Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 444: Anh đã từng đứng sau lưng ôm cô thế này (2)



Người đàn ông đứng trước mặt thâm trầm nhìn cô, nghiễm nhiên không có ý định để cô rời đi dễ dàng như vậy.

Quý Noãn cụp mắt: “Hai người đến với nhau quả là không hổ danh ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tuyệt đối là cặn bã trong cặn bã.”

Thịnh Dịch Hàn không hề tỏ ra tức giận với sự khiêu khích châm chọc của cô, chỉ nói: “Biết chơi phi tiêu không?”

Quý Noãn nhếch môi: “Anh nói đùa gì vậy, phi tiêu chẳng phải cũng bắt nguồn từ Anh như golf sao? Mấy năm nay tôi ở Luân Đôn, những thứ học được e rằng nhiều không đếm xuể. Anh thật sự định để Quý Mộng Nhiên tiếp tục mất mặt với tôi nữa sao? Cô ta muốn chơi đùa, không có nghĩa là tôi cũng rảnh rỗi tốn thời gian với cô ta.”

“Không phải Mộng Nhiên chơi với cô, mà là tôi chơi với cô.” Thịnh Dịch Hàn nói xong liền qua bên người cô, thái độ tựa như không hề có ý định chờ cô đồng ý.
Quý Noãn trầm ngâm một lúc, đảo mắt liền thấy bên kia nhà thể thao quả thật có một khu vực chơi phi tiêu.

Trên tường có một loạt bảng phi tiêu chuẩn quốc tế giống nhau, xa gần đều có.

Nhưng Quý Noãn quả thật chưa từng chơi trò này. Nếu chỉ ngắm, rồi ném trúng vào bảng phi tiêu thì cũng không khó, nhưng muốn ném chuẩn vào hồng tâm lại cực kỳ khó.

Hơn nữa trò này là trò bình thường đàn ông thích chơi, còn phụ nữ rất ít khi động tới, cho nên cô đoán Thịnh Dịch Hàn chơi không tệ. Cách làm việc của anh ta cũng coi là nhanh, mạnh, chuẩn. Có thể khiêu chiến với cô, tất nhiên anh ta không thể chơi kém hơn cô được.

Anh ta muốn giở trò bỉ ổi để lấy lại mặt mũi?

Quý Mộng Nhiên ở bên kia thấy Quý Noãn thế mà lại nhận lời khiêu chiến thật, lại thấy Thịnh Dịch Hàn tiện tay chơi với mấy chiếc phi tiêu trong tay, cô ta bỗng bước nhanh qua, tiến đến trước mặt Thịnh Dịch Hàn: “Anh Thịnh, chúng ta cùng chơi với chị được không. Thế này đi, anh dạy em, em sẽ chơi với chị.”
Nói rồi Quý Mộng Nhiên liền đứng trước người Thịnh Dịch Hàn.

Trong mắt Thịnh Dịch Hàn không có cảm xúc gì đặc biệt. Thấy Quý Mộng Nhiên sáp lại thì đáy mắt anh ta bỗng lóe lên tia chán ghét rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta lại nhìn Quý Noãn đang loay hoay với mấy chiếc phi tiêu, thoạt nhìn như không hề sợ hãi. Tuy nhiên, với sự hiểu biết của anh ta về Quý Noãn, đoán chừng là cô thật sự không mấy am hiểu.

Quý Mộng Nhiên lại đòi anh ta nhất định phải cầm tay mình ném phi tiêu, có thể nhận ra cô ta đang cố ý khoe chuyện yêu đương trước mặt mọi người, tiện thể lấy lại chút thể diện luôn. Thịnh Dịch Hàn trầm ngâm một lát bèn đặt phi tiêu vào tay Quý Mộng Nhiên, rồi đứng sau lưng vịn vai và tay cô ta, dạy cô ta tư thế phóng phi tiêu.

“Bắt đầu nhé?” Thịnh Dịch Hàn nhìn về phía Quý Noãn hình như vẫn còn chưa chuẩn bị xong, hỏi một câu.
Quý Noãn cầm một chiếc phi tiêu đi tới, không thèm nhìn anh ta lấy một cái, đứng tại chỗ tìm góc độ, lạnh lùng đáp: “Tùy anh.”

Quý Noãn vốn không muốn đến, nhưng hôm nay nhiều người xem như thế, cho dù thua thì cũng không thể mất bình tĩnh được, huống chi Quý Mộng Nhiên còn ồn ào gây náo động, nên cô không thể đi.

Quý Noãn vừa dứt lời thì Thịnh Dịch Hàn đã cầm tay Quý Mộng Nhiên ném phi tiêu đi.

Có thể thấy rằng anh ta thật sự là cao thủ, cũng không thẹn với đánh giá “nhanh, mạnh, chuẩn” của Quý Noãn, vô cùng chuẩn xác ném phi tiêu về phía trước. Nhưng vì tay của Quý Mộng Nhiên ngăn giữa tay anh ta và phi tiêu, cộng thêm Quý Mộng Nhiên phối hợp không hoàn hảo mà dẫn đến phi tiêu cắm lệch ra ngoài hồng tâm một vòng, tương đương với vòng số chín.

Dẫn dắt một người mới chơi ném phi tiêu được thế này thì thành tích đã xem như không tệ. Xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng nhiều hơn vẫn là tiếng cảm thán không xem chuyện này ra gì.
Trước tiên không nói Thịnh Dịch Hàn là người khôn khéo và xảo quyệt thế nào trong giới kinh doanh, bình thường anh ta ít nói nhưng không thể tùy tiện trêu chọc. Hiếm khi thấy anh ta dẫn theo bạn gái, đã thế cô bạn gái này lại còn là em gái của Tổng Giám đốc Quý. Thế mà cô Quý Mộng Nhiên này lại đi khiêu khích Tổng Giám đốc Quý khắp nơi, hiện giờ ngay cả Thịnh Dịch Hàn bình thường ung dung thản nhiên cũng nâng đỡ cô ta.

Bọn họ hợp tác ném Quý Noãn qua một bên thế này, có rất nhiều quý ông thấy chướng mắt, chỉ mong sao được qua đó ném phi tiêu giúp Quý Noãn.

Trò chơi vốn không thích hợp với phụ nữ đang làm khó Quý Noãn. Nếu bây giờ Quý Noãn tỏ thái độ cần giúp đỡ thì chắc chắn sẽ có quý ông thấy chướng mắt mà qua giúp cô. Nhưng từ đầu đến cuối Quý Noãn vẫn không tỏ ra luống cuống, càng không hề mất bình tĩnh. Điều này khiến các quý ông đã từng chứng kiến biểu hiện đặc sắc của cô vào trưa nay nhất thời không dám tiến lên, để tránh lỡ như cô thật sự biết chơi phi tiêu thì bọn họ đi lên sẽ thừa thãi.
“Tuyệt quá!” Quý Mộng Nhiên vừa ném xong một chiếc phi tiêu liền phấn khích dựa vào ngực Thịnh Dịch Hàn: “Anh Thịnh, chúng ta có thể ném trúng vào vòng giữa kia không?”

Thịnh Dịch Hàn không nhìn cô ta, mà dời mắt nhìn sang Quý Noãn, nói: “Chờ cô ấy ném xong rồi nói.”

Quý Mộng Nhiên cũng lia mắt nhìn sang Quý Noãn, nhướng mày chờ cô xấu mặt.

Quý Noãn không nhìn bọn họ, chỉ cầm phi tiêu nhìn về bảng tiêu phía trước. Dẫu sao cô cũng học được không ít từ Phong Lăng. Dù lúc trước cô học bắn súng với Phong Lăng chỉ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng trò ném phi tiêu như ngắm mục tiêu này cũng không đến nỗi quá hoa mắt, nhưng cô không xác định được có thể nhắm trúng hồng tâm hay không.

Quý Noãn ném phi tiêu đi, phi tiêu cắm vào vòng số năm. 

Trò này không cách nào có kỳ tích, dẫu sao thực lực cũng bày ra ở đây. Tuy rằng phi tiêu ném ra ổn định, nhưng cô chỉ ném được vòng năm điểm đã đủ để người ta biết được cô không giỏi trò này.
Quý Mộng Nhiên phấn khích, nói: “Anh Thịnh, đến lượt chúng ta rồi kìa!”

Giờ phút này thắng bại đã định, Thịnh Dịch Hàn chỉ đơn giản muốn làm giảm nhuệ khí của Quý Noãn, chứ không có ý định tiếp tục.

Nhưng lúc này Quý Mộng Nhiên đã cầm phi tiêu lên, nắm lấy tay anh ta khăng khăng muốn ném lần nữa. Quý Noãn vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh, không hề tỏ ra xấu hổ hoặc ảo não trước thất bại vừa rồi.

Đây chỉ là trò chơi mà thôi, với người mới chơi như cô mà nói, một ván phân thắng thua với ba ván thắng hai cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng Quý Mộng Nhiên cứ khăng khăng muốn tiếp tục, Thịnh Dịch Hàn không tiện từ chối trước mặt mọi người, chỉ nhìn sang Quý Noãn, sau đó mới cầm tay Quý Mộng Nhiên ném phi tiêu về phía trước.

Lần này Quý Mộng Nhiên không tiếp tục dùng lực theo, mà chỉ dùng lực từ Thịnh Dịch Hàn, vì thế phi tiêu vừa khéo cắm vào vòng tròn chính giữa, một cú ném vô cùng hoàn hảo.
Lúc này tiếng vỗ tay mới sôi nổi hơn, cũng có không ít âm thanh ồn ào trong đám người.

Sau cú ném phi tiêu chuẩn xác này, Thịnh Dịch Hàn không tiếp tục ôm Quý Mộng Nhiên nữa, mà lui về sau một bước. Quý Mộng Nhiên cảm thấy rất đắc ý nên quay sang nhìn Quý Noãn.

Thấy Quý Noãn lại cầm một chiếc phi tiêu khác, Thịnh Dịch Hàn nhìn tư thế của cô, hỏi: “Cần tôi giúp cô không?  Quý tổng?”

Ngay cả nhìn Quý Noãn cũng chưa từng nhìn anh ta cái nào, chỉ chăm chú nhìn về  bảng phi tiêu, lạnh giọng nói: “Không cần.”