọn họ xây dựng, nếu đi bộ thì tuyệt nhiên không thể xuống được.
Quý Noãn ở lại chỗ này một đêm.
Bên trong không có ai, chỉ có một bà giúp việc khoảng bốn năm chục tuổi.
Bà giúp việc này bị câm, đến đêm Quý Noãn mới phát hiện người này không phải câm bẩm sinh, mà là bị cắt lưỡi, lúc há miệng trông rất kinh khủng. Vì lẽ đó mà khi Quý Noãn nói chuyện, bà giúp việc câm vẫn nghe được, dù sao thì bà ấy cũng không phải bị câm bẩm sinh. Ở đây cô được chiêu đãi ăn ngon uống thỏa thê. Sau khi đích thân đưa cô đến nơi này, Tiêu Lộ Dã chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở lại đây.
Mãi đến ba ngày sau, rốt cuộc Quý Noãn cũng không thể bình tĩnh nổi nữa. Nếu là ai đó ở một nơi không có tín hiệu, không có internet, không có tự do, chỉ có ăn ngon, ngủ ngon, cứ thế mù mịt từ tối đến bình minh thì tinh thần cũng sẽ suy sụp. Huống chi cô còn ở chung với một bà giúp việc xa lạ bị cắt mất lưỡi.
Mỗi lần bà giúp việc há miệng là Quý Noãn lại sợ. Không phải cô sợ bà giúp việc, mà là nghi ngờ không biết rốt cuộc những người đó là ai mà có thể cắt lưỡi người khác như vậy. Thủ đoạn tàn nhẫn này rõ ràng là hành vi biếи ŧɦái.
Bây giờ nhốt cô ở đây cũng là biếи ŧɦái!
Đến ngày thứ tư, Quý Noãn bắt đầu ngồi không yên, mấy lần cô muốn đi ra ngoài nhưng lần nào cũng bị bà giúp việc kéo lại, a a trong miệng không biết nói gì. Bà không ngừng chỉ tay ra khu rừng bỏ hoang ngoài biệt thự, ý bảo bên ngoài rất nguy hiểm, không thể ra ngoài, nếu cô không ngồi xe rời đi thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Quý Noãn chỉ có thể vô vọng ngồi trước sân biệt thự, cầm điện thoại đầy pin nhưng không có tín hiệu. Cô phí công gọi 110 hết lần này tới lần khác, sau đó gọi cho Mặc Cảnh Thâm, rồi gọi cho tất cả những người cô quen, nhưng tất cả đều không gọi được.
Sáng sớm ngày thứ năm, Tiêu Lộ Dã tới, trong tay xách theo một con thỏ vừa mới bắt được dưới chân núi.
Con thỏ máu me khắp người, bị một vệ sĩ xách tai đi vào biệt thự. Mấy ngày nay Quý Noãn ngủ không ngon, mắt thâm quầng ngồi trước cửa biệt thự. Lúc thấy Tiêu Lộ Dã đi vào cô đã không kìm được mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi ở đây đến khi nào?”
Tiêu Lộ Dã không cảm xúc nhìn cô, nhận lấy con thỏ từ tay vệ sĩ, ném tới trước mặt cô.
Quý Noãn vô thức lùi về sau né tránh, cúi đầu nhìn con thỏ máu me khắp người, lập tức buồn nôn ngước lên nhìn anh ta: “Anh là biếи ŧɦái hả?” “Cô đã gặp kẻ biếи ŧɦái nào nướng thỏ cho tù nhân của mình ăn chưa?”
Quý Noãn lại liếc nhìn con thỏ đã chết dưới đất, lùi về sau một bước: “Tôi không có hứng thú ăn.”
Mặt Tiêu Lộ Dã không cảm xúc, đi tới trước mặt cô. Lúc bước vào biệt thự, anh ta nhìn thấy bữa sáng được bày trên bàn ăn trong nhà vẫn còn nguyên, sau đó quay sang nhìn Quý Noãn: “Cô Quý ăn không quen hay là muốn chống cự bằng cách tuyệt thực?”
Quý Noãn quan sát anh ta, lạnh nhạt nói: “Anh đâu phải là gì của tôi. Dù tôi tuyệt thực chết đói ở chỗ anh cũng vô dụng, tội gì phải chống cự bằng cách ngu xuẩn như thế? Bị nhốt ở đây như kẻ ngu mấy ngày, là người thì sẽ chẳng còn khẩu vị gì đâu, tôi không ăn nổi.”
Tiêu Lộ Dã lại nhìn cô, cười khẩy: “Cô biết điều đấy.”
Quý Noãn lườm anh ta: “Nể mặt tôi biết điều, có thể nói cho tôi biết anh nhốt tôi ở đây là muốn làm gì không? Tiếp đãi ăn uống ngon lành như vậy, thoạt nhìn như không có gì, nhưng thật ra là đang tra tấn tinh thần. Tôi và anh có thù oán gì mà anh tra tấn tôi như thế?” Tiêu Lộ Dã lạnh lùng cụp mắt, không trả lời cô, ngồi bên bàn ăn, gọi người giúp việc lấy một phần thức ăn mới ra. Anh ta vừa ăn bữa sáng mà người giúp việc nấu riêng cho cô, vừa vô cùng bình tĩnh nói: “Cô Quý, lại đây ngồi tâm sự nào.”
Quý Noãn đi tới, không ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh bàn ăn, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
Tiêu Lộ Dã cũng không ép cô ngồi xuống, thoáng nhìn vẻ đề phòng của cô, hờ hững nói: “Xem ra tôi đã đánh giá cao địa vị của cô trong lòng Mặc Cảnh Thâm. Cậu ta tuyệt tình và bình tĩnh hơn tôi biết. Rõ ràng năm ngày trước đã biết tin cô bị tôi bắt đi, nhưng tới giờ cậu ta vẫn không có bất kỳ hành động nào.”
“Thật sao?” Quý Noãn vô cùng bình tĩnh.
“Cô không đau lòng, không buồn sao? Chồng cô không hề quan tâm chuyện cô bị tôi đưa đi mấy ngày nay, thậm chí còn không có bất kỳ hành động nhỏ nào.” “Chẳng có gì phải buồn cả. Tình cảm giữa hai chúng tôi đã sớm có vấn đề, anh ấy mặc kệ tôi là chuyện rất bình thường.”
Tiêu Lộ Dã nhìn cô một lúc, sau đó nở nụ cười lành lạnh: “Sao tôi có cảm giác như cô muốn khóc thế nhỉ?”
Quý Noãn lạnh lùng lia mắt nhìn anh ta, giữa lông mày toát ra vẻ đùa cợt sâu sắc: “Anh thấy tôi muốn khóc sao?”
Cô rất khinh bỉ và kỳ thị kiểu người không rõ lai lịch lại biếи ŧɦái như Tiêu Lộ Dã, thế là không khách sáo nói: “Một người đàn ông đã không còn yêu mình, bây giờ anh ấy có tuyệt tình với tôi thế nào thì tôi cũng không ngạc nhiên. Khóc cũng đã khóc rồi, tôi cần gì phải khóc trước mặt loại người như anh?”
Tiêu Lộ Dã nhàm chán mấp máy môi: “Xem ra Tổng Giám đốc Mặc thật sự không để ý đến cô. Tôi còn tưởng cậu ta sẽ âm thầm làm gì đó, nhưng cậu ta chẳng âm thầm làm gì cả, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của cô.” Quý Noãn nhìn thoáng qua người đàn ông cố ý làm tổn thương mình: “Ồ.”
Tiêu Lộ Dã bỗng cười: “Nếu Mặc Cảnh Thâm đã không cần cô, hay là cô theo tôi đi?”
Quý Noãn: “Có phải Tiêu tổng có hiểu lầm gì về phụ nữ đã có chồng không? Trước tiên không nói đến việc tại sao tôi phải theo anh, trên đầu tôi vẫn còn mang danh hiệu bà Mặc, anh có tư cách gì đứng trước mặt tôi bảo tôi theo anh? Lại nói, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, hôm nay là lần gặp thứ hai.”
Tiêu Lộ Dã tựa lưng vào ghế, giọng vẫn lành lạnh như cũ: “Tôi nói rồi, cô đưa con thỏ tôi nuôi nhiều năm cho Tần Tư Đình, bây giờ cô chính là con thỏ dự bị kia. Nếu là dự bị thì đâu cần có tình cảm, bảo cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó, bảo cô làm gì thì cô làm cái đó, không có lý do gì cả.”
“Đúng là biếи ŧɦái.” Quý Noãn không kìm được, cau mày: “Nếu Mặc Cảnh Thâm không có ý định cứu tôi, anh vẫn giam giữ tôi à?” Tiêu Lộ Dã không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, không biết là đang quan sát gì.