Tòa nhà A1 gồm mười sáu tầng, năm tầng cao nhất thuộc về người chủ bí ẩn.
Từ khi Quý Noãn chuyển nhà, bởi vì nơi này gần công ty, cô không phải sốt ruột lái xe tránh chỗ tắc khi rời khỏi công ty. Mỗi ngày, cô đều có thể có bốn năm mươi phút chạy thể dục lúc sáng sớm. Ngày đầu tiên chạy thể dục buổi sáng gặp hàng xóm, cô tùy ý trò chuyện vài câu. Biết được cô là người trọ ở tầng trên vừa chuyển tới, hàng xóm liền thân thiện chào hỏi, còn hỏi han rất nhiều.
“Vậy cô có biết năm tầng trên cùng rốt cuộc do ai làm chủ không? Hình như tới bây giờ cũng không ai gặp được người chủ đó. Giá của năm tầng trên cùng không thấp, tổng cộng cũng mấy trăm triệu. Không biết rốt cuộc người chủ đó là người như thế nào mà có thể mua được mấy tầng nhà tốt nhất ở Nguyệt Hồ Loan. Giá của tầng nào trong mấy tầng đó đều cao gấp đôi, gấp ba giá nhà phía dưới. Cả năm tầng đều thuộc quyền sở hữu của người chủ đó, nhưng họ cũng không ở. Trước đây chúng tôi hỏi thăm, nghe nói đó là chủ một xí nghiệp tư nhân, chứ không phải là công ty bất động sản mua, bởi vậy càng rất hiếu kỳ.” Quý Noãn đáp: “Tôi cũng không rõ. Là bên địa ốc thay mặt bán. Dù sao thì thủ tục của đối phương đều đầy đủ cả, căn hộ cũng còn mới, lại gần chỗ tôi đi làm, bởi vậy tôi mới mua.”
“Ôi, tôi còn tưởng cô biết chứ. Tôi cứ nghĩ là khi mua nhà nhất định cô từng tiếp xúc người chủ thần bí kia. Hóa ra ngay cả cô cũng không gặp được người đó?”
Quý Noãn mím môi: “Tôi chưa từng gặp. Chẳng phải nghe nói người đó đã ra nước ngoài sao? Hẳn là trong thời gian dài cũng không trở về.”
“Vậy giá cô mua cũng không thấp nhỉ? Tôi thấy cô mua tầng thứ mười lăm có tầm nhìn ra hồ đẹp nhất, đối diện ban công là hồ Nguyệt. À, tôi nghe nói tầng trên cùng có diện tích hơn bốn trăm mét vuông, bốn phía có ban công. Đây là tầng duy nhất của tòa nhà có hướng nhìn ba trăm sáu mươi độ, không có góc chết nhìn ra phong cảnh xung quanh. Đối phương đã không dễ đồng ý bán ra, thế sao cô lại không mua luôn tầng trên cùng?” Tuy hàng xóm nhiệt tình thật, nhưng lại nhiệt tình quá mức, họ hỏi nhiều quá khiến Quý Noãn cũng không biết trả lời thế nào. Cô chỉ mỉm cười: “Nhà rộng quá, ở cũng trống trải.” Nói xong, cô gỡ khăn mặt quàng sau gáy xuống lau mồ hôi, rồi mỉm cười lễ độ chạy đi, không tán gẫu nữa.
Chạy xong cô lên lầu tắm rửa chuẩn bị đi làm. Khi đi thang máy nhìn thấy mấy con số của năm tầng trên cùng, cô hồi tưởng lại mấy ngày trước. Quá trình mình kích động mua lại căn hộ này quả thật đặc biệt nhanh chóng và thuận lợi.
Chẳng qua là cô không có thời gian, chỉ sốt ruột làm sao mua cho được nơi ở thích hợp, không có thời gian chọn tới chọn lui. Dù sao thì người chủ sở hữu không đến ở trong thời gian dài, mọi mặt nơi này đều phù hợp với yêu cầu và mong muốn của cô, nên cô đã vui vẻ mà quyết định mua lại. Tuy nhiên cô không ngờ người chủ kia lại bí ẩn như vậy, ngay cả hàng xóm ở đây đã hai năm cũng không biết đó là ai. Lại nói, giá cả mấy tầng nhà này thật sự không thấp, thế mà ném bất động sản mấy trăm triệu ở đây. Cho nên phòng ốc nơi này hoặc là tài sản mà công ty xây dựng đem gán nợ, hoặc là quà tặng cho ai đó. Hoặc cũng có thể một nhân vật có máu mặt có nhiều tiền nào đó ném tiền vào bất động sản nhưng không vội đến ở. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người giàu có như vậy hẳn là không có ý đồ gây rối. Huống chi người của khu địa ốc cũng nói, tới bây giờ người chủ vẫn chưa từng tới ở, nên Quý Noãn cũng rất yên tâm mua.
Cô tắm xong thì đi làm, cuộc sống yên bình trôi qua hai ngày. Bỗng nhiên hơn mười một giờ đêm nay, cô nhận được cuộc gọi của Hạ Điềm, nói cô nàng sắp sinh rồi, lúc này sắp được đưa vào phòng sinh.
Quý Noãn cuống quýt bật dậy khỏi giường. Khi cô chạy đến Bệnh viện Trung tâm thành phố thì đã là hai mươi phút sau.
Lúc này Hạ Điềm đã vào phòng sinh. Bên ngoài phòng sinh có khá đông người chờ đợi. Cô thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đặc công màu đen chen qua đám người chạy vào. Vừa đến nơi, người kia liền túm lấy bác sĩ, vẻ mặt nghiêm nghị không giấu được vẻ lo lắng hỏi tình trạng hiện tại của sản phụ. Quý Noãn đứng bên cạnh nhướng mày.
Xem ra đây là anh chàng cảnh sát đặc công mà Hạ Điềm từng nhắc tới. Cô lại thấy trên đầu vai anh ta mấy sao mấy vạch, xem ra trong thời gian một năm làm nhiệm vụ truy bắt ma túy ở biên giới, vị này đã lập được nhiều chiến công, đã được lên chức Thượng tá. Trước đây khi cô gặp ở đồn công an, trông anh ta rất khiêm nhường.
Khi gọi điện cho cô trước lúc vào phòng sinh, Hạ Điềm còn tủi thân nói cũng không biết khi nào người yêu của mình mới trở về. Kết quả bây giờ anh ta đã chạy tới phòng sinh. Khá lắm, rất đúng lúc, ít ra không lỡ mất thời điểm Hạ Điềm sinh con.
Thường ngày Hạ Điềm cư xử rất thẳng thắn và phóng khoáng. Tuy bạn thân nhất chỉ có một mình Quý Noãn, nhưng cô cũng có những bạn bè khác khá thân thiết, đặc biệt là đồng nghiệp ở Tập đoàn MN, nên lúc này đã có nhiều người chạy tới. Ai nấy đều nghĩ rằng người yêu cô không ở bên cạnh, sợ cô một mình lẻ loi trong bệnh viện nên chạy tới định trợ giúp. Kết quả là chưa bao lâu đã có nhiều người tới, bên ngoài phòng sinh cũng nhanh chóng chật ních.
Quý Noãn lui ra phía ngoài một chút, chờ đứa bé sinh ra rồi tính sau.
Bệnh viện Trung tâm thành phố là nơi làm việc của Tần Tư Đình. Nghe tin, Tần Tư Đình liền tới tầng trệt khu phòng sinh nhìn xem.
Quý Noãn vừa lui đến vị trí giữa hành lang, đúng lúc Tần Tư Đình vừa đi tới. Nhiệt độ máy điều hòa trong hành lang hơi lạnh. Mới vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, anh khoác thêm áo bên ngoài áo blouse, chạy thẳng tới đây. “Quý Noãn?” Tần Tư Đình vừa nhìn đã thấy Quý Noãn đứng trong đám người.
“Bác sĩ Tần.” Đã mấy năm không gặp, Quý Noãn nhìn thấy Tần Tư Đình, mỉm cười với anh: “Đây là khu phòng sinh, sao anh lại tới đây?”
“Cô Hạ là bạn của cô. Mấy năm nay cô ấy cũng thường đến Bệnh viện Trung tâm, tôi xem cô ấy là một người bạn thân thuộc. Nghe nói cô ấy sắp sinh, nên tôi đến xem qua một chút.” Tần Tư Đình nhét tay vào túi áo blouse, vì thấy người trong phòng sinh rất đông nên anh cũng không đến gần, chỉ nhìn Quý Noãn, nói: “Ba năm không gặp, trông cô vẫn rất tốt nhỉ.”
Quý Noãn: “Cũng tạm. Một người ở bên ngoài, dù ra sao cũng đều có thể sống vui vẻ, dù có vất vả, có buồn bã đến đâu đi nữa nhưng ít nhất kết quả nhận được cũng tỉ lệ thuận với nỗ lực bỏ ra.” Tần Tư Đình thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”
Trước nay người đàn ông này không nói nhiều với cô về chuyện tình cảm, cũng không quá nhiều lời về tình cảm người khác. Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ như đang sống rất vui vẻ của Quý Noãn, Tần Tư Đình suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra tình trạng không tốt của Mặc Cảnh Thâm mấy năm nay.
Dù sao trong ba năm nay, vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh pha lẫn bí ẩn của Mặc Cảnh Thâm đã làm cho người khác khó gần. Ngay cả những lúc hiếm hoi cùng ngồi uống rượu, phần lớn Mặc Cảnh Thâm đều kín tiếng, không nói lời thừa, cũng không bao giờ giải thích nguyên nhân vì sao mình ly hôn. Tuy thoạt nhìn anh vẫn bình thường, nhưng với sự hiểu biết của mình đối với Mặc Cảnh Thâm, Tần Tư Đình có thể cảm nhận được, mấy năm nay mỗi khi nghe người khác thỉnh thoảng nhắc tới tên của Quý Noãn, ánh mắt bình thản của Mặc Cảnh Thâm hiện ra vẻ kiềm chế và chịu đựng rất ghê gớm.