Mặc Cảnh Thâm vừa đi vào khách sạn đã dặn dò nhân viên lập tức gọi bác sĩ tới, sau đó kéo mạnh cô vào thang máy, đẩy cô vào vách tường kính bên trong. Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh đè chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Quý Noãn, tôi có bảo là em đừng cử động không?”
Giọng anh lạnh buốt như mũi nhọn, không còn vẻ bình tĩnh và mưu lược của ngày xưa, rõ ràng là anh đã mất kiểm soát.
Lưng Quý Noãn đau nhức vì bị chạm vào vách tường kính trong thang máy, cổ tay bị anh nắm cũng phát đau.
Cô đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Đúng, anh đã bảo cô đừng cử động.
Sau đó anh lại dùng khẩu hình cảnh cáo cô đừng nhúc nhích.
Anh không chỉ nói một lần, nhưng cô vẫn cử động.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hai tên cướp sẽ nổ súng bắn anh, bọn chúng muốn gϊếŧ anh. Cô không muốn gần anh thêm nữa, nhưng không có nghĩa là chưa từng yêu anh.
Cô không thể nhìn anh chết, lại càng không muốn nhìn thấy phần lưng và phần gáy từng chằng chịt vết thương của anh lại chịu thêm bất kỳ vết thương nào khác. Vì thế cô mới xông lên, chỉ để tìm cơ hội đoạt lấy súng.
Đúng, thân thủ của cô rất kém, cũng không lợi hại, càng không nắm chắc, nhưng cô vẫn xông lên. Hậu quả là càng làm anh rối thêm. Vốn dĩ Mặc Cảnh Thâm định phối hợp với cảnh sát Tân Hải đi dọc đường tìm giao lộ để chặn đường, kết quả anh lại vì cô mà lái thẳng xe xuống biển.
Cô bị thương, còn chọc giận bọn cướp, suýt chút đã chết trong tay bọn chúng.
Mặc Cảnh Thâm đã bị lửa giận thiêu rụi lý trí. Sự im lặng của cô không dập được lửa trong lòng anh, mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Anh bóp chặt lấy vai cô, vào lúc thang máy dừng lại liền kéo cô đến thẳng cửa phòng, mở cửa ra, đẩy vào. Quý Noãn loạng choạng bị anh đẩy vào phòng tắm, vòi hoa sen phía trên nhắm ngay đỉnh đầu cô. Anh vặn chốt mở, dòng nước lạnh lẽo đột nhiên phun ra, xối xuống người.
Quý Noãn không phản kháng, đến khi nước trong vòi sen từ từ ấm lên đến nhiệt độ thích hợp, cơ thể bị nước biển ngâm lạnh của cô dần ấm lại. Khi cơ thể ấm lại thì mùi khi bị hai tên cướp kia sờ mó cũng được gột sạch, máu trên đầu và trên người cũng được rửa trôi, nhưng trong lòng cô lại chợt thấy nóng hầm hập.
Anh và cô cùng đứng dưới vòi sen, áo sơ mi bị thấm ướt dính sát vào người anh. Anh gần như tàn nhẫn bóp mạnh cằm cô, buộc cô nhìn thẳng về phía mình: “Tôi lên kế hoạch ba năm là để thay đổi quỹ đạo cuộc sống em, để em sống thật tốt, chứ không phải để em tùy tiện đi vào chỗ chết!” Người đàn ông trước mặt chật vật thở hổn hển, từng câu từng chữ như đâm vào tim cô.
Quý Noãn lập tức ngơ ngác nhìn anh, dường như những nghi ngờ trong đầu cô đã tựa dây cung bị đứt rốt cuộc cũng được nối liền. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt. Nước từ vòi hoa sen không ngừng xả xuống, cô mở to đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, chỉ cảm thấy máu huyết trong người như đều đông lại.
Kiểu chết của Tô Tri Lam giống y như đúc kiểu chết của cô ở kiếp trước. Quý Mộng Nhiên sống lang thang khắp nơi sau khi bị mất tích, thậm chí còn suýt mất mạng vì bị bọn buôn người bán đi, tất cả những cảnh ngộ ở kiếp trước của cô đều có liên quan đến bọn họ. Nhưng tất cả những con đường cô từng đi qua, tất cả những gập ghềnh trắc trở trong quỹ đạo cuộc sống cô dường như đều bị buộc chuyển sang cho họ… Điểm bắt đầu của cuộc đời, li hôn, quay về vị trí mà cô nên về?
Sinh mệnh mới, quỹ đạo cuộc sống mới?
Là ý này sao?
Là thế phải không?
Anh siết chặt lấy cằm cô: “Tôi nên sớm ngăn em trở về, tôi nên công kích em bằng những từ ngữ khó nghe và ác độc nhất trên đời này, dù có làm em tổn thương tan nát trái tim cũng được, miễn là em tuyệt vọng, miễn là em ngoan ngoãn sống vui vẻ với cuộc sống mới của em, miễn là em đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Đôi mắt của Mặc Cảnh Thâm gần như đỏ ngầu vì sợ hãi và phẫn nộ khi suýt tận mắt nhìn thấy cô tự tìm cái chết.
Không phải Quý Noãn chưa từng thấy anh mất kiểm soát.
Nhưng cô chưa từng thấy anh mất kiểm soát thế này.
Trước giờ không phải anh rất tỉnh táo sao?
Những cái tỉnh táo chết tiệt kia.
Anh nhìn cô chòng chọc, hỏi: “Tôi bằng lòng chấp nhận tất cả sinh ly tử biệt, dù em hận tôi cả đời, chỉ cần em học được cách sống một mình tốt hơn, chỉ cần em mạnh khỏe thì ra sao cũng được, nhưng sao em lại trở về?” Vòi hoa sen càng lúc càng chảy mạnh, nước từ trên xối xuống càng nhiều. Quý Noãn nhất thời không thấy rõ mặt anh qua màn nước, chỉ có thể hóa đá đứng phía dưới, mặc cho nước ấm xối xuống cuốn trôi tất cả hơi lạnh của cô. Mặc Cảnh Thâm không biết trút giận vào đâu, lại thấy cô mờ mịt đứng yên dưới nước, rốt cuộc lý trí cũng hóa thành tro bụi.
Anh kéo cô, đẩy cô vào bức tường lạnh như băng phía sau màn nước.
“Mãi mãi cũng không biết nghe lời đúng không? Không biết phải trân trọng mạng sống của mình như thế nào đúng không? Rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào đây? Quý Noãn, em còn muốn tôi phải thế nào hả?”
Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy.
Anh chưa từng chật vật thế này.
Dù khi trước ở Campuchia, dù khi khắp người đều là máu gần như mất mạng trong vụ tai nạn xe kia, anh cũng chưa từng chật vật thế này. Từng câu từng chữ như vạch trần tất cả những ẩn nhẫn và chịu đựng, giống như lột từng lớp ngoài tàn nhẫn. Nhưng cô nói cũng đúng, quá khứ là quá khứ, xưa đâu bằng nay, cô thậm chí không muốn biết cả nguyên nhân anh tàn nhẫn vô tình đẩy cô ra, ép cô ly hôn trước đây.
Biết thì sao? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ sống cô độc cả đời, chỉ cần đứng từ xa nhìn cô sống tốt, trông thấy cô học được cách trưởng thành, trở nên mạnh mẽ và cứng rắn không thể sụp đổ, chỉ cần cô không chết vào một ngày nào đó vào năm ba mươi tuổi như đã từng, cũng sẽ không đột nhiên biến mất vì cuộc sống thay đổi. Anh chỉ cần cô có thể sống tiếp yên ổn.
Nhưng cô lại hết này tới lần khác xuất hiện trước mặt anh, khiến anh không thể chịu nổi, khiến anh mất kiểm soát mấy lần, khiến anh muốn lại gần nhưng lại không biết phải làm sao để kéo người con gái đã bị mình tự tay tổn thương trở lại. Anh muốn giành lại người con gái mình đánh mất, nhưng anh biết cô đã bị tổn thương đến gần như mất cả trái tim và quên đi chữ tình.
Lần đầu tiên trong đời, Mặc Cảnh Thâm không biết phải bắt lấy cô thế nào bây giờ, anh thật bất lực.
Tiếng nước trong vòi hoa sen vẫn vang bên tai, Quý Noãn mở to mắt nhìn anh, há hốc miệng, nhưng lại không thể thốt ra câu nào. Cô chợt cười, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.
Trông cô như bình tĩnh, nhưng mắt lại nhìn anh chằm chằm. Cô không khàn giọng, cũng không giận dữ hoảng sợ và nghi ngờ, chỉ mở to đôi mắt đỏ ngầu, trên gương mặt là những giọt nước tùy ý chảy xuống, không rõ là khóc hay cười.
Mặc Cảnh Thâm như bị ai đó đánh vào đầu một gậy, dây cung nào đó trong đầu như bị cắt đứt hoàn toàn vào thời khắc này.
Lý trí dường như bốc cháy gần hết. Đôi mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên anh vùi đầu hôn mạnh xuống!