Quý Noãn nghi ngờ: “Thế thì ly hôn chỉ là đường tắt để tôi quay lại điểm bắt đầu, vậy sau khi ly hôn thì sao? Bây giờ Tô Tri Lam đã bị quả báo, cô ta đã chết rồi, còn tôi vẫn sống, có phải tôi nên tiếp tục giữ nguyên mối quan hệ mười năm không gặp với anh, cả đời cũng không nên có bất kỳ quan hệ gì nữa không?”
Mặc Cảnh Thâm im lặng hồi lâu.
“Bây giờ em đã có thể tùy ý lựa chọn cuộc sống của mình, cái gì nên kết thúc đều đã kết thúc, em muốn sao cũng được.”
Sau khi lạnh nhạt tuyên bố, anh nhìn cô: “Trở lại làm bà Mặc lần nữa cũng là một lựa chọn tốt.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh là vỏ bọc hoàn hảo để che đi sự thấp thỏm trong lời nói.
Đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá đắt từ lâu, giờ phút này anh lại mơ mộng hão huyền có thể giành lại, e rằng hơi khó. Anh hiểu rất rõ tính cô.
Nhìn vẻ mặt điềm nhiên này của anh, Quý Noãn nhớ lại vẻ mặt lúc anh tàn nhẫn luôn miệng nói mình đã chết.
Cô lạnh lùng: “À, ngại quá, vừa rồi tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng thật sự vẫn không nghĩ đến phương diện này. Nếu bây giờ tôi đã có thể tùy ý lựa chọn cuộc sống của mình, vậy thì cũng có thể xua tan tất cả quá khứ, bao gồm cả Mặc Cảnh Thâm anh, đúng không?”
Như đã đoán trước được câu trả lời, Mặc Cảnh Thâm lại không hề tỏ ra thất vọng, chỉ là đôi mắt đen thẫm lại, cảm xúc bên trong cuồn cuộn trong chốc lát: “Em định làm thế nào để xua tan tôi?”
Mặc kệ nguyên nhân gì, dù sao ban đầu anh cũng đã dùng thủ đoạn quá tàn nhẫn để cắt đứt tất cả quan hệ và tình cảm với cô, đến mức Quý Noãn đã không còn muốn tha thứ cho anh nữa. Quý Noãn vẫn lạnh lùng, “Yêu lần nữa, tìm một người đàn ông khác để kết hôn, hoàn toàn vĩnh biệt cuộc sống trước đây, đi đến một khởi đầu mới, rồi lên đỉnh cao mới, anh thấy thế nào?”
Anh nhìn cô một lát, hơi nheo mắt lại, cười nhẹ, hỏi: “Tìm một người đàn ông khác để kết hôn?”
Quý Noãn ngồi thẳng lưng: “Sống hai kiếp, dây dưa mười năm với cùng một người đàn ông, tiếp tục dây dưa là không cần thiết. Dù sao cũng đã ly hôn rồi, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nếu quả thật phải nói vài lời cảm kích, tôi chỉ có thể cảm tạ ơn tái sinh của Mặc tổng. Chờ đến ngày tôi kết hôn lần nữa, anh có thể đứng chung với ba tôi. Tôi và chồng mới sẽ kính anh như cha mẹ tái sinh, cúi người thật thấp với anh, như thế cũng coi như có ơn tất báo rồi đúng không?” Mặc Cảnh Thâm nhìn cô: “Bây giờ em nói chuyện đầy móc mỉa như vậy, trong lòng có cảm thấy cân bằng hơn không?”
Vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi, nhưng cô có thể cảm giác được chút rét lạnh trong ánh mắt khi nghe cô luôn miệng nói muốn xem anh như cha mẹ tái sinh, còn nói muốn cùng anh chồng mới khom người trước mặt anh.
Quý Noãn nghiêm mặt, quay người đi về phòng ngủ: “Đầu tôi vẫn còn rất đau, tôi về phòng ngủ ngủ một lát. Khi nào chị Trần đem quần áo và sim điện thoại tới thì phiền Mặc tổng đánh thức tôi. Nếu được thì nhờ Mặc tổng bảo chị Trần mua giúp tôi một cái điện thoại mới mang đến đây luôn, vậy thì tôi càng cảm kích hơn. Anh cũng biết đó, ngày nay mọi người không thể thiếu điện thoại di động, dù sao tôi cũng là người phụ trách của Tập đoàn MN, không thể làm một bà chủ vô trách nhiệm được.” Nói xong cô liền đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Mặc Cảnh Thâm không hề lên tiếng. Khi Quý Noãn nằm lên giường lần nữa, cô cúi nhìn áo sơ mi và quần dài nam trên người mình. Sau đó cô lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sắc mặt nặng nề đứng dậy kéo roẹt màn cửa sổ lại. Phòng ngủ rơi vào bóng tối lờ mờ, cô lại nằm xuống.
Quý Noãn vốn dĩ cho rằng có lẽ mình sẽ không ngủ được vì những chuyện vướng mắc trong đầu.
Có lẽ phải như thế này mới đúng, dù sao cuộc sống cũng không thể nào lặp lại một cách vô ích. Có một số quỹ đạo và trải nghiệm không thể tùy tiện thay đổi.
Vậy mấy năm nay anh đã lên kế hoạch như thế nào mới có thể chuyển dời những điểm trí mạng của cô sang Tô Tri Lam?
Sau khi cô chết, vào những ngày tháng mà cô không hay biết, nhất định là anh đã làm gì đó, hoặc là đã biết được điều gì đó. Cô vốn đã ngủ liên tục một ngày một đêm, cộng thêm thời gian mê man thì cũng đã ngủ hai ngày. Sau khi tỉnh lại thì cô luôn ở đây, ăn uống mặc đồ hoàn toàn không tốn sức, hẳn là sẽ không ngủ được.
Nhưng, nhắm mắt suy nghĩ lung tung không lâu, cô đã thϊếp đi trong mùi hương mát lạnh quen thuộc trên chiếc giường này.
***
Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Rõ ràng lúc cô đi ngủ vẫn chưa tới giữa trưa.
Quý Noãn ngồi dậy, cảm thấy sức khỏe đã hồi phục rất nhiều. Lúc vừa ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy hai túi quần áo để trên ghế sofa, còn có một bọc giấy nhỏ. Trong bọc giấy chính là sim điện thoại mới được cấp lại.
“Chị Trần đâu?” Quý Noãn còn tưởng sẽ được gặp chị Trần.
“Lúc trưa chị Trần quay lại đây, thấy em ngủ ngon lành nên không vào quấy rầy mà đi luôn rồi, sáng mai sẽ quay trở lại. Em muốn gặp chị ấy thì hãy chờ đến sáng mai.” Lúc này, anh từ phòng sách đi ra, giọng lạnh nhạt mà bình tĩnh. Quý Noãn quay sang nhìn anh: “Vậy thôi đi, dù sao chị ấy cũng ở Hải Thành, có dịp tôi sẽ đến gần Đại học Hải Thành mời chị ấy và con trai chị ấy đi ăn. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, tôi thay quần áo xong sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô cầm lấy quần áo và thẻ sim vừa được cấp lại trên ghế sofa, định quay người đi về phòng ngủ, thì chợt nhớ lại gì đó, bèn quay đầu tìm kiếm trên ghế sofa: “Không có điện thoại sao? Một chiếc xe mấy chục triệu mà Mặc tổng còn vứt dưới biển được, anh không keo kiệt đến nỗi không bảo người đi mua cho tôi một cái điện thoại mấy ngàn chứ hả?”
Anh thản nhiên nói: “Dưỡng thương xong tôi sẽ đi mua với em.”
Quý Noãn nhìn dáng vẻ bình tĩnh luôn khiến người ta cực kỳ khó chịu của anh, như thể bây giờ cô nói gì, làm gì anh cũng bình tĩnh và nhẫn nại nuông chiều cho tính tình như con nít mỗi khi tức giận của cô như trước đây. Cô hừ lạnh, nói: “Vậy thì không cần, tôi không có ý định dưỡng thương ở chỗ của anh. Thay quần áo xong tôi sẽ xuống lầu tự đón xe về."
Giọng anh hơi lạnh: “Không có điện thoại, không thể liên lạc với bất kỳ ai, không có chứng minh thư, không có tiền, muộn thế này mà em còn đòi xuống lầu đón xe, muốn đợi kẻ khác đến cướp sắc sao?”
Quý Noãn: “…”
Mặc Cảnh Thâm bước tới gần, cúi xuống nhìn cô, hời hợt nói: “Nếu như em cảm thấy không thoải mái khi ở Quốc tế Oran, tôi sẽ đưa em về. Điều kiện tiên quyết là đầu em đang bị thương, trong vòng vài ngày lúc nào cũng có thể có triệu chứng nhức đầu, trong nhà không thể không có người. Tôi đến chỗ của em cũng không phải không được.”
Quý Noãn: “…”
Vậy hay là thôi đi.
Cô đang sống ở Nguyệt Hồ Loan bình yên như vậy, tuyệt đối không thể cho anh biết hiện giờ cô ở đâu. “Nghiêm trọng vậy sao?” Cô giơ tay sờ lên vết thương trên đầu mình. Thật ra không động vào thì không thấy đau, nhưng chỉ cần chạm vào là sẽ hơi đau.
Cô cứ có cảm giác Mặc Cảnh Thâm cố ý nói vết thương của cô rất nghiêm trọng. Nếu nghiêm trọng thật thì anh đã đưa cô đến bệnh viện từ lâu rồi, chứ không thể nào chỉ dưỡng thương ở đây.
Quý Noãn thấy anh nhìn lướt qua trán và gò má đã hết sưng của cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm nói: “Rất nghiêm trọng.”
Quý Noãn lại nhìn cái thẻ sim tội nghiệp không thể gắn vào điện thoại, không cam lòng cầm lấy hai túi quần áo quay người trở về phòng ngủ.