Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn hiểu rõ kịch bản của bọn chúng, nên không cần phải tăng thêm hệ thống khóa trung tâm làm gì. Bọn cướp ở phía ngoài nhanh tay nã hai phát súng “Đoàng đoàng” vào vị trí hệ thống khóa điều khiển trung tâm trên cửa xe.
Cho dù khóa lại thì cũng sẽ bị mở ra giống như vậy.
Trên cửa xe truyền tới tiếng súng, cánh cửa bình thường đạn bắn không thủng nay lại vì trúng đạn mà bốc khói. Quý Noãn vô thức toan đứng lên, nhưng lúc này Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô một cái, ánh mắt cảnh cáo cô không được cử động.
Bọn chúng có súng, cô và anh không có. Trong tình huống này, hoặc là kéo dài thời gian, hoặc là bị cướp xe tại chỗ rồi bị bắn một phát thăng thiên.
Quý Noãn không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có dự định gì, chỉ nghe anh thấp giọng lãnh đạm nói: “Cánh tay và chân của hai tên này đều bị thương, không thể nào lái xe trong thời gian dài. Bọn chúng cần tài xế lái xe giúp chúng chạy trốn. Đây là một cơ hội, em nghe lời, đừng lộn xộn.” Không đợi Quý Noãn kịp phản ứng, cửa xe trước và sau bỗng nhiên bị mở ra. Một trong hai bọn cướp lên xe, dí súng lên đầu Mặc Cảnh Thâm, còn tên kia thì đứng bên ngoài cửa xe chỉa súng vào anh: “Mày muốn sống thì lái xe tìm đường chở chúng tao chạy trốn.”
Quả nhiên giống y lời Mặc Cảnh Thâm nói.
Vừa nhìn thấy họng súng lạnh băng dán lên đầu Mặc Cảnh Thâm, trong chớp mắt cảm giác kinh hoàng giống như lúc ở Campuchia ba năm trước đánh thẳng vào tim cô. Quý Noãn giơ tay lên che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng xe này lớn như vậy, cô lại là một người sống sờ sờ ngồi xổm dưới ghế lái phụ, đương nhiên sẽ bị bọn chúng phát hiện ngay.
Hai tên cướp lạnh lùng quét mắt về phía cô, rồi tiếp tục hung hăng dí súng vào đầu Mặc Cảnh Thâm.
Gương mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng cao quý, bình thản không hề có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào. Anh nâng hai tay lên nhằm tỏ vẻ đồng ý làm theo lời bọn chúng. Hai tên cướp kia thấy anh không hề phản kháng, cho rằng anh sợ hãi, lại vì tiếng xe cảnh sát đang đuổi đến gần, bọn chúng nhìn nhau một cái rồi nhảy lên xe, đóng cửa lại. Một tên trong đó tiếp tục dí súng vào gáy Mặc Cảnh Thâm, tên còn lại nhắm súng vào Quý Noãn.
Quý Noãn nhìn họng súng, rồi lại dời mắt nhìn qua, thấy Mặc Cảnh Thâm phát ra ba chữ bằng khẩu hình miệng: Đừng nhúc nhích.
Không biết bọn cướp này bị cảnh sát đuổi theo khắp thành phố đã bao lâu, cả người đều có thương tích, cơ thể nồng nặc mùi máu tươi. Vì nóng giận mà bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể gϊếŧ chết hai người họ, sau đó lái xe chạy trốn. Cho dù bị thương không lái được bao xa, nhưng dù sao cũng còn hơn việc giao sinh mạng vào tay kẻ lạ. Hiện giờ Mặc Cảnh Thâm đang đánh cuộc, đánh cuộc sự tín nhiệm của bọn chúng, cũng đánh cuộc việc chúng không quen thuộc địa hình Hải Thành, nhất định sẽ tìm người lái xe đưa chúng đi. Quý Noãn cũng biết bọn cướp này chắc chắn không giỡn chơi. Cô nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm vẫn nhắm về phía mình, nghe bọn chúng thúc giục nhanh chóng lái xe, rồi nhìn bọn chúng kéo cò súng. Nếu như kéo dài thời gian mà xe cảnh sát còn chưa tới, đảm bảo hai người họ sẽ bị bắn chết trước tiên!
Mặc Cảnh Thâm mang vẻ mặt vô cảm, khởi động xe chạy đi.
Hai tên cướp ở phía sau lên tiếng: “Tốc độ xe này nhanh thật, may mà vừa rồi chỉ nổ hai bánh sau, có lẽ tốc độ sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Nếu như chạy thẳng, chắc chắn sẽ bỏ xa đám xe cảnh sát phía sau.”
Dứt lời, bọn chúng lại dí súng lên đầu Mặc Cảnh Thâm, lạnh giọng quát: “Mau lái xe! Đừng có rề rà!”
Đồng thời chúng hung dữ rê súng đè lên vai Mặc Cảnh Thâm, tỏ vẻ uy hϊếp.
Cảnh tượng quen thuộc này khiến lòng bàn tay và chân Quý Noãn phút chốc lạnh ngắt, cô chợt ngước mắt lên nói: “Chẳng phải lái xe cần dùng lực của cánh tay và bả vai cùng một lúc mới có thể khống chế tay lái sao? Anh đè người ta như vậy thì làm sao lái xe?” Trong chớp mắt, hai tên đàn ông dồn toàn bộ lực chú ý lên người thoạt nhìn trói gà không chặt như Quý Noãn.
“Ha, cô em này cũng cay dữ!”
Giây phút Mặc Cảnh Thâm bị báng súng đè lên, ngay cả chân mày anh cũng không cau một nếp. Nhưng vì Quý Noãn hấp dẫn sự chú ý của hai tên này mà ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, anh cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
“Mau lái đi!” Bọn cướp nghe tiếng xe cảnh sát ngày càng gần, cảm thấy tốc độ chiếc xe này nhanh, nhưng sau khi nó rời khỏi đường cao tốc thì lại tránh né chợ thực phẩm trên đường mà quẹo vào con đường nhỏ bên cạnh. Con đường nhỏ này gập ghềnh, không bằng phẳng, chưa được tu sửa, tròng trành khiến bọn chúng cáu kỉnh: “Xe cảnh sát mà đuổi kịp, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày trước!”
Báng súng lại đè lại trên vai anh, lần này là đập xuống. Tốc độ xe dần ổn định, Mặc Cảnh Thâm khàn giọng nói: “Ra khỏi con đường này thì thả cô ấy xuống xe, tôi chở các người đi.”
Quý Noãn chợt nhìn về phía anh.
Lúc này, trong xe xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.
Nhưng bọn cướp chần chừ không phải vì chuyện thả người hay không, mà là đột nhiên một tên trong đó nói: “Hay là xử tên này trước? Tao thấy con nhỏ này cũng có thể lái xe, chi bằng để nó lái đi?”
Bọn họ nhìn người đàn ông tuy rằng kỹ thuật lái xe thành thạo, nhưng rõ ràng vừa rồi đang muốn kéo dài thời gian. Lỡ như tên này không thành thật, e rằng bọn chúng sẽ thật sự bị cảnh sát bắt trở về.
Họng súng lạnh lùng dời lên ngang đầu Mặc Cảnh Thâm, tên cướp đang định ra tay thì Quý Noãn bỗng nhiên hét lên: “Tôi không biết lái xe! Các người gϊếŧ anh ta, tôi cũng không lái được!” Tên này khựng người lại, tức khắc nghi ngờ nhìn về phía cô. Quý Noãn tìm vật sắc nhọn ở phía dưới ghế bên cạnh tài xế, rạch mạnh hai nhát, sau đó nâng bàn tay đầy vết đỏ, thậm chí đang rỉ máu cho bọn hắn nhìn. Cô lại ngước cổ lên cho bọn chúng thấy được vết thương: “Đây là xe tôi, người lái xe là tài xế tôi thuê. Tôi đi tham gia hoạt động dã ngoại nhưng không cẩn thận bị thương ngoài da, đang định bảo tài xế đưa tôi đến bệnh viện băng bó. Nếu như tôi có thể lái xe thì sao lại cần thuê tài xế chứ?”
Tên này cười khẩy một tiếng, đột nhiên chĩa súng về phía Quý Noãn, dí lên đầu cô: “Tài xế? Tài xế nhà ai ăn mặc bảnh bao như vậy? Mày gạt con nít ba tuổi hả?”
“Dù gì tôi cũng là thương nhân nổi tiếng ở Hải Thành, tài xế theo tôi ra vào các nơi lớn nhỏ, dĩ nhiên phải ăn mặc đàng hoàng một chút. Trang phục từ trên xuống dưới của anh ta đều không thấy tên thương hiệu, chẳng lẽ mấy người chưa nghe qua hàng nhái bao giờ à? Trả mấy trăm đồng là có thể mua được áo sơ mi quần dài giống hệt hàng chính hãng. Đôi giày da của anh ta là do tôi vui nên thưởng cho… Có cái gì không đúng?” Tên này cười lạnh, chĩa súng về phía cô đồng thời ấn nhẹ cò súng. Cảm giác nhiệt độ và bầu không khí trong xe lặng lẽ rơi xuống cực hạn, tên cướp nhìn về phía người đàn ông mặt mày vẫn luôn vô cảm đang bình tĩnh lái xe: “Tài xế? Trình độ tùy cơ ứng biến của tài xế này thật không tầm thường nhỉ. Vừa rồi lúc hai xe cọ xát trên đường cao tốc, tên này còn có thể tránh né xe của bọn tao. Tao thấy nó chẳng phải tài xế bình thường gì cả!”
Lúc nói chuyện, vốn dĩ họng súng đang nhắm về phía Quý Noãn lại bỗng nhiên chuyển về phía Mặc Cảnh Thâm. Hai tên này thật sự muốn gϊếŧ chết anh, chừa lại một người phụ nữ là cô để lái xe.
Ngay lúc hai tên kia đang chuẩn bị ra tay, Mặc Cảnh Thâm vẫn không thay đổi sắc mặt, đột nhiên rẽ ngoặt xe sang bên trái một cái, thân xe lắc lư dữ dội, hai tên cướp liền lảo đảo về sau. Ngay tức khắc phát súng hiểm hóc xẹt ngang tai Mặc Cảnh Thâm, bắn trúng cửa sổ xe phía trước, hình thành một lỗ thủng nhìn thấy mà phát hoảng!