Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 460: Cúp điện tối om, mặc cảnh thâm cưỡng hôn (7)



Đến cuối buổi chiều, bà Từ hài lòng tươi cười chào tạm biệt hai người.

Quý Mộng Nhiên đứng trên con phố của trung tâm thương mại, quay người lại dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua Quý Noãn. Cơn phẫn nộ trào lên khiến lồng ngực cô ta nghẹn lại, sắc mặt cũng tức giận đến trắng bệch ra.

Vừa rồi, trước khi ra về, bà Từ không nói với Quý Mộng Nhiên nhiều, mà luôn khoác cánh tay Quý Noãn trò chuyện. Từ nội dung câu chuyện của họ có thể kết luận rằng, chắc chắn bà Từ đã có ý định trao khoản đầu tư này cho Tập đoàn MN rồi.

“Quý Noãn, cô học cách thức bỏ bùa người khác ở đâu thế, sao chỉ vài câu nói thôi mà đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bà Từ rồi?” Quý Mộng Nhiên hậm hực chất vấn.

Quý Noãn cũng bước đến ven đường, vừa đứng chờ vừa lạnh nhạt cất tiếng: “Thật ra lúc mới đầu bà Từ đã muốn giúp đỡ cho phòng giao dịch của cô. Chẳng lẽ cô không nhận ra, bà Từ có ấn tượng rất tốt đẹp về cô từ khi còn bé, trong khi Tập đoàn MN thật sự không thiếu tiền, cho nên bà ấy vốn dĩ muốn giúp đỡ cô sao?”
Quý Mộng Nhiên thoáng sửng sốt. Quả thật lúc đầu thái độ của bà Từ với cô ta không hề tệ, nhưng về sau thì…

“Chỉ trách chính cô không hiểu chuyện. Cô tự biết khoản đầu tư này quan trọng với mình đến thế nào, vậy mà không biết đường đi tìm hiểu học hỏi cho kỹ càng, đến cả chuyện bà Từ thích cái gì nhất mà cũng không biết.” Quý Noãn mím môi nói: “Trước kia bà ấy cùng với chồng mở công ty tài chính, nhưng mấy năm trước chồng bà ấy mất mạng trong một vụ án kinh hoàng trong giới sưu tầm cổ vật nên bà Từ đặc biệt dị ứng với mấy thứ thư pháp đồ cổ. Mặt khác, tự bà ấy quản lý công ty đầu tư bao nhiêu năm nay, cô thử động não xem, bà ấy thiếu một cái đồng hồ đeo tay của cô sao? Cô đưa quà như thế này vừa vô nghĩa vừa khiến người ta nhận ra cô chỉ là kẻ thực dụng, khiến cho người ta không thấy vui vẻ trong lòng.”
“Hơn nữa…” Quý Noãn lại liếc qua trang phục trên người Quý Mộng Nhiên: “Tuy rằng tôi biết hiện tại cô không hề thiếu tiền, vì dù sao cô cũng được Thịnh Dịch Hàn bao nuôi. Nhưng cô cũng không cần thiết phải thể hiện khoa trương như vậy trước mặt bà Từ, cố tình ăn diện như vậy thì có tác dụng gì chứ? Bà ấy nhận thấy tình hình phòng giao dịch của cô bây giờ thật sự rất cần tiền nên mới muốn giúp cô, vậy mà cô lại ở đây phô trương lộ liễu hào khí của bản thân. Chính vì điều này, cô đã tự tay làm mất đi lòng trắc ẩn mà bà ấy đã dành cho mình.”

Nghe Quý Noãn phân tích, Quý Mộng Nhiên nhìn Quý Noãn chằm chằm, cực kỳ không cam lòng: “Sao cô có thể chắc chắn lúc đó bà Từ đang nghĩ gì?”

Quý Noãn nghe thấy vậy thì khẽ nhếch môi, nghiêng đầu cười nhưng ánh mắt không chút vui vẻ: “Dĩ nhiên tôi không biết được bà ấy đang nghĩ gì. Nhưng đã lăn lộn lâu như vậy rồi, tôi cũng biết các nguyên tắc gây thiện cảm, tặng quà thì ai mà không biết. Không thấy tôi cũng tặng quà đó sao?”
“Tặng cái thứ như đồ bỏ đi ấy hả?” Quý Mộng Nhiên khịt mũi khinh bỉ.

“Đồ bỏ đi?” Quý Noãn lạnh lùng liếc xéo cô ta: “Đồ bỏ đi hay rách nát cũng không đến lượt cô phán xét. Nói cô không chịu tìm hiểu đúng là không chịu tìm hiểu thật. Không chỉ cô không hề biết chuyện gì về bà Từ, mà đến cả sở thích của bà ấy cô cũng không rõ. Cô không biết bà Từ đơn chiếc không có con sao? Bà ấy vốn rất yêu mến trẻ con, vì vậy rất hay làm từ thiện, giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Từ thiện là việc bà ấy thích làm nhất. Trong khi đó, Tập đoàn MN mấy năm nay cũng hoạt động thiện nguyện như bà ấy, vì vậy giữa chúng tôi có tiếng nói chung, đây chính là chỗ cô không thể nào xen vào được.”

Quý Mộng Nhiên siết chặt nắm tay, khớp ngón tay gồ hẳn lên. Cô ta khó khăn lắm mới giữ cho mình bình tĩnh không tức giận to tiếng ở giữa đường.
Quý Noãn nói: “Hơn nữa, điều cơ bản nhất là bà Từ tin vào Phật. Bà ấy thường niệm Phật tại gia, ngay trong nhà của bà ấy cũng dành một không gian để xây Phật đường riêng, có thể thấy bà ấy rất hết lòng vào đức tin Phật. Những đồ tôi tặng cũng không hề đắt đỏ, thậm chí còn chưa đến năm mươi đồng, so với chiếc đồng hồ bạc triệu của cô thì còn kém xa. Nhưng có điều, tôi tốn năm mươi đồng mà lại có thể gây được thiện cảm, sao hả, cô không phục sao?”

Dứt lời, Quý Noãn cũng không thèm nhìn vẻ mặt không tin nổi của Quý Mộng Nhiên mà bước xuống mở cửa chiếc taxi vừa dừng trước mặt. Cô phất tay một cái rồi bước lên xe, không để lại chút dấu vết.

Quý Mộng Nhiên đứng sững như Từ Hải.

***

Mấy hôm sau, Tập đoàn MN nhận được công văn của bên chính quyền.
Dù sao thì ngành bất động sản cũng liên quan đến rất nhiều cơ quan chính quyền, cũng có quan hệ với các phòng quy hoạch và cải tạo. Tập đoàn MN khi còn ở nước ngoài thì khá tự do, nhưng nếu dời trụ sở về nước, nhất là thời gian đầu mới về, thì phía chính quyền chỉ bên nào thì họ phải đi bên đó, bảo họ cải tạo ở đâu thì phải cải tạo ở đấy, bảo yêu cầu tham gia dự án nào thì phải tham dự dự án đó.

Quý Noãn đọc công văn mới chuyển đến rồi trầm tư suy nghĩ.

Địa vị của Tập đoàn Shine USA ở Hải Thành thì không cần phải bàn. Tập đoàn MN hiện nay tuy không phải là kém, nhưng so với Tập đoàn Shine thì còn cách quá xa. Vậy mà lãnh đạo lại yêu cầu Tập đoàn MN và Tập đoàn Shine cùng đầu tư vào cải tạo sân vận động của Hải Thành, mục tiêu là xây dựng sân vận động Hải Thành trở thành sân vận động cấp tỉnh lớn nhất cả nước.
Ý tứ của lãnh đạo cấp trên rất rõ ràng. Họ không khống chế được Tập đoàn Shine, cũng không dễ dàng gây sức ép với Tập đoàn MN. Muốn chấn chỉnh quan hệ của hai công ty này với bên chính quyền chỉ trong một thời gian nhất định thì buộc phải tìm biện pháp để hai tập đoàn này sát cánh mà kiềm chân lẫn nhau.

Đây chính là một cơ hội để hai tập đoàn giữ chân nhau.

Nhưng lãnh đạo hoàn toàn không biết, cứ coi như Tập đoàn Shine đã đến trình độ không ai có thể khống chế, thì chính bản thân Quý Noãn cũng không muốn động đến họ, càng không muốn có một cơ hội để cản bước nhau. Cô chỉ cần bảo vệ cho công ty của mình là đủ rồi.

Nhưng lãnh đạo chính quyền lại không nghĩ thế. Tất nhiên họ không hề mong muốn có ai đó quá nổi bật trong quần chúng. 

Nhất là nhà họ Mặc và Tập đoàn Shine, họ chỉ cần tùy ý giậm chân một cái là có thể làm rung chấn đến cả các thành phố duyên hải ở quanh Hải Thành. Lãnh đạo cấp trên luôn lo lắng nên vẫn ngấm ngầm muốn hạn chế lại một chút nhưng không dám hành động quá lộ liễu. Vì vậy họ mới đẩy mục tiêu này lên Tập đoàn MN, coi Tập đoàn MN là tay sai của mình.
Quý Noãn biết rõ mục đích của lãnh đạo, nhưng nếu muốn Tập đoàn MN có được sự yểm trợ thuận lợi ở Hải Thành thì cô không thể từ chối việc này.

Hai hôm nay Hạ Điềm đã về nhà chờ sinh con, không đến công ty. Tiểu Bát đứng trong phòng làm việc nhận thấy nét mặt Quý Noãn trầm mặc không để lộ cảm xúc sau khi nhận được công văn thì cẩn trọng bước đến, muốn biết bây giờ cô đang nghĩ gì.

Nhưng sắc mặt Quý Noãn vẫn bình thường, không có vẻ tức giận hay như thế nào, nhưng từ hành động quăng công văn lên bàn làm việc thì cũng có nhìn ra được tâm trạng của cô bây giờ cũng chẳng thoải mái gì.

Không tính đến chuyện bị bên chính quyền xem như là tay sai, chỉ xét đến chuyện đối tác là Tập đoàn Shine thì không biết họ sẽ làm gì với Tập đoàn MN nữa.

Nhưng nếu đối tác là Tập đoàn Shine thì đây lại là vấn đề lớn đối với Quý Noãn.
Dù cho những chuyện như thế này không cần Mặc Cảnh Thâm lộ diện, nhưng dù sao họ cũng đều là người đứng đầu của hai tập đoàn lớn nên tóm lại cũng sẽ có những lúc ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu sẽ vẫn thấy.