Quý Noãn không quá ưa thích đồ Tây. Cô thích nhà hàng Trung Quốc hoặc ăn cơm nhà. Đây là thói quen từ rất lâu rồi.
Biết ý định của Mặc Cảnh Thâm, cô thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe: “Không cần đâu, cảm ơn Mặc tổng. Tôi về nhà nấu bát mì là được rồi, không cần phải tốn kém mời tôi ăn cơm làm gì…” Cô ngưng lại một giây rồi lại nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cũng không cần phải mời anh ăn cơm, nên phiền anh cho tôi xuống xe, để tôi tự về nhà.”
Cô lại chuyển từ Mặc Cảnh Thâm sang Mặc tổng một lần nữa.
Thẩm Mục làm như không nghe thấy, nhanh chóng lái xe đến một nhà hàng thật ngon ở gần đó rồi đi chậm lại.
Thái độ của Quý Noãn không tỏ ra chút nhân nhượng nào, thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới lên xe.
Mặc Cảnh Thâm dường như cũng không có ý định thúc ép cô, lãnh đạm nói: “Đưa cô ấy về.” “Vâng, được.” Thẩm Mục tiếp tục tăng tốc, lái xe về hướng căn hộ trước kia của cô rồi cố tình hỏi: “Cô Quý, bây giờ cô vẫn ở căn hộ trước đây phải không? Đưa cô về đó là được rồi đúng không?”
Quý Noãn khựng lại một chút: “Không phải, tôi chuyển nhà rồi, giờ đang ở khá gần công ty, ở Thành Tây.”
Thẩm Mục lập tức quay đầu xe đi về hướng Thành Tây, vừa lái xe vừa nói: “Ôi may mà tôi hỏi nhé, không thì lại đi nhầm đường rồi. Bây giờ cô ở khu nào ở Thành Tây?”
“Cho tôi về công ty đi, từ công ty về nhà cũng chỉ mất mười phút thôi. Tôi quay về công ty lấy ít đồ nữa.” Giọng Quý Noãn bình thường, không chút cảm xúc.
Thẩm Mục do dự nhìn Mặc Cảnh Thâm qua kính chiếu hậu, thấy anh từ đầu đến cuối vẫn không định lên tiếng thì cũng chỉ còn cách đồng ý: “Vậy được.” Quý Noãn thầm nghĩ, xem ra họ không biết bây giờ cô đã chuyển đi đâu.
Cho nên, sở dĩ Mặc Cảnh Thâm biết căn hộ cô ở trước đây là vì đã biết từ ba năm trước rồi?
Trước đây, một số người ở Nguyệt Hồ Loan thường xuyên lân la hỏi về ông chủ bí ẩn. Vì thân phận của ông chủ bí ẩn này rất khác thường nên cô đã từng nghi ngờ, liệu có khả năng ông ta có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm không. Tuy không hiểu vì sao mình lại có mối nghi ngờ đó, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nhóm thợ kia chuyển đồ vào nhà, cô có cảm giác phong cách này có sự tương đồng khá lớn với Quốc tế Oran trước kia.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì có lẽ chẳng qua đó chỉ là tình cờ. Phong cách nội thất và đồ dùng đen trắng đơn giản chắc chắn là kiểu dáng mà rất nhiều đàn ông hiện đại yêu thích, có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Bây giờ cô lại thấy dường như Thẩm Mục hoàn toàn không biết chỗ ở mới của mình thì quả thật là cô đã cả nghĩ rồi.
Sau khi lái xe đến khu Thành Tây, nhìn thấy xe đi càng lúc càng gần đến Nguyệt Hồ Loan, Quý Noãn vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề dừng mắt trước Nguyệt Hồ Loan. Vì cảm giác say mà Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói tiếng nào nữa.
Thẩm Mục cũng không nhìn về hướng Nguyệt Hồ Loan mà lái xe qua cửa chính, chạy thẳng về hướng Tập đoàn MN.
Khi xe đến gần quảng trường trước cửa Tập đoàn MN, Quý Noãn tưởng rằng Thẩm Mục muốn dừng xe, đang định lên tiếng khách sáo, lạnh nhạt nói một câu cảm ơn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lãnh đạm nói: “Từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn cơm, bận rộn đến mấy cũng đừng hành hạ dạ dày của mình. Xuống xe đi ăn chút gì đi.” Xung quanh khoảng sân rộng trước cửa tòa nhà đúng là có không ít quán cà phê hay nhà hàng bình dân, còn có mấy nhà hàng ăn uống khác.
Quý Noãn không ngước mắt lên, lạnh giọng nói: “Không cần, tôi không đói.”
Gương mặt trầm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh nhạt thờ ơ, như thể chuyện trước đó đều là ảo giác của cô. Anh cất giọng trầm thấp trong vắt rõ ràng: “Không đói à? Vậy đi ăn với tôi.”
Quý Noãn đảo mắt nhìn anh chằm chằm: “Mặc tổng, tôi thấy có vẻ anh uống nhiều quá rồi hả? Tôi không đói, không muốn ăn, sao tôi lại phải đi ăn với anh?”
Anh nhìn nét mặt lạnh như băng thể hiện rõ thái độ xa cách, lại nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô lúc nghe điện thoại thì lập tức lạnh nhạt liếc cô: “Em có thể đi ăn tối với Vinse, sao lại không đi ăn với tôi được?” Cô không ngờ có một ngày người như Mặc Cảnh Thâm lại có thể phát ngôn ra một câu so đo tính toán như vậy.
Quý Noãn cụp mắt cong môi nhưng cũng không hẳn là cười: “Anh cũng đã nói, trong ba năm qua Mr. Vinse đã giúp tôi vượt qua không ít khó khăn, tôi mời anh ấy đi ăn một bữa thì còn có thể hiểu được. Nhưng tôi đi ăn với anh để làm gì? Giữa tôi và Mặc tổng cùng lắm chỉ là quan hệ xã giao gặp nhau thì mời ly rượu vậy thôi. Giờ chúng ta đi ăn riêng với nhau, lại đang ở gần công ty tôi, vậy có phải là không tốt không?”
Cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang mở cửa xe chợt khựng lại, anh quay phắt lại nhìn cô rồi đóng sập cửa lại một lần nữa.
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng sập lại, tim Quý Noãn như rơi xuống, theo bản năng cảnh giác nhìn anh: “Không phải anh muốn xuống xe sao?”
“Tôi cho em hai lựa chọn, hoặc là xuống xe đi ăn, hoặc là tối nay ở lại trong xe. Em tự chọn đi.” Anh vẫn giữ nét mặt lạnh như băng nhìn cô, giọng nói từ tốn hờ hững như thể việc này hoàn toàn không liên quan đến mình: “Dù sao thì người bị đói bụng khó chịu đến đau dạ dày cũng không phải là tôi, đúng không?” Quý Noãn: “…”
Đúng là bây giờ bụng cô không hề thoải mái, nhưng cô cũng không muốn cứ thế mà nhân nhượng.
Nhưng vừa rồi cô trơ mắt nhìn thấy cánh cửa xe vất vả lắm mới được mở ra lại bị đóng sập lại, như thể cơ hội thoát thân lại bị đánh mất bởi chính sự ngang ngạnh của mình.
Người đàn ông này là Mặc Cảnh Thâm, là người chỉ cần tiện đà giậm chân một cái là hằng hà sa số đám người danh môn quyền quý cũng phải phát run. Ai nhìn thấy anh cũng phải khép na khép nép, không dám trêu chọc.
Ngoại trừ quan hệ của cô với anh vào mấy năm trước thì cô còn có quan hệ gì với anh nữa?
Cô làm gì có tư cách để trêu tức hay làm trái lời anh?
Anh vừa đi tiếp khách về chỉ uống ít rượu nên chắc cũng đã ăn rồi. Nhưng những bữa tiệc rượu xã giao thế này thì anh cũng không ăn được nhiều. Thẩm Mục vừa lái xe đến một quán mì trước cửa công ty thì Quý Noãn lên tiếng: “Thẩm Mục, dừng xe ở đây đi.”
Thẩm Mục phanh xe lại.
Sau khi xe dừng hẳn, Quý Noãn không nói một câu nào mà mở cửa xe bước xuống.
Sau đó cô cũng không quan tâm Mặc Cảnh Thâm có định đi cùng hay không, nhanh chóng rảo bước vào quán mì kia. Sau khi đi vào, cô tìm một bàn trống ngồi xuống, phục vụ bàn đến hỏi cô muốn ăn gì, cô đáp mình muốn một bát mì bò.
Vừa dứt lời, cô ngước mắt lên đã thấy Mặc Cảnh Thâm đang tiến vào.
Anh nhìn về phía cô, cặp mắt đen láy trong veo, không có vẻ gì là say xỉn.
Cô thoáng ngừng lại rồi lại bình tĩnh đính chính: “Cho tôi hai bát.”
Khi phục vụ bàn quay người đi thì Quý Noãn mới đặt túi của mình xuống, không hề nhìn người đàn ông trước cửa nữa.
Đây là một quán mì nhỏ rất bình dân, bàn ăn cũng không quá lớn, nhưng khách lại rất nhiều. Mùi mì bò tản mác trong không khí cực kỳ đậm đà, điều kiện xem ra cũng khá sạch sẽ. Những nơi bình dân như thế này, xét đến thân phận Mặc Cảnh Thâm, thì e rằng anh ít khi lui tới, hoặc chưa từng lui tới.
Quý Noãn lại ngước mắt lên lần nữa, chỉ trong một chớp mắt, cô nhìn thấy người đàn ông trước cửa sau khi quan sát một vòng quán ăn thì đảo tầm mắt, sải bước dài về phía cô.