Cuộc họp vẫn tiếp tục, họp hơn hai tiếng ròng rã, từ hai giờ chiều đến bốn giờ chiều. Lúc Quý Noãn lại vô tình giơ tay xoa xoa sau gáy, Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng trầm thấp nói: “Tạm dừng cuộc họp, nghỉ ngơi trước, một tiếng sau tiếp tục.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau mấy lần.
Từ khi biết sẽ phải tới Shine để họp, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nghe nói Tổng Giám đốc Mặc là người cuồng công việc, đặc biệt là sau khi tiếp quản Tập đoàn Shine lại càng hiếm khi có tính người thế này. Bình thường mấy cuộc họp quan trọng phải họp đến mấy tiếng đồng hồ, về cơ bản sẽ không bị gián đoạn, cũng sẽ không cho thời gian nghỉ ngơi dài như vậy.
Sau khi Thẩm Mục nghe thấy lời nói của Mặc Cảnh Thâm thì lập tức mở cửa phòng họp ra, nhưng đám người ngồi bên bàn họp vẫn cho là mình nghe lầm. Ngay cả Phó Cục trưởng Trần thỉnh thoảng bị Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn một lát cũng không dám đứng dậy. “Mặc tổng, nghỉ ngơi thật ạ? Nếu nghỉ ngơi bây giờ, đoán chừng đến sáu giờ cũng không thể kết thúc cuộc họp này.” Thư ký đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, đứng dậy rời đi, thái độ lãnh đạm điềm tĩnh.
Thấy Tổng Giám đốc Mặc đã bỏ đi, mọi người mới lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đây rõ ràng là nghỉ ngơi giữa cuộc họp thật rồi. Ai đi toilet thì đi toilet, ai đi uống nước thì đi uống nước, ai gọi điện thoại thì gọi điện thoại, ai ngồi tại chỗ nghỉ ngơi thì ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.
Quả nhiên, nếu không phải nhân viên của Tập đoàn Shine thì sẽ không biết bầu không khí làm việc ở đây thế nào. Đây là lần đầu tiên họp ở địa bàn của Mặc Cảnh Thâm mà họ đã cảm thấy áp lực rồi.
Ngay cả Phó Cục trưởng Trần cũng hoài nghi không biết mình có chọn nhầm chỗ hay không. Vốn dĩ Mặc Cảnh Thâm là người không thể đắc tội, trước đó họp ở thành phố, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nhường anh ba phần, nhưng anh lại khá lịch sự với bọn họ. Bây giờ trong Tập đoàn Shine, đừng nói là bản thân hay là lãnh đạo của Bộ Xây dựng, chỉ nói đến những đối tác và vài cơ quan bộ ngành khác đang ngồi ở đây, trong phút chốc đã có cảm giác không dám thở mạnh. Xác định Mặc Cảnh Thâm đã đi, Phó Cục trưởng Trần lại đổi sang khuôn mặt tươi cười nhìn Quý Noãn đang đứng dậy chuẩn bị đi ra: “Quý tổng, họp hai tiếng đồng hồ mệt chết đi được. Nghỉ ngơi một tiếng cũng không có chuyện gì làm, cô có muốn cùng xuống lầu uống cà phê không?”
Quý Noãn đã đứng dậy, đảo mắt nhìn về phía Phó Cục trưởng Trần đã ngoài bốn mươi, đeo cặp kính gọng bạc, lặng lẽ tránh việc ông ta định nắm tay mình, cười nói: “Mấy ngày trước, lúc tôi lái xe đi ngang qua trường Trung học Đệ Nhất, có trông thấy một cô bé rất xinh đẹp, nghe người ta bàn tán rằng ba của cô bé đó là Phó Cục trưởng Bộ Xây dựng, đó có phải con gái của ông không?”
Khuôn mặt Phó Cục trưởng Trần cứng đờ.
“Lúc ấy người đón cô bé ở ngoài cổng trường là vợ của ông à? Thật ngưỡng mộ Phó Cục trưởng Trần có một gia đình hoàn hảo như thế. Vợ không những xinh đẹp hiền lành, mà còn đích thân đưa đón con cái đi học mỗi ngày. Nhưng lúc ấy tôi nghe người ta bàn tán là rất hiếm khi gặp được ba của đứa bé.” Quý Noãn mỉm cười: “Nếu như đó thật sự là con gái của ông, vậy tôi khuyên Phó Cục trưởng Trần nên ở bên cạnh người nhà nhiều hơn, đến trường đón con nhiều hơn. Công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng gia đình, ông nói xem đúng không?” Quý Noãn nói rất khéo léo, từ đầu đến cuối trong mắt đều chứa ý cười.
Phó Cục trưởng Trần rụt hẳn cái tay vừa rồi vốn định nắm tay cô về, lúng túng gật đầu nhẹ: “Đúng, đúng…”
Quý Noãn lại liếc nhìn ông ta, giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, dường như rất lơ đãng, nhưng chữ nào chữ nấy đều đập vào mặt ông ta: “Tôi thấy vợ ông rất xinh đẹp, có con gái lớn vậy rồi, đến tuổi này mà vẫn có thể trẻ như vậy. Theo tôi thấy, ở độ tuổi của bà ấy có một sức quyến rũ khác biệt, sức quyến rũ này phụ nữ trẻ chúng tôi không sánh được. Mỗi người đều có giá trị của riêng mình, khi sự nghiệp thành công thì đàn ông đừng bao giờ nhìn những cô gái trẻ tuổi khác, mà phải nhìn người bên gối nhiều hơn mới tốt.”
Cuối cùng Phó Cục trưởng Trần cũng nghe rõ lời khuyến cáo cũng như lời cảnh cáo của Quý Noãn, sắc mặt hơi không nén được sự tức giận, không nói thêm nữa. Quý Noãn cũng đã đi thẳng ra khỏi phòng họp. Vừa ra ngoài, Tiểu Bát liền sáp lại, đi bên cạnh cô nói: “Chị Đại, chị có để ý không, vừa rồi lúc Tổng Giám đốc Mặc bảo người chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa là vì trước đó trông thấy chị xoa xoa cánh tay đấy, rồi sau đó thấy chị mệt đến nỗi phải xoa cổ thì lại bảo tạm dừng cuộc họp.”
Quý Noãn bình tĩnh liếc Tiểu Bát: “Sự chú ý của em có phải đặt nhầm chỗ rồi không? Chị bảo em tới đây để làm gì hả?”
Tiểu Bát lập tức bĩu môi, đưa tư liệu cuộc họp trong tay cho cô: “Vừa nãy em ngồi phía sau sắp xếp lại tất cả tư liệu cuộc họp, cũng ghi chép lại tất cả nội dung cuộc họp trong hai tiếng vừa rồi, không bỏ sót chút nào.”
Nói rồi, Tiểu Bát lại vui vẻ lên tiếng: “Em vừa mới biết những trợ lý cấp dưới như chúng em trước khi vào phòng họp của Tập đoàn Shine là phải qua khâu kiểm tra an toàn đơn giản, nhưng Trợ lý Thẩm không kiểm tra em đã cho em vào. Chị Đại, chúng ta có được coi là được đãi ngộ đặc biệt ở đây không?” Quý Noãn thẳng thừng cầm lấy tư liệu cuộc họp mới vừa nhận được gõ lên đầu Tiểu Bát: “Đặc biệt cái đầu em.”
Tiểu Bát rụt cổ lại, uất ức nhận lấy tư liệu cuộc họp, nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng vừa rồi rõ ràng Trợ lý Thẩm không xem chúng ta là người ngoài…”
Quý Noãn chỉ làm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có một tiếng đồng hồ, lát nữa phải họp tiếp, Quý Noãn đang chuẩn bị xuống lầu tìm đại một quán trà sữa nghỉ ngơi với Tiểu Bát một lát, kết quả Tiểu Bát nhận được điện thoại của bạn trai, nói là đang ở gần đây, còn nói buổi tối muốn mời Tiểu Bát đi ăn ở nhà hàng Pháp. Cậu ta biết Tiểu Bát được tạm nghỉ một lúc thì càng muốn ra công viên gần đây ngồi với cô một lát.
Quý Noãn không nỡ làm đôi tình nhân bởi vì công việc mà chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều này thất vọng, nên quyết định cho Tiểu Bát nghỉ ngơi mấy tiếng, lát nữa không cần vào họp tiếp. Cô sẽ tự cầm bút ghi âm ghi lại nội dung cuộc họp, ngày mai mang về công ty bảo các cô chỉnh lại là được. Tiểu Bát mừng húm chạy thẳng. Quý Noãn không có hứng thú đi uống trà sữa một mình, bèn dứt khoát cầm chồng tài liệu, tìm đại một phòng tiếp khách không có ai để nghỉ ngơi. Trong phòng tiếp khách có ghế sofa màu đen bằng da thật, còn có cây nước nóng lạnh và các loại ly dùng một lần.
Cô rót một ly nước cho mình, sau đó ngồi trên sofa thỉnh thoảng xoa bóp nhẹ gáy mình.
Bởi vì lúc ở Anh thường xuyên bận rộn nhiều việc, sau khi về nước cũng không rảnh rỗi, cho nên bây giờ chỉ cần làm việc quá lâu hoặc ngồi ở đâu quá lâu là cổ và vai sẽ nhức mỏi.
Bên ngoài không có ai, cô ngả đầu vào ghế sofa nghỉ ngơi. Kết quả, ghế sofa ở phòng tiếp khách này quá thoải mái, thoải mái đến nỗi chỉ trong chốc lát cô đã buồn ngủ.